“Ông ấy cũng 70 rồi còn gì, nên lui rồi.” Bà Âu Xán nhàn nhạt nói, “Thiệu Hoa cũng là trung tướng rồi, ông ấy mà còn ở lại thì chẳng nhẽ phải chia đại soái với thiếu soái sao? Có phải thời dân quốc đâu?!”
“Thiệu Hoa đi lên bằng bản lĩnh của mình, có liên quan gì tới anh đâu? Anh thật ngớ ngẩn!”
“Đó là quyết định của anh cô, công việc của ông ấy từ trước đến giờ tôi chỉ tôn trọng chứ chưa từng hỏi. Chẳng lẽ cô không tin anh cô sao?”
“Cũng không phải. Hai ngày trước con trai của Lý Đại Soái lập được công trạng rất lớn ở Vân Nam, nghe nói chuẩn bị được phong thiếu tướng. Em đang nghĩ không biết Lý Đại Soái có chuẩn bị lui về sau như anh không?”
Bà Âu Xán cười nói: “Lui về thì sao, cô sợ ông ta không nuôi được mình ư?”
“Em chẳng cần ông ta nuôi, chỉ là …… Giờ nghĩ lại mới thấy Lý Đại Soái thật sự già rồi.”
Bà Âu Xán tức giận nói: “Thế cô thì trẻ chỗ nào? Đừng có mà cằn nhằn gì với tôi, con đường này là cô tự chọn đó.”
Trác Dương ai oán mà bĩu môi: “Em chỉ cảm thán một chút thôi chứ có nói gì đâu. Chị dâu, đứa nhỏ kia là cháu gái chị, em là em chồng chị, chị làm chuyện gì thì cũng nên để ý tới cảm nhận của em chứ?”
“Trác Dương, đừng lừa mình dối người nữa, có một số việc cô có thể lảng tránh nhưng không thể phủ nhận nó có tồn tại.” Bà Âu Xán thở dài nói, “Sống cho tốt cuộc đời cô ấy!”
Ánh mặt trời chiều thu đạm mạc như sướиɠ sớm, giống như chỉ cần gió thổi qua sẽ tan mất. Hai người nhận thấy ánh sáng như bị cái gì che mất thì cùng quay đầu nhìn ra bên ngoài. Dưới mái hiên, Trác Thiệu Hoa ôm Luyến Nhi gật đầu với bọn họ.
Lần này Trác Thiệu Hoa về Bắc Kinh hoàn toàn là vì việc tư. Có một người bạn cùng chơi với nhau từ thủa bé trong quân khi đại viện vừa bị ung thư gan qua đời nên anh tới tiễn bạn mình lần cuối. Trác Thiệu Hoa và Thành Công đều gọi người kia là tiểu Tam. Hắn họ Trịnh, trong gia tộc đứng hàng thứ ba, trong một đám trẻ con cũng đứng thứ ba. Rõ ràng hắn là nam nhưng lá gan rất nhỏ, người ta còn chưa vung tay lên hắn đã kêu gào “Hoa tử, Thành tử, cứu cứu mình với”. Ấn tượng sâu nhất của Trác Thiệu Hoa đối với tiểu Tam chính là một khuôn mặt nhỏ toàn nước mắt và nước mũi.
Tiểu Tam tốt nghiệp cấp ba là nhập ngũ, đáng tiếc cậu ta không chịu được khổ, lăn lộn hai năm cuối cùng cũng xuất ngũ về nhà. Sau đó cậu ta đi theo anh rể làm buôn bán. Nói theo lời Thành Công thì cuối cùng cậu ta cũng dò trúng bệnh. Trác Thiệu Hoa không thân với cậu ta lắm nhưng cậu ta lại thường mang theo những người phụ nữ khác nhau tới quấy rầy Thành Công. Thành Công nhắc tới tiểu Tam là đã khinh thường, hận không thể không quen biết người này. Công việc kinh doanh của Tiểu Tam rất lớn, có hẳn một tòa nhà ở Trung Quan Thôn. Tiểu Tam kết hôn hai lần nhưng chưa có con. Lúc hắn tra ra mình bị ung thư gan thì chỉ sau còn hai tháng. Mọi tài sản cậu ta để lại cho cháu trai mình. Cậu ta cũng không cần đắp mộ, dặn tro cốt cứ chôn dưới gốc cây là được. Lời cuối cùng cậu ta nói với Thành Công chính là: “Cuối cùng tôi cũng coi như có chút ý nghĩa. Tro cốt là phân bón tốt nhất, như thế cây sẽ mọc cao, nhiều ít tôi có thể vì cảnh đẹp của Bắc Kinh mà dốc chút sức lực.”
