Hoan Trường. Văn phòng Lôi Húc Minh.
Cửa mở, ánh đèn tràn ra.
Lôi Húc Dương vừa bước vào một bước đã thấy Lôi Húc Minh ngồi sau bàn làm việc, một tay cầm chuột, một tay nắm lại nhẹ nhàng chống cằm, khóe miệng nhếch lên, giống như nhìn thấy cái gì đó rất hay ho.
Anh nhìn theo tới nơi tầm mắt nó đang tập trung, thì thấy treo trên tường là một mảnh vải hoa nhuộm bằng sáp vô cùng rối loạn chẳng ra hình thù gì.
“Cái gì đấy?”
Lôi Húc Minh nhìn anh một cái: “Anh bây giờ lại có thói quen thỉnh thoảng chạy đến đây sao? Em còn tưởng rằng em vừa trở về cái là anh sẽ lập tức biến mất đi lưu lạc chân trời góc bể cơ đấy.” Lôi Húc Dương trời sinh tính phiêu bạt, cho dù kết hôn rồi cũng vẫn thường chạy khắp cả nước, sưu tầm dân ca các nơi.
“Dạo này ở nhà dạy dỗ con trai.” Lôi Húc Dương đáp ngắn gọn, phất phất tay như đang xua đuổi cái gì đó ở phía trước vậy, “Cái này không quan trọng. Đấy là cái gì?”
Lôi Húc Minh liếc mắt nhìn vật trên tường, lời nói chất chứa ý cười: “Tranh vẽ trăm chim phượng trong sớm mai, trong ổn trọng mang chút khiêu khích.”
Trăm, trăm chim phượng trong sớm mai?
Còn, còn trong ổn trọng mang chút khiêu khích?
Con mắt Lôi Húc Dương đã muốn nhảy ra ngoài. Em trai anh tuy rằng sẽ có thể cười lạnh nói chuyện, nhưng là chưa bao giờ trợn mắt nói dối.
“Ngươi không phải Lão Nhị phải không? Ngươi là người khác ngụy trang thành nó!” Anh vỗ bàn kêu lớn, “Ra ngoài! Mau ra khỏi thân thể Lão Nhị!”
Lôi Húc Minh nhìn anh một cái, quay màn hình máy tính qua phía anh: “Có việc em vẫn muốn hỏi anh. Mấy ngày em không ở Hoan Trường, hiệu suất công việc tại sao lại thấp như vậy?”
“Cái này không thể trách anh mày. Cái khối Hoan Trường này từ trước đến giờ tao chưa từng tiếp quản, không phải đóng cửa mày đã nên cảm thấy vô cùng may mắn rồi.” Còn không phải tại kẻ nào đó hoàn toàn bỏ bê, đến di động cũng không gọi được.
“Em nghĩ chị dâu sẽ giúp anh.” Ở lĩnh vực thương mại, chị dâu anh từ trước đến nay là phận nữ nhi chẳng thua kém đấng mày râu.
“Anh không muốn làm cô ấy quá mệt mỏi.” Nhắc đến vợ, trên mặt Lôi Húc Dương lại hiện lên vẻ nhu tình mật ý, “Chú em a, tiền không bao giờ kiếm đủ, không cần liều mạng như vậy. Phải để lại một chút cho người khác kiếm với, như vậy xã hội mới có thể cân bằng.”
Lôi Húc Minh nhanh nhẹn xoay màn hình máy tính trở lại, cười một tiếng, không nói nữa.
Rất lâu rất lâu trước kia. Đinh Ái Nhiên đã từng kể một câu chuyện thiếu nhi. Có một con dế mèn, mùa xuân ngắm hoa, mùa hè ngắm sao, mùa thu ngắm lá rụng, thỉnh thoảng gảy đàn, lúc nó chơi đùa, bên cạnh luôn có một con kiến chăm chỉ làm việc, con kiến ấy không bao giờ nghỉ ngơi. Thế là, con dế mèn liền khuyên con kiến không cần phải làm việc, cùng chơi đùa với nó. Con kiến không nghe lời nó, tiếp tục làm việc. Sau đó mùa đông đến, con kiến ở nhà nướng đồ ăn để dành ăn, ló ra ngoài cửa sổ, con dế mèn kia đang bị cái đói cái lạnh giày vò.
Anh trai anh chính là con dế mèn trong câu chuyện thiếu nhi kia, khác biệt ở chỗ, con dế mèn này tốt số hơn trong câu chuyện, bởi vì nó có con kiến quanh năm không ngơi nghỉ giúp nó dự trữ lương thực qua mùa đông.
“Phượng Hoàng thế nào?” Lôi Húc Dương không quen với không khí trầm mặc này.
“Cũng được. Chi phí không cao.” Lôi Húc Minh không chuyên tâm trả lời.
