Năm tháng cuối cùng cũng trôi qua, sau kì thi về cấp bậc phu nhân, tôi đã có hơn hai tháng trời nghỉ dưỡng chăm sóc cơ thể, mọi thứ đều rất thanh bình và tới bây giờ tôi vẫn chưa gặp lại Dakaha. Chỉ là trong chốc lát, tôi bất chợt nhớ đến hắn ta, cái cảm giác mong chờ này tôi chưa bao giờ phải trải qua.
"Phu nhân ơi, em Aisha đây, tuần sau chủ nhân sẽ về nhà đấy ạ."
Trời, hắn ta linh gớm, tôi vừa mới nhắc tới hắn ta xong là có tin hắn quay trở về liền.
Tôi vẫn còn nhớ cái ngày mà tôi rất phóng bị, kể cả tới khi hắn trả lại dây thanh quản cho tôi, mọi thứ nó diễn ra chớp nhoáng đến mức, tôi cứ nghĩ ôi đang sống trong một giấc mơ dài thật dài vậy. Có lẽ đây gần tròn hai năm tôi rời khỏi quê nhà để sống trên thành phố xa hoa, lộng lẫy này. Bỗng chốc tôi nhớ gia đình của tôi, tôi nhớ người anh trai của tôi đã lâu rồi chưa gặp, kể cả tin nhắn suốt hơn một năm trời, bọn tôi cũng chỉ hỏi han nhau được vài ba câu.
"Aisha, sao mọi người lại chuẩn bị nhiều thứ thế?"
Cả cái lâu đài rộng lớn này ngốn cũng không ít người làm, đa số những món hàng được vận chuyển vào ngôi nhà toàn là những thứ liên quan đến sự kiện sắp tới mà hắn ta về, kể cả tôi cũng phải may đo thêm váy để tiếp đón hắn ta cơ đấy.
"Phu nhân, người xem mấy mẫu váy ở đây là những mẫu đẹp nhất của cửa hàng chúng tôi."
Khoan đã, họ vừa mới đưa cho tôi bộ sưu tập váy cưới bên họ chứ không phải là những chiếc váy vóc tầm thường khác.. Tới đây tôi có chút hoang mang quay sang nhìn Aisha đầy chất vấn.
"Chuyện này, phu nhân à, tuần sau sẽ bắt đầu hôn lễ giữa người với chủ nhân đấy ạ."
Aisha vui vẻ nói với tôi trong khi đó khuôn mặt cô bé lại tươi rói rói, đám cưới sao? Đến cả người nhà của tôi còn chưa được biết tin này, tôi tự hỏi liệu đám cưới mà hắn tổ chức nhà gái sẽ đi được bao nhiêu người đây? Thậm chí hắn ta còn chả bàn bạc với tôi lấy một lần về việc tổ chức đám cưới ở đâu, đám cưới sẽ làm như thế nào. Hắn chỉ biết chỉ đạo mọi việc cho tất cả người làm, còn tôi thì không biết có nên mời người nhà và họ hàng đến dự đám cưới ra sao. Hắn hoàn toàn không hề tôn trọng một chút ý kiến nào từ tôi, tôi cảm thấy sự thất vọng trong suy nghĩ của hắn và tôi không muốn đám cưới như vầy.
"Mọi chuyện chủ nhân của em đều chưa hỏi ý kiến của ta mà bắt ta phải làm theo những điều này sao?"
Nó quá vô lý Aisha à, một cô bé như em sẽ không thể hiểu cảm giác của tôi ra sao khi đang trong thế bị sắp đặt mà mọi thứ đều không có ý kiến của mình trong đó.
"Dạ chuyện này phu nhân đừng quá lo lắng, người cứ chọn váy cưới đi ạ, sau hai ngày nữa chủ nhân về sẽ bàn bạc với phu nhân về các vấn đề đấy ạ."
Nghe Aisha nói vậy, tôi cũng tạm tin tưởng hắn ta, coi như việc hôn lễ này bọn tôi chỉ có thể bàn với nhau trong hai ngày, mọi vấn đề phát sinh theo như Aisha tường thuật sẽ do hắn ta chịu trách nhiệm toàn bộ. Tôi cứ nghĩ việc kết hôn với một người đàn ông mà tôi chỉ gặp mặt chưa tới ba lần, thậm chí còn là quỷ chứ không phải là người, liệu anh trai tôi có chấp nhận cho tôi lấy một người như hắn?