Tiểu tam không phải danh nhân nên người nhà chỉ tổ chức một đám tang nhỏ. Trác Thiệu Hoa kinh ngạc phát hiện Lý Nam cũng ở đây. Thành Công ghé tai anh nói nhỏ: “Năm đó anh ta và tiểu Tam cùng là tân binh, hai người còn từng đánh nhau một trận.” Đúng là không đánh không quen. Tiểu Tam nhất định là bại tướng dưới tay anh ta vậy mà không ngờ anh ta cũng trọng tình nghĩa đến thế. Trác Thiệu Hoa nhìn chăm chú vào bức ảnh được trang trí hoa cúc trắng của tiểu Tam. Lúc đó đại khái anh ta khoảng 30 tuổi, bộ dáng thật thoải mái. Khi đó, thân thể khỏe mạnh, tình yêu như ý, sự nghiệp thành công, sao có thể không thoải mái chứ?!
Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh quả là xót xa, cha mẹ tiểu Tam khóc đến độ ngất đi. Trác Thiệu Hoa và Thành Công an ủi vài câu rồi lui đi. Hai người đứng cạnh xe hút thuốc nhìn bầu trời âm u như muốn mưa.
“Cứ như vậy mà không còn nữa ư?” Thành Công ngẩng mặt, nhìn không trung nhả một hơi khói. Không còn gì, tan như khói thuốc.
Trác Thiệu Hoa và Thành Công đều là người đã nhìn quen sống chết nhưng tiểu Tam là người bạn chơi từ nhỏ với bọn họ, loại chia ly này không thể đạm nhiên coi như không có gì. Trong lòng bọn họ chỉ cảm thấy cự kỳ bất lực.
“Có đôi khi thật không hiểu người ta tranh giành cái gì, khi đứng trước cái chết thì núi vàng núi bạc, quyền khuynh thiên hạ cũng để làm gì đâu?” Khói hun mắt Thành Công khiến anh ta phải nhắm mắt lại, khóe mắt đỏ hoe.
Không thì thế nào, chỉ cần còn thở thì vẫn phải tiến về phía trước thôi. Ngày mai sẽ là gì chẳng ai có thể miêu tả chính xác được. Một đời người chính là cứ thế lao lực và mờ mịt. Còn chuyện có ý nghĩa hay không thì mỗi người tự biết lấy. Trác Thiệu Hoa ném tàn thuốc trong tay đi nói: “Tiểu Tam không già, sao gan lại hỏng thành như thế?”
“Uống rượu quá nhiều. Việc làm ăn nào có dễ dàng? Kỳ thật……” Thành Công cũng ném điếu thuốc trong tay đi. Hôm nay anh ta không lái xe mà đi cùng Trác Thiệu Hoa tới đây, “Đi uống một chén đi, nơi này lạnh quá.” Anh ta chỉ chỉ ngực mình.