“Có cái gì ướt át kích thích một chút không, đáng giá để đàn ông từng trải tận hưởng?” Lôi Húc Dương ngồi xuống sôpha, tìm một tư thế thoải mái nhất, mở khuy áo, vắt chéo chân, bày ra tư thế đàn ông phóng khoáng.
“Có.” Càng nhìn càng chướng mắt, càng nhìn càng đau đầu, Lôi Húc Minh nhắm mắt hít sâu một hơi.
“Có?” Hai mắt lấp lánh, nước miếng chảy ra ròng ròng. Bà xã, anh thật xin lỗi em, muốn nghe việc này là phải do thú tính đàn ông quyết định.
“Phải. Có.” Lôi Húc Minh tặng anh một nụ cười hàm nghĩa “Thật sự là có”, “Ướt át nhất kích thích nhất chính là trở về nhìn thấy tình trạng nguyên thủy của sổ sách kế toán, thứ đáng giá để đàn ông tận hưởng nhất chính là, em hy vọng anh có thể tận hưởng cùng em kho rượu mà làm thế nào đó đã mọc cánh bay đi.”
“A—” người nào đó đã không còn tâm trạng để nghe chuyện ướt át vội vã đứng lên, vỗ vỗ lông mày nhíu chặt làm như đột nhiên nhớ ra chuyện gì, “Ai nha, tối nay chị dâu mày còn có chút chuyện bảo anh mày làm, anh mày quên mất, anh mày đi trước a.”
Rất tốt. Chuồn mất lại vẫn rất có tác phong của người hiện đại.
Lôi Húc Minh nhanh chóng sửa sang xong từng mục, đánh dấu những chỗ ngày mai cần tìm người hỏi rõ ràng, ngẩng đầu nhìn đồng hồ.
Mười một giờ.
Anh tháo kính xuống, nhéo nhéo ấn đường, bả vai rũ xuống, cảm giác có chút mệt mỏi.
Bên tai không hiểu tại sao lại vang lên giọng nói xa xa.
“Con dế mèn mùa đông thật sự rất thê thảm, nhưng mà bốn mùa nó hạnh phúc ba, mà con kiến trong cái mùa cuối cùng ấy, cũng chỉ có thể đứng trong phòng. Bốn mùa đối với nó mà nói không có một chút ý nghĩa nào cả.”
Đây là ở trên đường đi nhà treo, lúc anh và Lục Phồn Tinh vô tình nói đến công việc, cô nói.
“Dù sao đều có thể sống a. Lúc có tiền thì sẽ chơi hết mình, lúc không có tiền thì tiết kiệm một chút, dù sao vẫn sống được.” Cô thấy tất cả không đáng, khụt khịt mũi rất là kiêu ngạo, “Cái gì mà đã sống xa xỉ thì khó quay lại bần hàn, tôi sẽ sống xa xỉ rồi lại dễ dàng sống bần hàn, vào ra ra vào đều dễ như trở bàn tay.” Người khác nói câu này người ta sẽ cho rằng vì có quá nhiều tiền mà không có cảm giác, chỉ có cô nói câu này, làm người ta chẳng thể hoài nghi. Bởi vì xác thực đã thấy cô ở bên đường ăn xin, cũng thấy cô lúc này đang tiêu tiền như nước chảy.
Thật sự làm cho người ta không khỏi nghi ngờ rằng cô có thể biến ra tiền a…
“Có người viện trợ a.” Lúm đồng tiền của cô như hoa.
Anh liếc mắt đảo qua cô một cái: “Rất già rồi đi?”
Cô không hề để ý, ngược lại bật cười lớn tiếng: “Ha ha ha,Tiểu Minh, tôi phát hiện, tôi là loại hình ăn no rỗi việc, anh là loại hình không có việc gì cũng kiếm việc.”
Không có việc gì cũng kiếm việc….Có điều, khá phù hợp với cô đi?
Anh vừa hồi tưởng vừa nhàn nhã lắc đầu cười.
Sau đó bọn họ cùng đi Lão động, miêu trại Đa La, Kì Lương động, eo sông Tây Môn, vào một buổi sáng lúc đang ăn cơm, cô đột nhiên nói: “Muốn đi Phù Dung trấn ăn đậu phụ gạo.” Lát sau đã đeo bọc hành lí nhẹ nhàng biến mất trên chuyến xe đầu tiên.
Có đôi khi, thật sự rất hâm mộ tính cách vô ưu vô lo của cô.
Không biết cô ấy có quay về Hàng Châu không?
Đột nhiên có chút xúc động, khiến anh tìm kiếm tờ giấy lúc trước bị mình ném vào ngăn kéo, quay dãy số được viết trên đó.
~~~~
Quán ba “Đương Quy” xa hoa trụy lạc.
Không nhiều người lắm, nhưng mà vẫn như xưa sương khói mịt mù.
