Lê Nhược Nam nhẫn tâm rút góc áo của mình ra: "Tự ở khách sạn đi."
"Không được!" Lam Mộc Vũ buột miệng thốt lên, nhận thấy phản ứng của mình có chút thái quá, bèn giải thích, "Em vừa mới từ chối Phù Dao, em ở Vân Thành còn chưa quen, khổ cực không nơi nương tựa, lỡ như bị bắt..."
"Há, vậy thì liên quan gì đến tôi? Có cần tôi nhắc nhở Lam tiểu thư một câu không? Hiện tại chúng ta không có quan hệ."
Lam Mộc Vũ cắn răng, cô cũng muốn cắn chết bản thân đã giải trừ hôn ước kia, cô suy nghĩ một chút, hỏi: "Nhưng ba mẹ em đã nhờ chị chăm sóc em, chị không sợ em cáo trạng sao?"
Lê Nhược Nam khẽ hừ một tiếng: "Thế Lam tiểu thư sẽ quay lại Yến Thành để cáo trạng tôi à?"
Lam Mộc Vũ nhớ tới ba mẹ đã tức giận đến mức đoạn tuyệt quan hệ, cho dù Lê Nhược Nam là được họ nhờ vả đến thăm cô, cô cũng không dám trở về nhà.
Lam Mộc Vũ mân mê đầu ngón tay mình, xe chậm rãi ngừng lại, tài xế Tiểu Trương mở cửa xe cho Lê Nhược Nam: "Lê tổng, đã đến rồi."
Lê Nhược Nam đưa laptop cho tài xế và bước ra ngoài, Lam Mộc Vũ yên lặng nằm nhoài trên cửa sổ xe chờ đợi. Trời đã hoàn toàn tối đen, đèn đường hai bên vì màn mưa mà mơ hồ mấy phần.
Giây tiếp theo, tay nắm cửa xe bị mở ra từ bên ngoài, cũng may Lam Mộc Vũ đã kịp chộp lấy lưng ghế phụ, nếu không sẽ theo quán tính mà ngã nhào.
Lê Nhược Nam vừa vươn tay ra thì thấy Lam Mộc Vũ không sao, liền vờ như vô ý mà chống tay lên cửa xe: "Còn chưa xuống à?"
"Xuống làm gì?" Lam Mộc Vũ cảnh giác nhìn Lê Nhược Nam, cô ôm chặt lưng ghế phụ, "Chị đừng hòng ném em đi, đêm nay em ngủ trong xe."
"Tôi có đặt trước cơm ở nhà. Nhưng chắc Lam tiểu thư đã ăn ở nhà bạn gái...ở nhà ba mẹ bạn gái cũ rồi, tôi đúng là nhiều chuyện mà."
Ở nhà?
Lam Mộc Vũ lập tức phản ứng lại, nhanh chóng xuống xe theo, chui vào dưới ô của Lê Nhược Nam: "Ôi chờ em với, em đói, em đói lắm!"
Nơi này là một khu dân cư, cây xanh được cắt tỉa tinh xảo, dù là trời tối không nhìn rõ, nhưng cũng có thể thấy được những đường viền màu xanh được thiết kế tạo hình tỉ mỉ. Đi qua một con đường lát sỏi, ba người thu ô lại và đứng trước một căn biệt thự.
Lam Mộc Vũ nghe Lê Nhược Nam ra lệnh: "Mở cửa."
Lam Mộc Vũ hết sức tự giác mà nhích qua bên cạnh một bước, nhường vị trí cho tài xế, trong lòng còn không quên oán trách Lê Nhược Nam, sao lại giao chìa khóa nhà cho tài xế?
Chẳng trách mọi người đều nói mấy đại tổng tài chỉ biết kiếm tiền, còn kinh nghiệm sinh hoạt là một con số không.
Nhưng nàng cũng không thể tìm một nữ tài xế sao?
Sau khi nghĩ kĩ lại, nếu có một cô gái trẻ đẹp lái xe cho Lê Nhược Nam, hai người sớm chiều ở chung, cả người Lam Mộc Vũ liền run run, vậy thì cũng không được.