Từ binh lính đến tướng quân, có người nào không phải cẩn thận làm việc, cẩn thận làm người chứ? Đám con cháu lãnh đạo trong quân khu đại viện đều biết tình huống của các bậc cha chú quá mức phức tạp và thần bí, người hơi hiểu chuyện một chút đều biết nói nhiều có hại. Nếu bị kẻ có tâm vin vào đó tìm điểm yếu thì chính là phiền toái lớn. Kẻ dám mang tên của cha chú trong nhà mình ra la hét dọa nạt thiên hạ chính là đồ ngu xuẩn. Trác Thiệu Hoa không cần sự giúp đỡ của ông Trác Minh, mỗi bước anh đi tới ngày nay đều là tự mình làm. Thành Công cũng hoàn toàn phân rõ giới hạn với cha mẹ, mà tiểu Tam cũng là người hiểu biết. Hắn nói nếu không thể khiến cha mẹ thêm vinh quang thì cũng không thể khiến trong lòng bọn họ ngột ngạt!
Trác Thiệu Hoa gật gật đầu, hôm nay quả thực phải uống một chén.
“Hai người đang định đi đâu?” Lý Nam cũng đã ra ngoài, đứng trước mặt hai người như tảng núi lớn.
Thành Công và Lý Nam cũng coi như quen biết nhưng không tính thân thiết nên anh ta liếc nhìn Trác Thiệu Hoa, thấy anh không lên tiếng mới trả lời: “Uống rượu. Anh có muốn đi cùng không?”
Lý Nam sao cũng được mà nhíu mày, tự mình ngồi lên ghế phụ bên trêи. Lính cần vụ hôm nay lái chiếc xe Buick không gian rộng rãi nhưng Lý Nam cao lớn, ngồi lên vẫn có chút chật.
Trác Thiệu Hoa nhìn chằm chằm cái gáy của Lý Nam: tên này cắt đầu đinh, da đầu chỗ gáy được cạo trọc, chân tóc xanh um, tóc anh ta lại như sợi dây thép dựng đứng. Nghe nói người thế này tính tình đều không quá thực tốt.
Suy xét đến thân phận của Trác Thiệu Hoa và Lý Nam, Thành Công chọn một quán bar theo kiểu khách sạn. Chỗ này tính riêng tư rất cao, hoàn cảnh cũng tốt, có thể an tĩnh mà uống. Ba người thuê một phòng, ngồi chưa được 5 phút thì điện thoại của Thành Công vang lên. Là tiểu công chúa gọi tới, giọng cô nhóc ngọng ngịu hỏi khi nào ba ba về, cô nhóc rất là nhớ ba ba. Cái bộ dạng người cha hiền từ của Thành Công lúc nhận điện thoại đúng là buồn nôn đến không nỡ nhìn, Lý Nam vung tay lên đuổi anh ta ra ngoài.
“Chúc mừng.” Trác Thiệu Hoa chạm cốc với Lý Nam, nghe nói anh ta mới lập công.
Lý Nam bắt chéo đôi chân dài, không chút nào khiêm tốn mà “À” một tiếng. Bộ đội đặc chủng có thể lập công thì chứng tỏ nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm, vì thế công trạng bọn họ có thể tự nhiên nhận.
“Khi nào anh định sinh con?” Kỳ thật Trác Thiệu Hoa không có ý định tám chuyện, nhưng Thành Công không ở đây nên anh chẳng nghĩ ra điều gì khác, đành tìm đại một cái.
Lý Nam lắc lắc ly rượu, mày hơi nhíu nói: “Tôi không muốn có con.”
Trác Thiệu Hoa ngơ ngẩn.
“Người làm nghề của chúng tôi mỗi lần làm nhiệm vụ chẳng ai có thể đảm bảo sẽ sống sót trở về. Nếu có chuyện ngoài ý muốn lại để lại một đứa nhỏ khóc nỉ non và người vợ yếu đuối thì có ai nỡ lòng nào? Không có con thì cho dù thiếu ai người còn lại cũng vẫn có thể sống. Nếu người nào trọng tình cảm thì sẽ đau buồn một hai năm sau đó thì khó nói nhưng rồi vẫn sống tốt. Còn người nào tình cảm nhạt vậy cũng giống như nửa đường đổi người ngồi cùng xe, ai thèm nhớ người xuống xe có bộ dạng thế nào? Nhưng có con rồi thì sẽ thêm một tầng ràng buộc, phụ nữ dù có kiên cường cũng sẽ sống rất mệt mỏi. Hà tất phải biến cuộc sống thành một vở kịch phức tạp làm gì?”