Trên quầy bar.
Mặc áo sơmi màu đen, bên ngoài là áo blue trắng muốt, trên cổ đeo ống nghe, mắt hồ ly hẹp dài tinh tế, khóe mắt hơi hơi lay động, nhìn qua là một kẻ pha chế rượu xấu xa đồi bại.
Đồ pha chế chợt cao chợt thấp, bỗng nhiên nảy lên, cuối cùng vẫn không thoát khỏi không gian do hai tay anh ta tạo thành.
“Tuyệt!Tuyệt!” Lục Phồn Tinh ở bên cạnh vỗ tay cổ vũ trầm trồ khen ngợi.
Anh đổ rượu ra, đưa cho khách hàng, lại đổ đầy chén trà quất cho Lục Phồn Tinh đang ra sức vỗ tay.
“Tiểu Cố, tuy rằng đã xem nhiều rồi, nhưng mà vẫn cảm thấy ngắm ngươi pha chế rượu là một loại hưởng thụ nha.” Cô đón nhận trà quất, cười nịnh nọt.
“Được. Không phải vuốt mông ngựa.”
Tiểu Cố ba một cái mở bật lửa, tự mình châm điếu thuốc, tà tà ngậm, sau đó ba một cái đóng lại, “Sát Sát các cô ấy nói ngươi một thời gian trước lại chạy đi xin cơm?”
“Phải. Cạn lương thực, đành phải đi xin ăn.” Người nào đó hoàn toàn không biết sám hối uống một ngụm trà quất thật lớn, thở dài. Thơm quá a.
Tiểu Cố vừa nghe liền nhíu mi, thở ra làn khói thuốc, tay đặt ở trên bàn, nhướn người tới gần cô: “Không phải đã sớm nói với ngươi, thiếu tiền thì nói với ta.”
“Gì chứ? Chuẩn bị bao dưỡng ta?” Cô lắc lắc đuôi ngựa, làm cái vẻ mặt tự cho là rất quyến rũ.
“Lục, Phồn,Tinh.” Tiểu Cố nghiến răng ken két gạt bỏ: “Đừng có ở xung quang ta mà nói chuyện đó, đừng có ở trước mắt ta biểu diễn cái ánh mắt co giật đấy.”
“Co giật à? Thảo nào ta cảm thấy mệt.” Cô giật mình, dụi dụi mắt, lúc Tiểu Cố chuẩn bị nổi bão liền giành trước giơ tay đầu hàng, “Được rồi được rồi, lần sau ta nhớ rõ, chính là khi đó đúng lúc ngươi đi công tác, hơn nữa ta cũng biết cuộc thi kia sắp kết thúc, tiền sẽ đến rồi.”
Thừa biết mặc dù giờ phút này cô trả lời nhu thuận như vậy, nhưng là lần tới gặp phải chuyện này vẫn sẽ dễ dàng tái phạm, chính là anh cũng chẳng có cách nào. Tiểu Cố hừ mũi cho hả giận.
“Tiểu Cố, ngươi hôm nay mặc như vậy là cosplay gì?” Cô kéo kéo quần áo bác sĩ của hắn.
“Tiểu thư, tôi chỉ ở bệnh viện nghe nói cô đã về liền chạy đến, nhất thời quên thay quần áo mà thôi.” Tiểu Cố cúi đầu nhìn trang phục nghề nghiệp trên người, có chút bất đắc dĩ.
“Tiểu Cố, ta đã nói với ngươi chưa.” Cô hai tay tạo thành chữ thập mơ mộng nhìn anh, “Ngươi hôm nay mặc như vậy, thật giống BL [15] trong vườn trường, cái loại thầy thuốc xấu xa chuyên câu dẫn người đó, thật là làm cho người ta chảy nước miếng a.” Cô xoa xoa miệng, thật là có tiền đồ cosplay a.
“Ta có nên hãnh diện không?” Tiểu Cố kéo ra một nụ cười dữ tợn tặng cô, biểu đạt sự “cảm kích” của anh, hai tay cũng rục rịch bóp cổ cô.
Cô cười thành tiếng: “Đừng ồn ào, đừng ồn ào, ta có điện thoại.”
Cô lục lọi cái túi lớn nửa ngày để tìm di động, lấy ra một cái Siemens cũ mèm, lại nhìn dãy số cả nửa ngày, cuối cùng cho ra kết luận, không biết.
“Ngươi nhận.” Cô đưa điện thoại tới bên tai Tiểu Cố, ấn nút trò chuyện. Đàn ông nhận điện thoại quấy rầy so ra vẫn an toàn hơn.
Tiểu Cố liếc mắt nhìn cô một cái, không cầm di động, dựa sát vào tay cô trầm giọng nói: “A lô?”