Nhưng Lam Mộc Vũ thấy người tài xế vẫn chưa động đậy, hơn nữa còn đang mỉm cười thân thiện với cô.
Lam Mộc Vũ:?
Lúc này, Lê Nhược Nam ở phía trước xoay người lại nhìn Lam Mộc Vũ: "Tôi bảo em mở cửa."
"A, em ư?" Lam Mộc Vũ mê man chỉ vào chính mình.
"Tôi vừa đưa em thẻ chìa khóa."
Lam Mộc Vũ lấy thẻ ra, quả nhiên phát hiện cái thẻ phòng này trông y như thẻ ngân hàng.
Vậy là cô bị chơi rồi?
Cô vừa định nổi giận thì chợt suy nghĩ lại, căn nhà này còn đáng giá hơn nhiều so với số tiền bình thường, hình như rất...có lời?
Vốn dĩ cô muốn giả bộ đáng thương, cô cũng không định dùng tiền trong tấm thẻ này, nhưng ai ngờ Lê Nhược Nam ra tay hào phóng như vậy, kêu đưa liền đưa nguyên cái biệt thự?
"Cái này... Cũng thật ngại quá rồi?" Lam Mộc Vũ tiến lên quẹt thẻ, sau đó nhanh chóng bỏ thẻ vào túi xách, động tác mạch lạc không chê vào đâu được.
Dù sao cô cũng sợ Lê Nhược Nam sẽ hối hận.
Sau khi cất thẻ an toàn vào túi, Lam Mộc Vũ thở phào nhẹ nhõm rồi nhấc chân bước vào, bước chân không khỏi nhanh nhẹn hơn mấy phần.
Ngày đầu tiên trọng sinh liền có một căn biệt thự, ai có thể sánh bằng cô?
Bày trí của căn nhà lấy ba màu trắng xám đen làm chủ đạo, đơn giản mà trang nhã, trong nhà đã chuẩn bị sẵn vài đồ dùng sinh hoạt hàng ngày và một ít hoa quả.
Tài xế đặt đồ đạc của Lê Nhược Nam lên sô pha rồi liền đóng cửa rời đi, Lê Nhược Nam nhìn xung quanh, hỏi: "Thích không?"
"Thích."
"Thích thì tốt, tấm thẻ kia là trước khi tôi tới Vân Thành được ba mẹ em đưa cho." Lê Nhược Nam hết sức tự nhiên đi tới bàn trà và rót hai ly nước.
Lam Mộc Vũ đang đánh giá căn nhà thì cứng đơ người, nụ cười tươi rói trên mặt vẫn chưa kịp thu lại: "Chị... Chị nói cái gì?"
"Tôi nói nhà là ba mẹ em mua, nếu em thật sự muốn ở chung với tôi, thì cũng không thành vấn đề."
Nhìn cái vẻ mặt "Nhà này là tôi bố thí cho em" của Lê Nhược Nam, Lam Mộc Vũ cầm ly nước đập xuống bàn, khiến cho chút nước bị văng tung tóe: "Đây là nhà của ba mẹ em, chị nói em muốn ở cũng không thành vấn đề là sao?"
"Ồ." Lê Nhược Nam vẫn là dáng vẻ nhàn nhạt kia, "Nếu muốn, em đương nhiên có thể gọi điện cho ba mẹ em, trước khi được họ đồng ý, thì nhà này là của tôi."
Phải nhịn!
Chắc chắn Lê Nhược Nam biết cô không dám gọi về nhà!
Dùng tiền của ba mẹ cô để đe dọa cô, tính toán cũng đỉnh quá rồi!
Uổng công cô cho rằng Lê Nhược Nam có lòng tốt giúp đỡ cô, kết quả nàng vẫn là một tên tư bản độc ác!
Thấy Lam Mộc Vũ không nói lời nào, Lê Nhược Nam hỏi: "Rốt cuộc em có ở hay không? Không thì ra ngoài quẹo phải, có lẽ còn có thể đuổi kịp tài xế, để anh ta tiễn em một đoạn, không thu tiền xe của em."