Giọng Lý Nam rất đạm mạc, giống đang đàm luận một trận mưa thu. Nhưng Trác Thiệu Hoa lại nghe đến lông tơ dựng thẳng lên. Người này sống quá lạnh lùng, quá thực tế, cũng quá bi quan. Tuy nói trêи danh nghĩa là thân thích nhưng bọn họ cũng không quen thuộc đến mức cùng nhau bàn luận về nhân sinh quan và tình yêu. Có điều anh vẫn khó hiểu, nếu đã nghĩ thế thì anh ta kết hôn làm cái gì?
Khóe miệng Lý Nam cong lên, khom người lấy bình rượu tự rót cho mình rồi nói, “Đã đến trêи đời này thì sao có thể khiến bản thân thiệt thòi. Hoặc là không kết hôn, nếu đã kết hôn thì phải tìm người xinh đẹp nhất. Đừng có đố kỵ với tôi nhé!”
Trác Thiệu Hoa bật cười lắc đầu.
“Nhưng tôi lại có chút đố kỵ với anh đó. Không phải việc anh có con trai con gái mà là việc anh hàng phục trung tá Gia.” Lý Nam đột nhiên đè thấp giọng, đôi mắt đen như vực sâu nói, “Cô ta chính là Wing có phải không? Trêи thế giới này người biết biệt danh của cô ta, bao gồm cả tôi cũng không quá tám người.”
“Đại tá Lý có biết mình đang nói cái gì không?” Trác Thiệu Hoa bình tĩnh nói, nhưng trong ánh mắt anh đã có sự cảnh cáo.
Lý Nam vẫn bày ra bộ dáng cà lơ phất phơ nói: “Tôi đang quan tâm anh thôi mà! Nói thế nào thì cô ta cũng là em dâu họ xa của tôi. 5 năm trước trong nhiệm vụ ở Tromso, lúc ấy cấp trêи hạ lệnh nhưng tôi lại chẳng được biết quá nhiều thông tin. Lúc đó tôi còn buồn bực mãi, một đứa con gái thì có bản lĩnh lớn thế nào chứ? Chẳng phải chỉ nghịch chút máy tính sao? Có cần bọn tôi ra tay không? Nhưng nếu cô ta là con dâu nhà học Trác, vậy…… không giống nhau rồi. Hóa ra cô ta còn có một tầng thần bí này nữa, như vậy mới đúng lý hợp tình. Nhân tài như vậy đúng là bảo vật quốc gia, quả thực không thể để lưu lạc nơi hải ngoại, cho dù gác xó nhìn từ xa vẫn tốt hơn. Mà này, truyền thuyết kể hai người chưa kết hôn đã có thai gì đó có phải do anh đào hố lừa cô ta không?”
“Đại tá Lý biết không ít nhỉ?!” Người ôn nhu tuấn nhã mà lạnh mặt thì cũng sấm rền gió cuốn như ai.
Lý Nam lại giống như không phát hiện mà phụ họa gật đầu nói: “Tôi có một tật xấu chính là ghét bị người khác dắt mũi, cái gì cũng phải tìm hiểu rõ ràng, cho dù chết cũng phải rõ ràng. Tôi đã sớm nói tôi sẽ không tùy tiện từ bỏ Cao Lĩnh mà.”
“Xem ra hiện tại anh đã hiểu rõ, vậy sau đó thì sao?” Trác Thiệu Hoa dù gấp nhưng vẫn ung dung mà đánh giá Lý Nam. Lý Nam bị anh nhìn thì bực mình đứng phắt dậy.
“Sao thế?” Thành Công đẩy cửa tiến vào trừng mắt nhìn Lý Nam đang giương cung bạt kiếm.
