"10h tối - 3h sáng."
"Ôi trời, cái khỉ gì thế này."
Sở Lăng Thiên quơ tay qua lại khiến dòng thông báo mờ dần rồi biến mất. Anh nhíu mày nhìn khoảng trời hửng nắng, cứ đinh ninh trong bụng rằng sẽ có chuyện lớn xảy ra. Sở Lăng Thiên nghĩ đến dòng thông báo, nghĩ đến khung giờ đó. Anh thấy lòng bất an. Quay người dựa lưng vào lan can, anh nhìn hai thằng đệ nằm trên tấm tôn mỏng.
"Dậy đi! Hai cái thằng này."
Ngô Khánh Vân giật mình ngồi bật dậy quơ tay quơ chân la lối om sòm.
"Đại ca, đại ca! Đại ca!"
Sở Lăng Thiên chớp nhẹ mí mắt, anh đưa tay bóp trán thở hắt một hơi.
"Tỉnh rồi à, gọi Gia Ngũy dậy đi."
Ngô Khánh Vân mặt nhăn mày nhó mếu máo chồm khỏi miếng tôn lớn, anh nhào xuống ôm chặt Sở Lăng Thiên.
"Đại ca, anh không sao là tốt rồi."
Sở Lăng Thiên ngượng nghịu ẩn trán Ngô Khánh Vân, đẩy anh ta ra.
"Mày bị cái gì, tự nhiên mít ướt thế hả!"
Sở Lăng Thiên chỉ tay về hướng Trường Gia Ngũy.
"Gọi lão tam dậy, chúng ta đi tìm xem có gì ăn không. Trời sắp trưa rồi kìa."
Ngô Khánh Vân ngạo nghễ lau khô mí mắt, anh bước tới túm cổ tay Trường Gia Ngũy kéo dựng người anh ta lên. Sở Lăng Thiên sốt ruột nóng lòng rảo bước đi trước.
"Nhanh lên."
* * *
Con đường nhựa vắng teo, tứ bề im phăng phắc, dãy nhà hai bên đường heo hút rít gió chẳng có chút dưỡng khí nào. Cả một vùng u ám trong cái nắng cháy của trời hè oi bức. Sở Lăng Thiên rảo bước đi trước, cố giương mắt về phía xa tìm tòi một sự sống. Ngô Khánh Vân mệt mỏi khụy gối chùn chân không đi nổi nữa. Anh nhăn nhó phều phào.
"Đại ca! Đi cả nửa ngày rồi, mà vẫn chẳng thấy ai cả. Khát chết em rồi!"
Trường Gia Ngũy đuối sức cũng ngã lăn ra đất, mặt nhăn màu nhó.
"Đại ca, em cũng đi hết nổi rồi."
Nhìn hai thằng đệ lăn đùng ngã ngửa trước mắt mà Sở Lăng Thiên chỉ biết thở dài một hơi ngán ngẩm.
"Hai đứa mày đứng dậy đàng hoàng đi. Tao kiếm thử xem có đồ ăn thức uống gì quanh đây không."
Ngô Khánh Vân đứng bật dậy như một cái lò xo, anh đỡ Trường Gia Ngũy lên. Hai con mắt anh sáng long lanh chứa đầy niềm hi vọng.
"Tuân lệnh đại ca!"
Sở Lăng Thiên hai tay chống hông mắt liếc nhìn con đường vắng teo heo hút. Hết cách, anh bèn bước lên bậc thêm dẫn vào một xưởng nghề lớn. Cửa tôn khép hờ, Sở Lăng Thiên lịch sự đưa ta ra gõ cửa.
"Két, két ét!"
"Ơ hay!"
Vừa hẩy nhẹ ngón tay thì cánh cửa tự mở ra, Sở Lăng Thiên chưa kịp phản ứng gì thì một cái xác máu me bê bết ngã "bịch" xuống sàn bê tông bóng loáng. Cơ thể đứt tay cụt chân nằm chềnh ềnh, lù lù chắn ngang cửa ra vào. Vết máu lép nhép nhớp nháp chưa khô hẳn vẫn còn cắm trại trên mặt đất, Sở Lăng Thiên chắm chú vừa nhìn vừa gọi.
"Khánh Vân, mày ra đây xem này."
Trường Gia Ngũy hiếu kì quên luôn cả cái bụng đói, Ngô Khánh Vân tò mò lò dò bước tới.
"Gì vậy đại ca."
Ngô Khánh Vân vừa nhìn thân hình què cụt ấy vừa thấy cả cánh tay bị chặt đứt văng ở phía xa, anh thốt lên tiếng kêu sợ kinh hãi.
"Ôi mẹ ơi! Cái gì vậy trời!"
Trường Gia Ngũy bắt được ánh mắt của Sở Lăng Thiên, anh nhanh chóng chạy đến những ngôi nhà xung quanh, lần lượt mở cửa ra.
"Dã man quá! Tất cả đều chết hết rồi.."
Tay đi đằng tay, chân văng đằng chân, đầu nát bét trộn dúm nhoe nhoét vớt lục phủ ngũ tạng. Chẳng biết đâu mà lần. Cái mùi hôi hám sốc sặc lỗ mũi khiến Sở Lăng Thiên sững sờ đứng hình mất vài giây.
"Thành phố này sao lại.."
Chẳng biết số lượng là bao nhiêu người, họ đều chết trong chính căn nhà của họ. Nơi họ cho là an toàn nhất, cũng là nơi an nghỉ sang trọng nhất khi họ về với diêm vương.
"Đại ca, chuyện gì thế này đại ca."
Ngô Khánh Vân run rẩy sợ hãi. Anh bị sốc tâm lý, máu me bê bết khắp các vách tường nhà nhưng nhìn ra ngoài đường thì lại trắng sạch, đến cả cái mùi tanh tưởi của máu cũng không xông ra ngoài. Hiện tượng này khiến anh liên tưởng ra nhiều tình huống khác nhau.
"Đừng nghĩ bậy bạ, chắc có thể nơi đây gặp quái vật thôi."
Trường Gia Ngũy bịp mũi chạy ra đứng giữa đường, anh cố hít lấy hít để cái dưỡng khí của trời.
"Ôi trời, cái mùi nồng sặc tanh hôi ấy, nó làm em khó thở quá đại ca."
Sở Lăng Thiên chậc lưỡi, hai tay chống hông nghiêng đầu nhìn quanh.
"Dù sao thì chúng ta vẫn phải đi tiếp thôi. Không thể ở lại nơi này được. Quá nguy hiểm."
Cứ nghĩ về dòng thông báo, Sở Lăng Thiên lại thấy trong lòng bất an. Anh nhìn về phía trước, giọng nói vô định.
"Cứ đi vậy, đi đến bao giờ thoát khỏi đây. Cứ đi thôi."
* * *