Ta trở thành phi tử của hoàng thái tôn.
Tối hôm đó Ngọc Xuân cô cô tắm rửa sạch sẽ cho ta, mặc quần áo thơm tho đẹp đẽ rồi đưa ta tới tẩm cung của thái tôn.
Thái tôn quả nhiên rất tuân thủ hứa hẹn, trên bàn bày biện sáu loại điểm tâm khác nhau, trong mâm đầy ắp củ lạc, quả táo, long nhãn.
À, còn có một bầu rượu và một ngọn nến đỏ đang cháy.
Lúc thái tôn đẩy cửa vào, ta đang nhét đầy đồ ăn vào miệng, vỗ nhẹ vào hai má đang căng phồng của mình và cười với vẻ mặt ngốc nghếch.
Hắn nhướng mày, ánh mắt sâu xa, bước tới ngồi vào bàn rồi kéo ta vào lòng. Bàn tay hắn xoa nhẹ lên khuôn mặt của ta, hắn giễu cợt nói: "Chuột nhỏ chui ở đâu ra, lại ăn vụng rồi."
Ta trừng mắt nhìn hắn, nuốt đồ ăn trong miệng xuống rồi mới nghiêm túc nói: "Em không phải chuột, cũng không có ăn vụng, Ngọc Xuân cô cô nói đây đều là của em."
"Ừ, tất cả đều là của em, có ngon không?"
"Ngon!"
"Cho cô nếm thử."
Ta ngồi ở trên đùi thái tôn, nghe vậy toan giơ tay muốn cầm điểm tâm trên bàn nhưng lại bị hắn nắm chặt lấy. Dưới ánh nến đỏ, hắn nhìn ta, trong mắt chứa đầy ý cười.
Ta hơi kinh ngạc, chần chừ nói: "Muốn nếm ở trong miệng A Ôn sao?"
"Ừ."
"Nhưng em đã ăn hết rồi, nuốt cả luôn."
Vừa nói dứt lời ta đã hé miệng ra cho hắn nhìn.
Thái tôn lại cười, hình như đêm nay hắn có vẻ rất vui, nụ cười trên miệng mãi vẫn chưa tắt.
"A Ôn bôi son sao?" Giọng nói của hắn vô cùng dịu dàng.
Ta vội vàng gật đầu, thoáng chút ảo não: "Đúng đúng, Ngọc Xuân cô cô bôi cho em, cô cô nói phải để thái tôn xem, nhưng lại bị em ăn hết rồi."
"Đâu có, trên miệng em vẫn còn này, A Ôn ngoan quá, còn biết để lại cho cô."
Giọng nói của hắn trầm thấp, ngón cái mơn trớn môi của ta, ánh mắt đảo qua trông cực kỳ sâu thẳm.
Đôi mắt ta liếc qua liếc lại, dường như đã hiểu ra gì đó: "Thái tôn muốn nếm son của A Ôn sao?"
"Muốn, A Ôn có cho ta nếm không?"
"Có nha."
Ta trịnh trọng gật đầu, sau đó nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng nhuận của hắn, chủ động rướn người lên hôn hắn. Thái tôn lại dùng hai ngón tay kẹp lấy má của ta, chuyển mặt của ta hướng qua mặt bàn.
Trên bàn tràn đầy hoa quả và điểm tâm, dưới ánh nến đỏ còn có một bình rượu tỏa ra ánh ngọc.
Thái tôn rót một ly rượu đặt gần khóe môi ta: "Ăn điểm tâm rồi mà sao có thể không uống rượu được? A Ôn ngoan, há miệng."
Giọng nói chứa mấy phần dỗ dành, ly ngọc giơ lên, ta lập tức há miệng theo bản năng.
Đây là lần đầu tiên trong đời ta uống rượu, vừa nuốt xuống cổ ta đã hối hận, vị rượu cay làm khuôn mặt nhỏ nhăn nhúm lại, liên tục hà hơi.
"Cay..."
Lời còn chưa dứt, thái tôn hôn lên môi của ta.
Cũng chẳng biết có phải vì đã uống ly rượu kia không mà không hiểu sao ta thấy người nóng ran.