“À, anh ta uống nhiều quá.” Trác Thiệu Hoa bắt lấy cái cốc trong tay Lý Nam sau đó đỡ anh ta ngồi xuống ghế.
“Đây là coi rượu như nước mà liều mạng uống ư?!” Thành Công đẩy Lý Nam qua ngồi đầu bên kia của sô pha. Lý Nam không phản bác, khóe miệng nở nụ cười đen tối không rõ, mắt nhìn trần nhà.
“Sao lần này không mang theo Heo về?” Thành Công nhấp một ngụm rượu, ánh mắt đảo qua Trác Thiệu Hoa.
“Cô ấy còn có lớp học!” Thật vất vả Trác Thiệu Hoa mới nén được tâm tình nóng nảy, những người làm sao vậy, sao kẻ nào cũng nhớ nhung Gia Hàng nhà anh thế?
Thành Công lại cố tình không sợ chết nói: “Đã lâu không gặp nên cũng nhớ. Ai da, thật là nhớ khoảng thời gian lúc trước, khi đó chúng tôi……”
“Thành Công, cậu nói chuyện có nghĩ không đó?” Trác Thiệu Hoa có xúc động muốn đánh người, còn Lý Nam thì ở một bên phì cười.
Thành Công rất vô tội đáp: “Làm sao? Heo gả cho cậu thì chúng tôi không là bạn nữa hả? Bạn bè chân chính là cả đời đó.”
“Có cần tôi chuyển lời này cho phu nhân của cậu không?”
“Chuyển đi, chuyển đi, tôi chính là có gì nói hết với Duy Nhất, ai bảo cô ấy tới chậm, trước đó tôi và……”
“Thành Công, cậu cũng uống nhiều quá rồi đó.” Trác Thiệu Hoa cảm thấy mình đúng là mù mắt rồi, sao lại có loại bạn này.
“Tôi say hả?” Thành Công chọc chọc Lý Nam hỏi.
Lý Nam mở ra hai cánh tay dài, cùng Thành Công dùng ánh mắt khiển trách nhìn Trác Thiệu Hoa: “Đồ bủn xỉn, chỉ vui đùa chút cũng không được. Tốt xấu gì thì tụi tôi cũng đã có vợ, chút lương tri vẫn phải có chứ.”
Trác Thiệu Hoa bị bọn họ chọc tức anh ách, hai kẻ kia còn đứng chung chiến tuyến chọc anh. Vì thế anh cũng đơn giản hào phóng nói: “Hiện tại Gia Hàng còn chưa ngủ đâu, có muốn gọi điện hỏi thăm cô ấy không?”
Thành Công và Lý Nam liếc nhau rồi đồng thời lắc lắc đầu.
Ba người ở quán bar không lâu, uống xong một chai là bọn họ ra ngoài. Lý Nam được lính cần vụ đến đón, Thành Công thì vẫn ngồi xe của Trác Thiệu Hoa. Lúc bắt tay từ biệt Lý Nam ghé sát vào Thành Công hỏi: “Trước đây cậu có ý gì với trung tá Gia ư?”
Thành Công tà tà cười nói: “Có thì sao?” Hươu cao cổ bởi vì quá cao nên chỉ số thông minh thấp, cái tên đại tá này cũng choáng váng rồi chắc?
Lý Nam nặng nề mà gật đầu nói: “Có dũng khí.”
Thành Công rút từ trong túi ra một tấm danh thϊế͙p͙ đưa qua nói: “Có thời gian tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe đi, từ đầu đến chân thối hoắc. Chỉ cần báo tên tôi, miễn phí.”
“Người nọ, cậu ít chọc thôi, đừng xem thường.” Chờ xe của Lý Nam rời đi rồi Trác Thiệu Hoa mới nói với Thành Công.
“Không phải tôi rất coi trọng anh ta sao? Lát nữa cậu về thẳng nhà ba mẹ ư?” Có Lý Nam ở đó nên Thành Công không uống đã, lời cũng chưa nói đã nên lúc này lại muốn tới một quán khác.
