Hệ thống nói cô chỉ cần đi theo cốt truyện đã định là được, ngày thường cư xử với hắn thế nào thì cứ như vậy là được. Chỉ cần Trình Lực không có hành động gì, cô liền ngoan ngoãn mà làm một học sinh tốt, một khi Trình Lực đối với Kỳ Phong thể hiện sự bất mãn hoặc là khinh bỉ, cô lại giống như thỏ con trốn sau lưng gấu lớn, cố làm ra vẻ hung dữ, muốn dùng hai chiếc răng cửa mà cắn người.
Cảm xúc của Kỳ Phong dao động thể hiện rõ ràng nhất là ở lần trước, còn hiện tại dù Trình Lực có làm thế nào thì Trình Phong cũng không mảy may quan tâm, tùy tiện nghe châm chọc mỉa mai.
Hắn giống như con sư tử đang ngủ, không để mắt tới gấu chó trước mặt đang giương nanh múa vuốt, khi nào tâm trạng tốt mới ngẫu nhiên nâng lên mí mắt nhìn thỏ con đang ra vẻ nhảy nhót lung tung phía trước một cái.
Bởi vì cái chết của đàn chị mà hiện tại học sinh đều giống như chim sợ cành cong. Tuy rằng hung án không xảy ra bên trong trường học, nhưng dù sao cũng là học sinh của trường nên mấy ngày nay các thiếu niên vốn không sợ trời không sợ đất đã thực sự nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Thậm chí có một số gia đình thuê đã gia sư đến nhà dạy cho con, đến ngay cả mẹ của Nguyễn Doanh mỗi ngày cũng đều đến đón cô lúc tan học.
Trong giờ học, Kỳ Phong ngồi ở đằng sau, hơi hơi cúi đầu, ngực thong thả mà phập phồng. Đường Miên Miên ngồi phía trước, nghe tiếng hít thở của hắn, dần dần cũng không tự giác mà bắt chước tiết tấu hô hấp, không quá ba phút, liền cảm giác mí mắt đều dính vào nhau. Lư Thiến thấy cô như vậy, nhẹ nhàng đẩy một chút.
Đường Miên Miên xoa xoa đôi mắt, mơ màng mà nhìn Lư Thiến.
Lư Thiến nhỏ giọng nói: "Tan học cậu cùng tớ đi đưa thơ tình đi."
Đường Miên Miên từ cổ họng phát ra tiếng "A?" cô có chút ngây người mà nhìn Lư Thiến.
Từ trong miệng Lư Thiến đã nghe được về tên học trưởng vô số lần, không nghĩ tới Lư Thiến sẽ thật tỏ tình.
Trong mắt Lư Thiến, học trưởng Lê Tông không gì không làm được, thật sự là đối tượng trong mộng của nhiều cô gái. Lư Thiến yêu thầm hắn ước chừng đã nửa năm, vốn dĩ không định tỏ tình, nhưng trải qua chuyện của học tỷ lần này, cô nương này đã nghĩ thông suốt, có một số việc, hiện tại không làm chỉ sợ sau này sẽ hối hận.
Lư Thiến nhiệt huyết dâng trào, quyết định sau giờ học liền xông ra ngoài, Đường Miên Miên cũng tính đi theo, thế nhưng gương mặt không tự giác mà để ý phía sau một chút, cô theo bản năng nhẹ nhàng nhấc mông, thật cẩn thận mà đi ra chỗ ngồi.
Kỳ Phong nằm bò trên bàn ngủ, bởi vì đã ngủ khá lâu nên trên người đã phủ mấy tập bài thi, nhìn giống như là con sư tử ngủ gật ở đồng cỏ, vừa hơi động một cái, cọng cỏ trên người rào rào đổ xuống.
Cô xem đến thích thú, lại không dám chạm vào hắn, đem tay chân nhẹ nhàng rời đi, Lư Thiến sốt ruột gọi, cô đành chạy nhanh đi theo.
Lư Thiến buồn bực: " Cậu thấy cái gì mà cười thành như vậy?"