Trong lúc ý loạn tình mê, ta mơ hồ nhớ tới lời dặn của Ngọc Xuân cô cô, rằng rượu trên bàn là rượu hợp cẩn, cần cả hai người cùng uống.
"Thái tôn, rượu..."
"Cô không cần."
Hơi thở ấm nồng của hắn phả lên cổ ta, nói với cái giọng hơi khàn: "A Ôn, đêm nay xin em lượng thứ cho."
....
Năm Cảnh Thọ thứ mười sáu, long thể của hoàng đế có bệnh nhẹ, sau khi lành bệnh hoàng đế đã đến Đạo quán hoàng gia, vào Huyền điện của Đại Nghiệp để trai giới (*) tu thân.
(*) trai giới; chay tịnh (thời xưa khi cúng quỷ thần, ăn mặc nghiêm chỉnh, bỏ hẳn mọi đam mê như; không uống rượu, không ăn đồ mặn...biểu thị sự thành kính)
Trữ chính viện bị bãi bỏ, đổi thành Trữ khánh sử tư. Hoàng thái tôn lên hàng chính nhị phẩm, cùng thái tử giám quốc.
Triều đình gió nổi mây phun, người có mắt tinh tường đều nhìn ra được đây là hoàng đế đang ủy quyền cho thái tử, có lòng muốn khảo nghiệm trữ quân.
Thái tử không hề dám lười biếng, chong đèn thâu đêm, thức khuya dậy sớm, sau này còn dứt khoát ở lại Trữ khánh sử tư để tiện cho chuyện triều chính.
Khoảng thời gian đó thái tôn cũng hiếm khi trở về.
Ta ăn ăn uống uống ở Cung Trọng Hoa rất thoải mái an nhàn, Ngọc Xuân cô cô chê cười ta lên rất nhiều cân, sợ là không bao lâu nữa lại phải đo kích thước may quần áo mới thôi.
Bà ấy còn nói là hai gò má ta hồng hào, khí sắc vô cùng tốt.
Ta suy nghĩ một lúc mới nghiêm túc nói: "Vì thái tôn không có ở nhà, con ngủ ngon. Ngủ chung với thái tôn quá mệt mỏi, lần nào đến rạng sáng con cũng run chân không dậy nổi. Lần trước rõ ràng người nói ở Trữ khánh sử tư mấy ngày mệt cực kỳ, muốn đi ngủ sớm một chút. Thế mà cuối cùng A Ôn khóc lóc cầu xin người mãi người mới bằng lòng dừng lại, thực sự là làm con mệt gần chết..."
Ta nói rất hăng say, Ngọc Xuân cô cô lại vội vàng bịt miệng ta lại: "Tổ tông ơi, con đừng có nói mấy chuyện này ở ngoài đấy nhé!"
Cảnh đế trở về từ Huyền điện Đại Nghiệp đã là bốn tháng sau đó.
Thái tôn cũng đã quay về Cung Trọng Hoa nhưng thái tử lại vẫn bận rộn như trước, bởi vì hoàng đế rất hài lòng với hiệu quả giám quốc của y nên vẫn giao cho y rất nhiều chuyện để xử lý.
Nhưng có lẽ một vài quan viên trong triều đều hiểu rõ lòng, ở Trữ khánh sử tư thái tử và thái tôn thường xuyên bất hòa vì chuyện triều chính, hai cha con giương cung bạt kiếm, quan hệ cực kém.
Thái tôn rất mệt mỏi, hắn vừa trở về liền triệu kiến cậu ruột Trần Yến ở thư phòng, sắc mặt u ám nói gã phụ tá tên Vu Hoài Tông ở bên cạnh thái tử là kẻ tiểu nhân gian trá xu nịnh, người này không thể giữ lại được.
Mấy năm gần đây thái tôn đã đứng vững trong triều, cũng đã có một ít thế lực. Nhưng ám sát phụ tá của Đông Cung thực sự rất khó khăn, thực tế người nọ còn là tâm phúc của thái tử, hai người cả ngày như hình với bóng.
Mọi chuyện còn cần bàn bạc kỹ hơn.