“Chú Án có việc muốn tìm tôi.”
Thành Công trợn trắng mắt nói: “Còn gọi chú Án sao? Đó là bố vợ cậu đó.”
“Liên quan gì tới cậu?”
“Gặp chuyện bất bình chẳng tha thôi.” Tuy là nói đùa nhưng nhớ tới lúc mới quen Gia Hàng, anh ta cũng cảm thấy thật thú vị. Thành Công híp mắt, kéo suy nghĩ từ quá khứ về, vỗ vỗ lưng Trác Thiệu Hoa nói: “Đại học Nam Kinh có rất nhiều thanh niên tài tuấn, có tài hoa lại phong độ, hơi tí là sẽ có màn tài tử và giai nhân. Cậu ném Heo tới đó không sợ cô ấy bị nhuộm đen à?”
“Cô ấy làm bạn với cậu mà còn chưa bị nhuộm đen thì ở đại học Nam Kinh càng không thể.”
Thành Công nói lời thấm thía: “Lúc này hai người đã kết hôn được 7 năm, sao so được với lúc tân hôn? Tình yêu là mù quáng, hôn nhân là lý tính, rất nhiều người kết hôn rồi còn có thể đưa ra đánh giá tích cực về bạn đời, đó không phải thật mà chỉ là sĩ diện, không chịu nổi chuyện thua kém, nhưng cảm giác hạnh phúc lại rất kém.”
“Đây là tâm đắc rút ra được sau mấy năm cậu kết hôn à?”
“Tôi là lưu manh, đây là kỹ thuật của lưu manh cậu hiểu không?”
“Thế gian vốn không có việc gì thì sao phải lo lắng.” Trác Thiệu Hoa lườm Thành Công một cái còn tên kia thì rung đùi đắc ý, vui đến chết.
Trác Thiệu Hoa vừa gõ cửa đã thấy ông Án Nam Phi ra mở cửa giống như đã chờ sẵn. Nhưng trêи mặt ông là biểu tình kinh hoảng thất thần, còn hơn biểu tình lúc bà Trác Dương uống thuốc ngủ năm đó.
“Chú Án, đừng nóng vội, cứ chậm rãi nói với cháu.” Anh cầm tay ông Án Nam Phi, sau đó đóng cửa lại, hai người ngồi trêи ghế sô pha.
Ông Án Nam Phi nhìn tay Trác Thiệu Hoa, cũng không nhỏ hơn tay ông là bao nhưng lại ấm áp, sức lực cũng mạnh hơn. Vừa nắm lấy tay anh thì mọi bất an hoảng sợ đều yên tĩnh lại. Ông xoay người lấy từ kệ đồ xuống một tấm thiệp: “Đây là buổi chiều chú nhận được.”
Đây là một tấm thiệp rất bình thường, không có gì đặc sắc, bên trêи viết: Chú Án: Trung thu vui vẻ! Hán Luân. Trung thu đã qua một tháng, Trác Thiệu Hoa nhìn dấu bưu điện trêи bì thư thì thấy được gửi từ nước ngoài, đương nhiên mất thời gian chuyển.
Trác Thiệu Hoa nhìn mấy lần, không thấy có cái gì đặc biệt, vậy chỉ có thể là người gửi thư có vấn đề: “Hán Luân là ai?”
Ông Án Nam Phi trừng mắt thật lớn nói: “Cháu đã quên sao, lúc chú ở Vancouver……”
Trác Thiệu Hoa lập tức nhớ ra Chu Văn Cẩn cũng từng ở Vancouver và dùng tên giả là Hán Luân. Để tiếp cận ông Án Nam Phi nên hắn ta đã vào cùng công ty với ông. Anh vỗ nhẹ tay ông Án Nam Phi nói: “Cháu đã biết, chú yên tâm, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Đây là kẻ thứ ba đêm nay nhớ thương Gia Hàng rồi! Thật là vinh hạnh quá đi!