Đường Miên Miên cong cong khóe mắt, không nói lời nào.
Lư Thiến lúc này tay cầm thư tình, cũng đang tưởng tượng, lôi kéo Đường Miên Miên xông thẳng hướng lớp học của học trưởng Lê Tông mà đi.
Tới trước cửa lớp học, bạn học của hắn đều nói hắn không có trong lớp, Lư Thiến thấy vậy lại kéo cô đi đến một góc ngoặt chỗ thang, nhỏ giọng nói: "Lúc này không có trong lớp, khẳng định là bị gọi ra ngoài nghe thổ lộ rồi, mỗi ngày đều như vậy."
Đường Miên Miên kinh ngạc.
Lư Thiến nói: "Nhìn tớ làm gì, nữ sinh khác đều tỏ tình chẳng lẽ tớ không thể?"
Đường Miên Miên gật đầu. Hai người ở chỗ ngoặt ló đầu ra, liếc mắt một cái đã nhìn thấy nữ sinh nhuộm tóc đứng đối diện học trưởng nói:
"Tôi gửi cho cậu nhiều tin nhắn như vậy, tâm tư của tôi chắc cậu đều hiểu rồi, hiện giờ có thể cho tôi một câu trả lời không."
Lư Thiến nhỏ giọng nói: "Học tỷ này tớ biết, nghe nói là người không dễ chọc."
Không dễ chọc?
Đường Miên Miên trừng lớn mắt, cô vươn đầu, liếc mắt một cái liền thấy được móng tay sơn đỏ rực, nhìn rất sắc nhọn, thoạt nhìn thật sự không dễ chọc.
Lê Tông hơi cúi đầu, nghe vậy cười: "Thực xin lỗi, tôi hiện tại ngoại trừ học tập thì không còn tâm tình nghĩ đến thứ khác."
Lần này thất bại, học tỷ nổi giận đùng đùng mà bỏ đi, Đường Miên Miên lo lắng nhìn Lư Thiến, nhịn không được nhéo nhéo tay nàng.
Lư Thiến vốn dĩ cũng có chút sợ hãi, lúc này bị Đường Miên Miên tay non mịn sờ một cái lập tức dũng khí như sống lại, đem tay Miên Miên lên mặt cọ cọ một lúc, sau đó khí phách hiên ngang mà lao ra.
Đường Miên Miên tránh ở góc tường, cô không muốn nghe trộm Lư Thiến tỏ tình thế nào, đành phải nhàm chán mà dùng mũi chân gảy gảy mặt đất phát ngốc một hồi, nghe được tiếng người trêu ghẹo đang trò chuyện.
"Lại có người thổ lộ với Lê Tông à?"
"Thật là lợi hại, tháng này đã là người thứ mấy rồi?"
"Còn sao nữa, lớn lên soái như vậy...... Chậc chậc, các cậu nghe nói không, nữ sinh mới chết vừa qua cũng từng tỏ tình với cậu ta đấy!"
"..... Mẹ ơi, cậu đừng nói nữa, tôi lại sợ đến phát hoảng."
Đường Miên Miên đuôi mắt đột nhiên nhếch lên, cảm thấy trong lòng như có đường chỉ nhỏ nhẹ nhàng lướt qua, không biết nói như nào, chỉ cảm thấy có chút không thích hợp.
Cô nghĩ nghĩ, thăm dò nhìn thoáng qua.
Dưới ánh mặt trời, Lư Thiến có chút ngượng ngùng mà cúi đầu, Lê Tông mỉm cười nhìn.
Đường Miên Miên cẩn thận đánh giá một chút, cũng không phát hiện điều gì không đúng. Hệ thống chỉ nói cho cô biết tin tức của vai chính nên những người khác cô thật đúng là không rõ.
Đang suy nghĩ không nghĩ tới Lê Tông lại đột nhiên ngẩng đầu, thẳng tắp mà nhìn cô.
Đường Miên Miên giống như chột dạ, vội vàng rụt về. Cô thấy lông tơ mình đều dựng hết lên, nhịn không được mày nhăn lại.