Sau khi cậu rời đi, trong điện yên tĩnh lạ thường, thái tôn mệt mỏi xoa ấn đường.
Ta đứng ngoài điện thò đầu vào nhìn hắn, bắt chước tiếng chuột kêu lên một tiếng ---
"Chít chít chít."
Hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt phút chốc trở nên dịu dàng, mặt mày sắc bén cũng dần tràn ngập ý cười.
"A Ôn, lại đây."
Ta đi qua ngồi vào lòng hắn, ôm lấy cổ hắn rồi nhìn hắn cười khúc khích: "Em bắt chước có giống không?"
"Không giống, Cung Trọng Hoa nào có chuột."
"Hừ! Vậy người thấy có giống không?"
Ta trợn mắt lên, môi trên cắn môi dưới, để lộ ra hai cái răng cửa.
"Giống."
Thái tôn buồn cười, ôm eo của ta xích lại gần hắn hơn, hơi thở ấm nóng phả lên vành tai ta, hắn thấp giọng nói: "Có nhớ ta không?"
Ta thấy hơi nhột nên bèn đẩy hắn ra.
Hắn nhướng mày, bất mãn nhìn ta: "Không nhớ sao?"
"Nhớ mà, nhưng mỗi lần nhớ người thì em lại muốn ăn, Ngọc Xuân cô cô và các tỷ tỷ chê cười em lại mập lên rồi. Em cũng sợ người chê em béo cho nên cố gắng chịu đựng không nhớ người nữa, vậy thì cũng sẽ không thèm ăn."
Ta nghiêm túc trả lời hắn, ấy mà hắn lại chau mày lại, có vẻ không vui nói: "A Ôn thế nào ta cũng thích, em không cần để ý mấy cái đó." Nói xong tay hắn lại sờ lên hông ta, bổ sung thêm một câu nữa: "Béo thêm tí nữa cũng không sao, dù thế nào cô cũng có thể ôm em lên mà."
Đột nhiên ta cảm động vô cùng, dán mặt lên má hắn: "Thái tôn, A Ôn thích người lắm, người tốt nhất trên đời luôn. Bây giờ em muốn ăn chân giò."
Thái tôn cười, đứng dậy giơ tay ôm lấy ta, giả bộ ôm luôn vào phòng ngủ.
Ta nghi ngờ nói: "Ôi, người không đưa em đi ăn chân giò sao?"
"Có ăn, nhưng mà cô cũng đói bụng. Vốn là có thể chịu đựng thêm một lúc mà A Ôn lại bỗng nói thích cô nhất, tự nhiên lại thấy đói hơn."
....
Từ sau khi Cảnh đế trở về từ Huyền điện Đại Nghiệp, có thái tử tiếp tục giám quốc nên ngày thường ông ta cũng không có gì làm, chẳng biết thế nào lại chợt nhớ tới rồi lập tức ban cho thái tôn hai vị tỳ nữ.
Trên danh nghĩa là tỳ nữ nhưng dung mạo của hai cô này lại không hề tầm thường, da trắng nõn nà, xinh tươi lộng lẫy.
Thái tôn trai tráng trẻ tuổi, tiểu thư nhà họ Dư lại chưa chịu tang xong, số người muốn dâng người đẹp tới cho hắn không phải là ít. Người ngoài thì còn có thể từ chối, nhưng hoàng tổ phụ ban thưởng thì lại không thể không nhận.
Chẳng qua hắn chưa từng triệu kiến bọn họ lần nào thôi.
Ta không hiểu, có lần ta hỏi hắn: "Các tỷ ấy trông đẹp lắm, hôm đó A Ôn cũng thấy rồi, thái tôn không thích sao?"
"Không thích."
"À, thái tôn thích tỷ tỷ nhà họ Dư cơ."
Ta tự định nghĩa, cắn mỗi, vẻ mặt hơi hiện cô đơn.
Thái tôn nghe vậy liền đặt quyển sách trên tay xuống, cười hỏi ta: "Em ghen à?"
