Sở Dực Xuyên nói thẳng: "Ngươi đi vào trước đi."
Theo đó, Vân Trúc vào trong phòng, đứng bên giường nhẹ giọng gọi: "Tiểu thiếu gia."
Lâm Thanh Vũ ngồi dậy, nhìn Vân Trúc tức giận nói: "Ngươi ở bên ngoài nói nhiều với hắn như vậy làm gì thế?"
Vân Trúc không hiểu nguyên do trong đó, chỉ nói: "Tiểu thiếu gia, bên ngoài tuyết đang rơi, trời rất lạnh mà Vương gia cứ đứng ở hành lang, nếu bị cảm lạnh cuối cùng không phải tiểu thiếu gia cũng đau lòng sao, nô tài đây là…"
"Đau lòng, ai đau lòng hắn á…!" Lâm Thanh Vũ không đợi Vân Trúc nói xong mà lên tiếng cất lời nó.
"Tiểu thiếu gia xác định không đau lòng?"
"Không đau lòng, hắn cảm lạnh là đáng đời hắn, đâu có liên quan gì đến ta."
Vân Trúc cười nhẹ, nói: "Tiểu thiếu gia vậy là hơi khẩu thị tâm phi roài, tiểu thiếu gia thích Vương gia như thế, há có đạo lý không đau lòng. Nô tài còn nhớ rõ, có lúc Vương gia phải xử lý hơi nhiều chính vụ, tiểu thiếu gia đều muốn phàn nàn thay Vương gia hai câu. Mấy ngày nay, ngoại trừ ban ngày bận chuyện không thể tới đây thì mỗi đêm đều canh bên giường của tiểu thiếu gia. Vương gia yêu thương tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia đau lòng Vương gia đây đều là tương hỗ. Tiểu thiếu gia không nên vì hôm nay khi tỉnh dậy không thấy Vương gia thì tức giận với Vương gia nha, nếu Vương gia thật sự bị cảm lạnh mất, chẳng phải tiểu thiếu gia sẽ càng…"
"Không phải, Vân Trúc ngươi đừng nói." Lâm Thanh Vũ nằm xuống lần nữa, cái tên Vân Trúc này không biết gì cả.
Với tình hình này, Vân Trúc càng thêm ngu ngơ, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu thiếu gia, ngài thế này là sao vậy?"
"Không có gì, chính là không muốn tốt đẹp với hắn thôi. Ta không thích hắn, ngươi ra ngoài nói cho hắn biết để hắn rời khỏi."
"A—" Vân Trúc hoàn toàn sợ đến ngây người: "Tiểu thiếu gia, cái này…"
"Nhanh đi, đừng ở đây quấy rầy ta ngủ."
Vân Trúc cũng không có biện pháp, ra khỏi phòng, thấy người vẫn đứng chờ ngoài cửa như trước: "Vương gia, nếu không thì, ngài về trước đi?"
"Không sao, bổn vương chờ ở đây là được."
Sau khi Sở Dực Xuyên vừa dứt lời, cửa phòng mở ra lần nữa, Lâm Thanh Vũ đứng ở cửa ra vào nhìn Sở Dực Xuyên.
Vân Trúc bên cạnh cười nói: "Nô tài đã nói mà, sao mà tiểu thiếu gia có thể không đau lòng Vương gia được."
Sở Dực Xuyên thấy quần áo Lâm Thanh Vũ phong phanh: "Tiểu Vũ, em vào phòng trước đi, mặc ít như cảm cẩn thận lại bị cảm lạnh."
"Ngươi đi thì ta sẽ vào, ta không hề cần ngươi chờ ở đây, quay về Nhiếp Chính Vương phủ đi." Lâm Thanh Vũ không cho Sở Dực Xuyên tí sắc mặt tốt nào.
"Tiểu Vũ không nguôi giận thì sao ta đi được."
Lâm Thanh Vũ thầm chửi trong lòng, Sở Dực Xuyên làm những thứ này cho ai xem chứ: "Ngươi cứ tự nhiên, ngươi thích đứng đây thì cứ đứng đi, dù sao người hứng gió chịu lạnh cũng không phải là ta. Còn nữa, chuyện ta vừa nhắc với ngươi ta mặc kệ có được hay không, ta đều sẽ làm." Nói xong y xoay người đi vào, đóng mạnh cửa.
Vân Trúc bên cạnh nhìn một màn này, giờ phút này nó không dám nói cái gì cả. Cảnh trước mắt, hoàn toàn là những chuyện trước giờ y chưa từng gặp, tiểu thiếu gia chỉ bị bệnh một trận sao mọi chuyện lại phát triển theo hướng tồi tệ rồi? Nó nhìn Nhiếp Chính Vương đứng đằng kia, lúc này nhất định Vương gia sẽ không rời đi nó phải đi nói chuyện này với lão gia và phu nhân. Nó hành lễ với Nhiếp Chính Vương rồi rời đi.
Sở Dực Xuyên đứng yên ở đấy, dù gió lạnh thấu xương dường như cũng không cảm giác được chút lạnh lẽo nào!