Đi ngang qua một quán trà sữa, chúng tôi dừng lại đợi trà sữa thì một bóng dáng quen thuộc chạy về phía tôi.
“Ôn Ý, em cũng tới mua trà sữa hả?”
Người nói chính là con gái của cha dượng tôi, Thẩm An Nhiên.
Nhìn thấy Chu Kỳ An bên cạnh tôi, cô ta siết chặt cánh tay tôi một cách bất thường, vô cùng thân thiết hỏi:
“Em gái, thì ra em và trùm trường có quan hệ tốt vậy sao?”
Tôi hơi ngạc nhiên khi Thẩm An Nhiên gọi tôi là em gái, dù sao trước đây cô ta và mẹ luôn gọi tôi là con chồng trước.
Tôi trả lời:
“Cậu ấy là bạn cùng bàn của tôi.”
Thẩm An Nhiên nhìn cặp sách của tôi nằm yên trên người Chu Kỳ An, có chút đăm chiêu gật đầu: “Ồ~”
Thẩm An Nhiên nhảy đến trước mặt Chu Kỳ An và vươn tay ra, thoạt nhìn đáng yêu cực kỳ:
“Xin chào giáo bá, cậu còn nhớ tôi không?”
Chu Kỳ An không trả lời cô ta, mà nhìn về phía tôi:
“Cô ta là.....?”
“Chị gái của tôi, Thẩm An Nhiên.”
Chu Kỳ An “Ừ” một tiếng, không phản ứng Thẩm An Nhiên, rõ ràng là không quen biết người này.
Bàn tay vươn ra của Thẩm An Nhiên dừng lại giữa không trung, vẻ mặt có chút xấu hổ.
Vừa khéo, trà sữa đã có.
“1406, hay ly trà sữa dâu tây khoai môn.”
Thẩm An Nhiên nhìn thấy số phiếu trên tay tôi liền lập tức giơ tay hô:
“Ở đây, là của chúng tôi.”
Người phục vụ quán đem hai ly trà sữa đã đóng gói sẵn sàng đưa cho Thẩm An Nhiên.
Thẩm An Nhiên đưa một ly trà sữa cho Chu Kỳ An, một ly tự mình chọc ống hút uống một hớp.
“Này, đây là tôi mua cho Ôn Ý.”
Thẩm An Yên nghe vậy vẻ mặt liền tủi thân: “Nhưng mà tớ cũng khát nước...”
Sau đó cô ta liền nháy mắt với tôi: “Em sẽ không trách chị chứ?”
Nhìn thấy khuôn mặt đen đến chảy mực của Chu Kỳ An, tôi nhất thời ngây người không biết phải làm sao.
Thẩm An Nhiên liếc nhìn tôi, rồi lại quan sát Chu Kỳ An nói tiếp:
“Nếu bố mẹ biết em có bạn cùng bàn tốt như vậy, nhất định sẽ rất vui vẻ, không giống chị, chưa có ai mua trà sữa cho chị uống cả.”
Sau khi Thẩm An Nhiên nói xong, chuông cảnh báo trong tôi reo lên mãnh liệt: việc qua lại thân thiết với bạn nam cùng lớp này, tuyệt đối không thể để cho bố mẹ biết!
“Ừm, tôi không thích uống trà sữa... Chị cứ uống đi.”
Chu Kỳ An nghi hoặc nhìn tôi: “Nhưng mà cậu...”
Lúc này, Thẩm An Nhiên hai mắt nhìn chằm chằm tôi, bàn tay ở nơi không nhìn thấy hung hăng véo mạnh vào chỗ thịt trên cánh tay tôi:
“Em gái, chúng ta cùng nhau về nhà đi, về muộn mẹ sẽ lo lắng.”
Tôi cắn môi đến đau đớn, lấy cặp từ trên vai Chu Kỳ An xuống, có chút chạy trối chết nói:
“Chu Kỳ An, tớ về trước đây, ngày mai gặp lại.”
8
Sau khi tách Chu Kỳ An, vừa mới quẹo qua một hẻm nhỏ, Thẩm An Nhiên liền đẩy tôi qua một bên:
“Tránh xa tao ra, đồ ghê tởm.”
“Nói coi, mày thông đồng với Chu Kỳ An từ khi nào hả, người của tao mà cũng dám giành? Giống mẹ của mày, đê tiện!”
“Nào là tặng sữa, nào là mua trà sữa đấy, nếu không phải ở ngoài đường lớn thì có phải đã nắm tay rồi đúng không? Cậu ta thích mày như vậy, đã bị nó đ* chưa?”
Dù bị nhục nhã nhưng tôi vẫn ngay thẳng lắc đầu: “Tôi không có!”
Tôi vừa dứt lời, Thẩm An Yên đã một cước đá vào bụng tôi: “Còn dám cãi lại?”
Tôi vừa đến chu kỳ, cô ta còn nhắm vào bụng tôi mà đá, nhất thời bụng dưới đau như xoắn lại.
Tôi ôm bụng đau đến không thể đứng thẳng, nhưng vẫn gằn từng tiếng trả lời: “Tôi không dụ dỗ bất kì kẻ nào!”
Những lời này của tôi chọc cô ta tức giận, Thẩm An Nhiên càng thêm chắc chắn tôi có Chu Kỳ An chống lưng nên mới dám phản bác cô ta.
Mẹ tôi bời vì cuộc hôn nhân trước không thành mà giận chó đánh mèo tôi, sau khi tái giá với chú Thẩm, bà càng lạnh nhạt với tôi, dù cho trơ mắt thấy tôi bị Thẩm An Nhiên bắt nạt cũng chẳng mảy may động tâm.
Thường ngày tôi quen nén giận, nhưng có những việc không thể nhượng bộ.
Thẩm An Nhiên cảm thấy địa vị của mình bị xâm phạm, thẹn quá hoá giận đem nắp trà sữa xốc lên, cầm trà sữa nóng hầm hập hất lên mặt tôi:
“Chu Kỳ An không có ở đây, giả vờ thuần khiết bạch liên hoa làm mẹ gì?”
Trà sữa theo cổ tôi chảy xuống, bộ đồng phục bị nhuộm thành từng mảng từng mảng lớn màu nâu.
Những sợi tóc mái bị trà sữa dính dính bết vào một cục, chỗ ngọn tóc còn nhỏ từng giọt, nhìn tôi chật vật đến cực điểm.
Thẩm An Nhiên chống nạnh nhìn đến buồn cười, từ trên cao nhìn xuống cảnh cáo nói:
“Tao khuyên mày tránh xa Chu Kỳ An một chút, toàn bộ đồ của tao, vĩnh viễn cùng đừng nghĩ đòi tranh.”
Nhưng mà, Chu Kỳ An không phải là đồ vật, đồ của cô ta bao gồm cả tình yêu của bố mẹ, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ tranh giành.....
“Khóc” là biểu hiện của kẻ yếu, tôi cố kìm những giọt nước mắt chực rơi và nghĩ:
Chịu đựng một chút nữa thôi, đợi thi đại học xong thì tốt rồi.....