Ta không vui: "Hôm đó đột nhiên em mới nhớ, sau này tỷ tỷ nhà họ Dư sẽ làm thái tôn phi, vậy tỷ ấy và em giống nhau rồi. Thái tôn sẽ ngủ chung với tỷ ấy, sẽ dỗ dành, sẽ ôm tỷ ấy. Vừa nghĩ như thế thì trong lòng em khó chịu lắm. Thái tôn, có phải A Ôn không nên như vậy không, như vậy là không đúng."
"Bé ngốc."
Hắn khẽ cười một tiếng, sờ lên đầu ta, ánh mắt thâm trầm bình thản: "Cô đảm bảo với em, cho dù sau này cô cưới tiểu thư nhà họ Dư thì cô cũng sẽ không thích nàng ta như thích em đâu."
"Nhưng, như vậy là không tốt, tỷ ấy sẽ rất đáng thương."
"Đáng thương? Không, nàng ta không đáng thương chút nào cả. Nhà họ Dư cần một chỗ dựa, nàng ta là con vợ cả của Dư bình chương, cũng nên hiểu rằng tại sao mình lại gả cho cô, cô có thể cho nàng ta một chỗ đứng vững chắc nhưng ngoài cái đó ra thì nàng ta cũng không nên quá tham lam."
"Nhưng...."
"Không nhưng nhị gì cả. A Ôn, cô đã từng nói cô sẽ không tin tưởng bất kỳ kẻ nào, thiên hạ nhốn nháo, đều là vì lợi ích cả thôi. Trừ em ra cô không tin bất kỳ người phụ nữ nào hết."
Nếu cẩn thận suy tư thì hắn bằng lòng tin ta rất có thể vì ta chỉ là một kẻ ngốc tâm tính thuần thiện. Nhưng lúc này bé ngốc không biết, nàng chỉ thấy đôi mắt lạnh lùng của thái tôn chứa đựng bóng dáng của nàng, ánh mắt như vậy thật sự khiến nàng khó mà chống đỡ, bé ngốc trịnh trọng nói: "Thái tôn, trừ người ra A Ôn cũng không tin bất kỳ người đàn ông nào hết."
....
Năm Cảnh Thọ thứ mười sáu, ngay vào cuối năm lại có bất ngờ xảy ra, vội vàng tới nỗi không kịp chuẩn bị.
Một số lượng lớn quân cấm vệ phong tỏa Đông Cung, cũng phong tỏa cả Cung Trọng Hoa.
Thái tôn không có ở đây, khắp nơi đều là hỗn loạn, Ngọc Xuân cô cô nói hắn đi gặp bệ hạ.
Hoàng đế nhận được mật báo, trong Đông Cung có giấu long bào. Ấy mà đúng lúc này quân cấm vệ còn thật sự tìm ra một chiếc áo bào màu vàng có thêu chín con rồng trong tẩm cung của thái tử.
Thái tử giám quốc, thế nhưng lại giám sát ra cả lòng mưu phản đoạt vị.
Sắc trời dần nhá nhem tối thái tôn mới quay về, hắn ngồi một mình trong thư phòng rất lâu.
Lúc ta tới tìm hắn, đẩy cửa điện ra lại thấy hắn ngồi trên mặt đất, hờ hững ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng ẩn hiện trong bóng tối, từ xương mày sắc bén đến quai hàm lạnh lùng tạo thành một đường vòng cung, một nửa bị che giấu trong bóng đêm, một nửa phản chiếu dưới ánh đèn mờ ảo.
Khuôn mặt đẹp đẽ độc nhất vô nhị ấy lạnh lùng băng sương.
Hắn ngẩng đầu nhìn ta, mặt không hề có cảm xúc.
Ta đi tới quỳ trước mắt hắn, nói khẽ: "Thái tôn, người có đói bụng không?"
Hắn chỉ yên lặng nhìn ta, đôi mắt như sương lạnh kia không hề có chút độ ấm nào, cuối cùng hắn cười lạnh một tiếng: "A Ôn, cô bại."
Người ở chỗ cao, muôn đời vắng lặng.
Hắn đã chuẩn bị đầy đủ, trải qua vô số âm mưu và phản bội, mưu tính tường tận, cửu tử nhất sinh, không dễ dàng gì mới có được vị trí hôm nay, vậy mà cuối cùng vẫn bị kéo vào vực sâu.