Chỉ chốc lát, Lư Thiến mang một đôi mắt đỏ hồng quay trở lại, thoạt nhìn cảm xúc không cao lại làm như không có gì vấn đề lớn.
Lư Thiến đi đến liền ôm Đường Miên Miên, khóc nức nở nói: "Cho tớ ôm một chút."
Đường Miên Miên không quen an ủi người khác, đành phải vỗ vỗ vai.
Lư Thiến ở bên bả vai nhẹ nhàng thút thít lại hít một cái, thỏa mãn mà nói: "Ui, thật ngọt....."
Đường Miên Miên hơi hơi cong lên khóe mắt.
Buổi chiều, cảm xúc Lư Thiến hình như đã bình thường lại, đang chăm chú xem mấy bộ phim về ma cà rồng, chốc lát lại đối với màn hình mà hưng phấn gào lên.
Trước tiết học, thầy toán học kêu Đường Miên Miên cùng Kỳ Phong đi ra ngoài lấy bài thi.
Đường Miên Miên vừa đứng lên, liền nghe được phía sau truyền đến tiếng vang, giống như là sư tử đã ngủ no rồi thức dậy rung lông, cô quay đầu lại liếc mắt một cái, Kỳ Phong đem những bài thi đó tùy tiện nhét vào bàn học, sau đó cầm lấy sữa bò không nhanh không chậm mà uống một ngụm.
Đường Miên Miên không có thúc giục, chỉ cúi đầu nhìn hắn.
Kỳ Phong nhấc tay, hắn chớp mắt, trong nháy mắt đem hộp sữa bò uống hết.
Hắn chậm rì rì mà đứng lên. Hơi cúi đầu: "Đi thôi."
Hai người đồng loạt đi đến văn phòng, qua hành lang dài, ánh mặt trời chiếu lên mặt Đường Miên Miên.
Cô nheo mắt theo đi theo Kỳ Phong.
Kỳ Phong đôi tay đút túi, hôm nay mặc một cái áo thun màu xám, ở chỗ vòng eo bị gió lay gợn ra độ sóng cung sống động.
Đường Miên Miên gian nan mà đuổi kịp Kỳ Phong, trên chóp mũi hiện một tầng mồ hôi mỏng.
Kỳ Phong thoạt nhìn gầy yếu, thế nhưng tố chất thân thể lại cực kỳ tốt, cô đi mà như chạy, thiếu chút nữa muốn điên lên.
Hai người đi đến cửa văn phòng, Kỳ Phong gõ gõ, phát hiện không ai, đành phải đứng chờ tại chỗ.
Đường Miên Miên dựa vào trên tường, cách Kỳ Phong một vòng tay, cô cúi đầu, nhẹ nhàng mà giật giật chân.
Kỳ Phong một tay nắn túi, lại móc ra một hộp sữa bò, cắm ống hút xuống liền vói vào trong miệng.
Đường Miên Miên trừng lớn mắt, nhìn kỹ túi quần hắn, khó hiểu mà gãi đầu.
Chỉ chốc lát, bên cạnh vang lên âm thanh của chất lỏng lưu động.
Đường Miên Miên đột nhiên nghĩ tới cái gì, cô nhìn Kỳ Phong hơi ngẩng gương mặt, lại liếc mắt đến dưới hầu kết, thấp thỏm hỏi:
"Bạn học Kỳ Phong này..... Cậu thích ăn ngọt à?"
Ống hút trong miệng vừa động, hắn rũ con ngươi xuống, từ hàng mi dài che ánh sáng nhạt liếc xéo cô.
Bên trong hành lang, ánh mặt trời chiếu vào, gió nhẹ không thể xua tan oi bức, trên mặt Đường Miên Miên mồ hôi nhỏ thành giọt rơi xuống, cô biết Kỳ Phong sẽ không đáp lại, vì thế cúi đầu, lại khảy khảy chân.
Gió nhẹ không thể mang đi thời tiết nóng bức nhưng lại có thể mang đến không khí xen lẫn vị ngòn ngọt.