Thử váy cưới về, toàn bộ sảnh dưới và các sảnh hành lang đều đã trang trí xong xuôi, mọi thứ có thể nói đã hoàn thành được một nửa, vậy ra tôi vẫn còn thời gian để chăm chút bản thân sao cho đẹp nhất có thể trong ngày trọng đại sắp tới của tôi trước khi hắn ta về.
"Hừm, lễ cưới sao, giữa người và quỷ liệu có hòa hợp với nhau không?"
Ngồi trong bồn tắm tôi tựa gáy vào kệ thành, trong đầu tôi vẫn không ngừng dòng suy nghĩ sao tôi lại có duyên với quỷ đến vậy, ngay cả việc tôi cố gắng hằng ngày, nỗ lực học tập cũng chỉ để việc tôi là vợ của hắn một cách hoàn hảo. Là con người, tôi đã nâng giá trị của mình lên rất nhiều trong suốt một năm qua, giá trị của tôi cho đến tận bây giờ phải nói là rất tốt để tôi có thể xin việc ở một số lĩnh vực nào đó ngoài kìa. Phải chăng đây là phần bù đắp cho những ngày tháng sống khổ trước kia của tôi mà tên Dakaha có thể làm cho tôi trong lúc này. Nếu đó đúng là việc mà hắn bù đắp cho tôi, tôi thấy hắn cũng có một phần tốt bụng đấy chứ.
Cuối cùng ngày tôi gặp lại hắn đã tới, hắn khác xa vẻ ngòa tôi gặp hắn trong một năm về trước, hắn to con hơn hẳn, nhìn ra dáng và chững chạc hơn nhiều. Thay vào đó, cử chỉ của hắn cũng giống con người nhiều hơn chút, trong suốt thời gian qua hắn cũng giống như tôi, trau dồi tu luyện bản thân để trở thành phiên bản tốt hơn trong tương lai sao. Nhìn hắn ta trở nên tốt hơn tôi lại cảm thấy vui vui trong lòng.
"Ta có tham khảo và lọc ra các địa điểm tổ chức tiệc cưới, cũng như đội ngũ thi công trang trí và các chuyên gia trang điểm về lĩnh vực liên quan đến đám cưới, em xem tham khảo và chọn ra nơi em thích đi."
Nhìn xấp tài liệu chồng chất trước mắt mà tôi muốn xĩu ngang dị đó, chời ơi, chất thành đống này phải gọi là rất nhiều nơi, hắn ta định tổ chức đám cưới ở khắp nơi trên thế giới hay gì mà lại chọn nhiều địa điểm thế kia?
"À, còn vụ khách mời, em muốn mời anh trai và một số họ hàng thân quen đến dự đám cưới, nhưng em không biết nên bắt đầu giải thích cho họ như thế nào."
Cái tôi đang phiền lòng là việc này đây, anh trai tôi rất kỹ tính, từ lúc tôi còn học cấp ba cho đến hết quãng thời gian tôi học xong đại học, anh ấy quản tôi suốt, cấm tôi yêu đương, ngay cả việc những người theo đuổi tôi anh trai tôi đều đá bay bọn họ ra xa tôi. Tôi chỉ tưởng tượng thôi, tin tôi kết hôn với tên Dakaha này tới tai anh tôi thì anh tôi sẽ phản ứng ra sao. Liệu cái tên Dakaha này có giết luôn anh của tôi không đây trời.
"Chuyện đó em đừng lo, ta đã giải quyết ổn thỏa về phía anh trai của em rồi, danh sách khách mời ở tệp hồ sơ kế bên, có cả danh sách khách mời nhà gái trong đó, em muốn chỉnh sửa sao em chỉnh."
Ôi trời, hắn ta vậy mà dám đi gặp mặt anh trai tôi một mình cơ đấy! Đây là những việc đáng ra tôi nên nói với anh tôi trong tin nhắn nhưng tôi lại sợ, bây giờ thì tôi hiểu tại sao anh trai tôi dạo gần đây chỉ nhắn tin hỏi han sức khỏe của tôi mà không hề hỏi tôi ở đâu đang làm gì.