Cảnh đế không muốn gặp hắn.
Hoàng tổ phụ ngày thường vô cùng xem trọng hắn, nhưng trước tiên ông ấy vẫn là một vị đế vương.
Vị đế vương đã tới tuổi lục tuần có sự ngờ vực của riêng mình, có đoán chừng hoài nghi, có đề phòng cảnh giác.
Bất luận là kẻ nào ngấp nghé hoàng vị của ông ấy đều sẽ thể nghiệm được cái gì gọi là hoàng gia vô tình.
Bất luận là kẻ nào.
Hoàng thái tôn bật cười thành tiếng, cười chế giễu, cười phá lên, cười không cam lòng, đến cuối lại biến thành cười tuyệt vọng.
"Bại bởi một kẻ ngu xuẩn như vậy, mạng của cô và ông ta buộc chặt cùng một chỗ, vinh nhục liền nhau, cô trải từng đường từng bước cho ông ta, thế nhưng kết quả là cha của ta lại dốt như heo lợn..."
Ta hơi sợ, sợ một thái tôn kiên quyết mà tuyệt vọng như thế.
Ta cầm tay hắn rồi đặt lên bụng mình ---
"Thái tôn không bại, trong bụng A Ôn có bé con của người."
Bụng mới mang thai bốn tháng còn chưa quá lớn, vẻ mặt không cảm xúc của thái tôn thoáng chốc đã dịu lại, rồi lại nhanh chóng hóa thành vẻ âm u hơn nữa.
"Cô có lỗi với nó."
....
Đêm đó Cung Trọng Hoa nổi lửa.
Bởi vì hoàng đế hạ lệnh phong tỏa, không cho phép bất cứ kẻ nào ra vào nên ngọn lửa càng lúc càng dữ dội. Trong màn đêm thăm thẳm ấy, nó bay thẳng lên trời, sáng rọi như ban ngày.
Là thái tôn phóng hỏa.
Ta biết hắn đang đợi một cơ hội.
Nếu có người tới dập lửa thì nghĩa là hoàng tổ phụ còn nguyện ý cho hắn một cơ hội.
Tiếc là không có ai đến cả.
Giữa biển lửa hừng hực, thái tôn cầm kiếm lên bắt đầu giết người trong cung, luyện ngục rực cháy ấy bao trùm trong những tiếng kêu gào thảm thiết.
Cung nhân và người hầu lần lượt ngã xuống.
Thái tôn như tu la bước ra từ địa ngục, tàn nhẫn tuyệt tình, máu tươi bắn tung tóe lên mắt, mí mắt hắn cũng chẳng thèm chớp lấy một cái.
Ta bịt lỗ tai hét ầm lên, ngồi xổm trên mặt đất run rẩy cả người.
Ta còn nhớ Ngọc Xuân cô cô từng nói, hoàng đế vứt bỏ thái tôn, sẽ không có ai có thể sống mà đi ra khỏi Cung Trọng Hoa.
Kết cục đã định sẵn, chỉ không ngờ rằng cuối cùng lại là thái tôn chính tay đâm bọn họ.
Trong cơn hoảng hốt, cánh tay của ta bất ngờ bị ai đó nắm lấy.
Biển lửa hừng hực ánh vào vẻ mặt của hắn, trông lộng lẫy mà tàn khốc đến cực điểm. Hắn một tay cầm kiếm, một tay nắm tay ta kiên quyết đi vào tẩm cung đang thiêu đốt lửa đỏ.
Ánh lửa rừng rực chiếu vào trong mắt ta, nóng như lò luyện, tiếng lửa liếm qua bên tai, ta ôm chặt eo hắn, ghé vào lòng hắn òa khóc ---
"Thái tôn! Thái tôn!"
"Em không muốn chết! Người lấy oán trả ơn!"
"Ừm?"
Vẻ mặt của hắn hơi dịu lại, hắn cụp mắt nhìn ta, giơ tay sờ soạng khuôn mặt vương đầy nước mắt ấy, ánh mắt thâm trầm: "Bé ngốc, em là nữ nhân duy nhất của cô, cô ở đâu, đương nhiên em phải ở đó."