Lam Mộc Vũ ôm cái gối trên sô pha và ngồi xếp bằng: "Ở, em đương nhiên muốn ở, dù sao cũng không tốn tiền."
"Tôi đâu có nói là miễn phí." Lê Nhược Nam mở máy tính ra rồi dời mắt nhìn xuống, làn váy bị dính rượu của Lam Mộc Vũ đang khoát lên đầu gối nàng, "Đi tắm đi."
Lam Mộc Vũ trừng mắt, cô chậm rãi thả gối ôm ra, nhưng vẫn chưa chịu di chuyển.
Lê Nhược Nam nghi hoặc nhìn Lam Mộc Vũ: "Còn không đi?"
"A, muốn thật à?"
"Ừm." Lê Nhược Nam mở một bản báo cáo, nghĩ rằng Lam Mộc Vũ đang nói về việc tắm rửa.
Đầu ngón tay Lam Mộc Vũ chầm chậm lướt trên dây vai của váy, hai bên vai khẽ run, sợi dây vốn được thắt nơ bị bung ra, váy dây lại biến thành váy ống. Tay cô mơn trớn trước ngực mình, sau đó kéo váy xuống thấp một chút, thứ mềm mại trắng nõn sắp lộ ra ngoài.
Dường như báo cáo có vấn đề, Lê Nhược Nam nhíu mày, nàng chụp lại hình ảnh trên máy tính và gửi đi một tin nhắn thoại: "Làm lại."
Sau khi đặt điện thoại xuống, nàng lập tức sững người tại chỗ.
Lam Mộc Vũ ngồi bên cạnh nàng đang nghiêng người, cổ áo thấp đến mức sắp nhìn thấy toàn bộ phong cảnh bên trong, nhưng bản thân Lam Mộc Vũ lại dường như không chút để ý, còn mỉm cười nháy mắt với nàng một cái.
Tướng mạo của Lam Mộc Vũ trời sinh rất đẹp. Sống lại một đời, ánh mắt cô mất đi vài phần trong trẻo đơn thuần, nhiều hơn mấy phần phức tạp từng trải, cặp mắt hoa đào kiều diễm kia chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đủ câu mất hồn người.
Lê Nhược Nam nhanh chóng chộp lấy áo khoác âu phục bên cạnh, đem nó che phủ đầu và mặt Lam Mộc Vũ: "Em tránh xa tôi một chút."
Rất giống Đường Tăng bị yêu tinh đùa giỡn.
Lam Mộc Vũ chậm rì rì kéo áo khoác xuống, mái tóc hơi lộn xộn, vài sợi rơi lung tung trên mặt, cô lười biếng cười nói: "Vậy Lê tiểu thư à, chị xem em có cần trả tiền thuê nhà không?"
"Cần." Lê Nhược Nam làm như không có việc gì mà tiếp tục xem báo cáo tài chính trên máy tính, nhưng vành tai nàng lại hơi ửng đỏ.
Cần thì cần đi, dù gì cô cũng không có tiền.
Đến lúc đó cô chỉ cần nằm vật xuống, dùng thịt trả nợ là được.
Có thể "làm" thế với một đại minh tinh sẽ nổi tiếng trong tương lai như cô, Lê Nhược Nam quả thật lời không ít đâu.
Khụ khụ, dù bây giờ cô chỉ ở tuyến 18, Lê Nhược Nam cũng không thiệt thòi mà.
Lam Mộc Vũ cũng không gấp, cô kéo lại cổ áo, khẽ hừ một tiếng rồi đứng dậy: "Phòng tắm ở đâu?"
"Mỗi phòng ngủ ở lầu hai đều có, đồ ăn mấy phút nữa sẽ giao đến, em tắm xong thì có thể ăn rồi."
"Được."
Phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy ào ào, Lam Mộc Vũ đứng dưới vòi sen, lần cuối cùng cô tắm đã là chuyện của đời trước rồi. Lần lượt những sự kiện diễn ra sau khi trọng sinh, rốt cuộc lúc này cô mới có thời gian để tĩnh tâm cảm thụ thế giới, còn có thể chạm vào cơ thể chân thật của chính mình.
Đầu ngón tay trắng nõn luồn qua từng sợi tóc, cằm hơi nâng lên, lộ ra chiếc cổ thon dài, hai mắt nheo lại, mặc cho nước thấm vào từng tấc da trên người, giống như muốn chào tạm biệt quá khứ.
Hơn mười phút sau, tiếng nước chảy đã ngừng, Lam Mộc Vũ tùy ý lấy một áo choàng tắm trong phòng rồi mặc vào, cô đi xuống lầu một, thân thể chưa lau khô vẫn còn đọng nước, tí tách rơi xuống một đường đi.
Lê Nhược Nam đã thay một chiếc áo sơ mi, đang đứng ở cửa sổ sát sàn gọi điện thoại, nghe được động tĩnh thì xoay người lại, nàng hơi sửng sốt nhìn dáng vẻ hiện tại của Lam Mộc Vũ, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh: "Đi sấy tóc đi."
Lam Mộc Vũ gật gật đầu, khi xoay người liền cúi đầu nhìn trang phục của chính mình. Không có gì không ổn, áo choàng tắm rộng thùng thình, thân thể nửa khô nửa ẩm ướt, vừa tắm xong nên làn da hơi ửng hồng.
Sao lại không có phản ứng gì?
Lam Mộc Vũ xoay người đánh giá Lê Nhược Nam, vừa lúc Lê Nhược Nam cũng xoay người cúp điện thoại, ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Lam Mộc Vũ nhanh chóng ngoảnh mặt rời đi, nhưng lại bị người phía sau gọi lại: "Tới đây."
"Ồ." Lam Mộc Vũ đi tới, thấy Lê Nhược Nam đang tìm thứ gì đó, cô cũng yên lặng chờ ở một bên, cầm điện thoại mở Weibo.
Trang đầu viết về việc cô ký hợp đồng với Giải trí Thiên Hạo của Phù gia, lướt xuống một chút liền thấy dồn dập mấy cái hot search từ ba mươi năm trước, còn có tin về một nghệ sĩ lưu lượng nào đó bị bắt vì đời tư hỗn loạn.
Lam Mộc Vũ:?
Ngôi sao nhỏ hạng ba như cô cũng có thể vững vàng đứng đầu hot search, khỏi cần nghĩ cũng biết, nhất định đã có người động tay vào.
Thừa dịp Lam Mộc Vũ ngây ngẩn cả người, Lê Nhược Nam cầm máy sấy tóc ung dung bước tới, làm như vô ý nói: "Tôi giúp em hả giận."
Lam Mộc Vũ rất nhanh đã hiểu được ý của Lê Nhược Nam, đó là nàng sẽ giúp cô giải quyết rắc rối trước mắt.
Cô mềm nhũn ngồi trên sô pha, thân thể xụi lơ còn không quên vắt chéo chân, lười biếng mân mê môi, nhẹ giọng nói: "Đồ ngốc, chị hiểu lầm rồi, đây không phải là điều khiến em không vui."
Lê Nhược Nam: "..."
Lê Nhược Nam đánh giá Lam Mộc Vũ một phen, ánh mắt lộ ra mấy phần nghiêm khắc, cười lạnh nói: "Vậy giờ có cần tôi đưa Lam tiểu thư về Đình Ngự Châu Tế không?"
"Không không không." Lam Mộc Vũ chậm rãi bò người lên, cô tiến đến gần Lê Nhược Nam, dịu dàng nói, "Muốn biết tại sao em tức giận không?"
Khoảng cách giữa hai người quá gần, Lê Nhược Nam có chút thất thần, nàng thuận theo Lam Mộc Vũ mà hỏi: "Tại sao?"
"Muốn biết à?" Khóe môi Lam Mộc Vũ lại lần nữa nhếch lên, cô vươn tay ra, "Vậy trả tiền đi!"