Tôi ở lại rất muộn mới rời khỏi nghĩa trang.
Mơ mơ hồ hồ, đi đến dưới lầu căn nhà của tôi và Trình Thành, tôi liền bị một chậu nước lạnh dội vào mặt.
Mùa đông tháng 12 âm lịch.
Nước lạnh len lỏi vào cơ thể tôi dọc theo khe hở giữa khăn quàng và áo khoác, những gì lộ ra ngoài nhanh chóng bị đóng băng.
Tôi rùng mình vì lạnh, ngẩng đầu lên thì thấy Trình Kiều đang đứng ở lối vào hành lang tầng hai, tay cầm chậu nước.
“Nhà anh tôi mua cô còn mặt mũi mà quay về à?”
Nhưng đây rõ ràng là nhà của Trình Thành và tôi.
Ở đây, tôi sẽ không bị ai bắt nạt cả.
Tôi quấn chặt quần áo nhưng không ngăn được nước lạnh và gió lạnh, những ngón tay bị đau vì lạnh.
Tôi đi tới mở cửa chống trộm, nhưng Trình Kiều đã chạy xuống và chặn cửa từ bên trong.
“Trình Kiều, con ra ngoài làm gì đấy?” Giọng mẹ từ trên lầu truyền đến.
Tôi từ từ nới lỏng tay nắm cửa chống trộm.
Dù sao căn hộ này cũng là di sản của Trình Thành để lại.
Trình Thành cũng để lại chìa khóa ở chỗ bố mẹ.
Sau khi Trình Thành qua đời, tôi không dám về nhà, cũng không dám gặp bố mẹ.
Nhưng hôm nay là đám tang của Trình Thành, tôi thực sự rất muốn đến gần anh ấy hơn một chút.
Vì vậy ma xui quỷ khiến đã đến nơi đầy kỷ niệm của hai chúng tôi này.
Trình Kiều hắng giọng: "Không sao đâu mẹ, con gặp phải chó hoang thôi."
Mẹ thò đầu ra, liếc tôi một cái rồi lạnh lùng nói: "Để cô ta lên đi."
"Tại sao--"
"Đi lên."
Cuối cùng tôi cũng vào được nhà, khi nhìn thấy đồ đạc trong nhà, đầu óc tôi quay cuồng.
Đồ đạc trong nhà đã bị xáo trộn hết lên.
Những cây sen đá tôi trồng được chất đống lộn xộn trong góc.
Quần áo của Trình Kiều vương vãi khắp cửa sổ lồi.
Ly nước và gối của tôi thì đang nằm trong thùng rác.
Trình Kiều nằm trên ghế sô pha: "Mẹ, mẹ nói xem anh lấy đâu ra nhiều tiền mà mua được căn nhà đẹp như vậy. Con rất thích căn nhà này, cho con đi."
Tay tôi nới ra rồi lại siết chặt, cuối cùng tôi khàn giọng nói: "Đây là nhà của Trình Thành và tôi, không thể đưa cho cô được."
Lời vừa nói ra, Trình Kiều đã lao tới và đẩy tôi ngã xuống.
"Tại sao? Nhà là do anh tôi mua. Cô là người ngoài, cô có quyền gì mà đòi nhà hả?"
Tôi không thể đứng vững, phần sau của đầu đập vào mép ghế sofa, tạo ra một tiếng nổ lớn.
Mẹ từ trong bếp đi ra, chỉ thản nhiên nói: "Đừng làm loạn nữa, vào ăn cơm đi."
Tôi chóng mặt đến mức tai không thể nghe thấy gì trong trong vài giây.
Trình Kiều đi tới, ngồi xuống, bất mãn nói: "Mẹ, sao lại ăn sủi cảo vậy?"
"Ồ, anh con làm đó, để ở trong tủ đông nên mẹ lôi ra nấu."
Tôi che đầu và quay lưng lại với họ, mũi tôi hơi chua.