Nếu là con người thì khó có thể nhận thấy, nhưng mà đối với ma cà rồng hút máu mà nói, vì tìm kiếm đồ ăn, bất luận hương vị gì thì dưới cái mũi phía của bọn họ đều có thể phóng đại mười mấy lần.
Đường Miên Miên xụ mặt, chỉ cảm thấy chính mình như đang ngâm trong đường, ngọt ngọt, dinh dính. Cô hiện tại chỉ muốn về nhà tắm một cái.
Nơi xa truyền đến tiếng cười thầy toán học, giống như đang cùng học sinh khác trò truyện, Đường Miên Miên nhón chân nhìn lại, nói: "Có thể là thầy đã trở lại."
Kỳ Phong đương nhiên sẽ không đáp, nhưng Đường Miên Miên lại nghe được tiếng thở dốc khác thường của hắn.
Hắn dựa trên tường, đầu cúi thật thấp, hộp sữa bò bị niết chặt muốn nát, toàn bộ cánh tay đều đang run, sữa bò đều tràn ra ngoài.
Đường Miên Miên nghe được hắn hít thở lại không giống như là từ trong mũi phát ra, ngược lại như là từ trong lồng ngực phát ra.
Cô hoảng sợ, ngồi xổm xuống xem.
Khuôn mặt bị tóc mái che khuất, Kỳ Phong nửa khép nửa mở con mắt, nhìn Đường Miên Miên, đột nhiên nâng lên mí mắt.
Trong nháy mắt, thật giống thứ đuổi theo cô hôm nọ, không đúng, so với cái kia còn muốn đáng sợ rùng mình hơn, suy nghĩ này đột nhiên nhảy ra trong đầu Đường Miên Miên.
Cô bẹp một tiếng đặt mông ngồi dưới đất. Kỳ Phong đứng thẳng người, chậm rãi hạ lưng xuống.
Đường Miên Miên dịch mông về phía sau một chút.
"..... Kỳ Phong?"
Kỳ Phong gần sát, gần đến nỗi có thể nghe được cả hô hấp, sắc mặt hắn vốn dĩ tái nhợt lại dần dần xuất hiện ửng đỏ, màu hồng chậm rãi lan tới trên khóe mắt, nhìn như rất kích động.
Tròng mắt Đường Miên Miên giật giật, tiếng bước chân thầy giáo dần tới gần, nhưng mà trước sau vẫn chưa thấy bóng người, cô không biết Kỳ Phong vì sao đột nhiên biến thành như vậy, cả người giống như là ác quỷ vây ở hồ sâu, rốt cuộc giãy giụa vươn một cánh tay tới.
Kỳ Phong hô hấp phả vào trên mặt cô, tầm mắt hắn dừng ở chỗ cổ, Đường Miên Miên lông mi run lên, cảm giác toàn thân run lẩy bẩy.
Sau một lúc, Kỳ Phong mặt mày nhăn lại, giống như là chịu áp lực gì.
Hắn đột nhiên quay đầu nhanh chóng đứng dậy, sữa bò trong tay đã sớm không còn, vài giọt rơi trên người Đường Miên Miên.
Hắn mở miệng, thanh âm ép tới cực thấp: "Tôi về trước."
Nói xong liền cúi đầu bước đi.
Đường Miên Miên thở ra một hơi, bị dọa một trận. Cô chưa kịp đứng lên, đã nghe thấy thầy toán học kêu một tiếng: "Nguyễn Doanh, làm sao vậy?"
Đường Miên Miên gian nan mà đứng dậy: "Không sao ạ, em không cẩn thận té ngã."
Cô vỗ vỗ nước trên người, thấy có người đưa đến một chiếc khăn liền sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lại thấy học trưởng Lê Tông.
Lê Tông cầm bài thi, hướng cô cười: "Dùng cái này đi."
Đường Miên Miên không cầm, sắc mặt cô có chút trắng bạch, nói cảm ơn xong liền cầm lấy tập bài thi nhanh chóng rời đi.