Đó là sủi cảo mà Trình Thành làm cho tôi trước khi đi công tác.
Bởi vì tôi thích ăn.
Rất lâu về trước, ở nhà Trình Kiều có mẹ làm sủi cảo cho, cô ta ương ngạnh bỏ sủi cảo vào tủ lạnh, cuối cùng thà vứt đi chứ không đưa cho tôi.
Trình Thành biết, vì vậy lần sao anh ấy cũng gói một ít, để đông lạnh rồi để dành cho tôi.
"Sau này muốn ăn gì anh sẽ làm cho em hết, chỉ cho A Thi thôi."
Tôi dựa vào ghế sofa và đứng dậy khỏi mặt đất.
Mẹ liếc tôi một cái: "Sao người ướt vậy, đi thay quần áo đi."
Hóa ra vừa rồi Trình Kiều dội nước lạnh vào người tôi, bà ấy đều nhìn thấy cả.
Nhưng bà ấy chưa bao giờ đổ lỗi cho Trình Kiều vì những "mâu thuẫn nhỏ" này.
Khi tôi thay quần áo và ngồi vào bàn ăn, bát đã trống rỗng.
Sủi cảo trắng nõn, mập mạp nằm gọn trong thùng rác.
Trình Kiều ngồi khoanh chân lướt điện thoại, bát còn lại hơn phân nửa: "Sủi cảo anh tôi làm hình như cô không xứng ăn đâu nhỉ?"
Thấy tôi nhìn cô ta chằm chằm không nói lời nào, Trình Kiều cười lạnh một tiếng: "Cô còn mặt mũi mà tức giận? Anh tôi vì ai mà chế.t, trong lòng cô hẳn biết rõ chứ?"
“Đủ rồi.” Mẹ cất bát đi: “Trình Thi, con vào phòng ngủ đi.”
"Mẹ--" Tôi quay lại và đẩy cửa ra.
Trái tim tôi đột nhiên bị xé ra làm đôi.
Trong phòng ngủ của chúng tôi, có một bức di ảnh của Trình Thành được phóng to.
Bức ảnh đó là tôi đã đi chụp cùng anh ấy. Lúc đó tôi đứng ngoài máy ảnh, Trình Thành nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng.
Tôi chợt run hết cả người.
Giọng mẹ từ phía sau vang lên: “Xin lỗi nó đi.”
Đêm hôm đó hiện ra trước mắt tôi, tôi nói với Trình Thành: “Anh, em nhớ anh lắm, anh về sớm hơn được không?”
Trình Thành: "Vậy anh đổi vé, ngày mai về luôn."
"Thật sao?!"
"Ừm, đón sinh nhật với A Thi của anh."
Tôi bật khóc ngay lập tức.
"Anh, em xin lỗi."
Mẹ đóng cửa cho tôi, đồng thời khóa nó từ bên ngoài.
Tôi đứng trong bóng tối, với sự trợ giúp của ánh đèn ngủ, có thể nhìn rõ đầu giường.
Nó chứa đầy ảnh của Trình Thành.
Từ thời thơ ấu, đến cấp ba, rồi đến đại học.
Quỹ đạo cuộc đời anh đã trở thành chiếc lồng trói buộc tôi.
Cuối cùng tôi cũng biết rằng tại sao mẹ lại cho phép tôi nhà một cách rất suôn sẻ, thậm chí còn sống ở nhà của tôi và Trình Thành.
Bà ấy muốn nhắc nhở tôi mọi lúc: Cuộc đời của Trình Thành đột ngột kết thúc ở tuổi hai mươi bảy là vì tôi.
Tôi sẽ đứng gần anh ấy nhất và bị mổ bụng một cách dã man, xưng tội hết lần này đến lần khác.
Mẹ tôi muốn tôi bị lương tâm lên án và ăn năn mỗi ngày, chính tôi đã giế.t người anh trai yêu thương tôi nhất.
Tôi không xứng đáng được sống tốt