Trong di động truyền đến giọng nói xa lạ khiến Lôi Húc Minh vô cùng kinh ngạc, nhưng mà vẫn không ngắt điện thoại: “Xin hỏi, đây có phải là số của Lục Phồn Tinh không?”
“Của ngươi.” Tiểu Cố đẩy tay cô về, “Tiếng nói giống như một người đàn ông trẻ tuổi?”
“Đàn ông?” Lục Phồn Tinh trợn mắt nhìn, “Thân ái, ngươi phải tin tưởng ta, ta không ở sau lưng ngươi yêu đương kẻ khác đâu.”
Tiểu Cố liếc mắt xem thường. Chịu không nổi, người đàn bà điên.
Cô vui vẻ, thích nhất nhìn người khác phát điên, cho nên lúc nhận điện thoại giọng nói cũng thỏa thuê thỏa thuê tràn đầy ý cười: “A lô?”
“Bạn trai?” Microphone bên kia truyền đến giọng nói thật tinh khiết, hơi lạnh nhạt làm cho người ta chếnh choáng.
“A, Tiểu Minh!” Cô hét lên một tiếng, “Không đúng không đúng, anh đừng hiểu lầm, tôi cũng không hề ở sau lưng anh yêu đương kẻ khác!” Rõ ràng không nên cười, cô lại vừa nói vừa cười ngã xuống quầy bar.
Nghe thấy tiếng cười của cô, Lôi Húc Minh không tự giác cong cong khóe miệng: “Đã về Hàng Châu chưa?”
“Hôm nay vừa mới về xong. Anh thì sao? Sau khi tôi đi khỏi có bị miêu nữ nào tăm tia không? Có bị hạ cổ không?” Cô ở bên kia bô bô nói một tràng dài.
“Lại bắt đầu phát điên rồi.” Anh đứng lên, đi tới trước mảnh vải hoa nhuộm sáp trong ổn trọng mang chút khiêu khích, “Tranh trăm chim phượng trong sớm mai của cô để ở nhà trọ. Lúc nào tôi đem qua cho cô thì được?”
Tín hiệu hơi ồn ào. Anh a lô vài tiếng, bên kia lại truyền đến tiếng nói: “Bây giờ có thời gian không?”
“Có.” Anh nhìn đồng hồ, không muộn.
“Anh mang đến ‘Đương Quy’ hộ tôi được không?”
“Đương Quy?” Anh theo bản năng nhắc lại, bước nhanh tới cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, bên kia đường cái, mặt tường gỗ thô, phủ trên cầu vồng là hai chữ “Đương Quy” rất lớn. Mê ly như vậy, gần như vậy.
“Đúng vậy, Đương Quy, anh đừng nhầm, không phải hiệu thuốc nha, là quán bar, ngay đối diện nhà hàng ‘Hoan Trường’ nổi tiếng….” Cô chưa kịp nói hết đã bị cắt ngang.
“Tôi biết ở đâu. Tôi qua đó bây giờ.” Anh quyết đoán nói.
“A?” Cô trái lại có phần không kịp phản ứng, “A, a, tốt, nhưng mà Tiểu Minh tôi nói trước với anh nha, anh sau khi qua đây…. Cái kia, phải chuẩn bị tâm lý, ngàn vạn lần đừng có bị dọa chạy….”
Về PUB có thể dọa người khác chạy mất, là một vấn đề thật nghiêm túc.
Căn nguyên vấn đề này ở chỗ, một trong những phục vụ sinh của quán bar này là Âu Dương Sát Sát.
Âu Dương Sát Sát là một người rất kì diệu.
Nói cô ấy kì diệu, là bởi vì khuôn mặt cô ấy thật kì diệu, hơn nữa sẽ làm cho mọi người có cảm giác rất quen thuộc. Phải, đúng vậy, rất quen thuộc, phàm là tranh ảnh quỷ trong thành phố này đều sẽ thấy loại phi sinh vật như thế xuất hiện. Cô ấy lớn lên phi thường âm trầm, lúc không cười giống như người chết, lúc cười rộ lên lại giống như trong nhà có người chết, cho nên lúc cô ấy trưng ra “Nụ cười nhiệt tình” đón khách, người dám bước vào trên cơ bản không phải ánh mắt có vấn đề thì là đầu óc có vấn đề. Cô ấy thậm chí không cần đánh mặt xanh cũng đã vô cùng hình tượng.
Cái quan trọng chính là, cô ấy lớn lên thành như vậy, lại còn phi thường nhiệt tình.
Thậm chí có thể nói, cô ấy, rất, rất, nhiệt, tình.
Có khách đang đẩy cửa vào.
“Tiên sinh ~...... Mấy vị a ~...... Thích ngồi trên lầu ~...... Hay ngồi ở dưới lầu nha~......” A-men, xin mời thưởng thức hương vị, âm rung và tiếng vọng đến từ địa phủ khi cô ấy nói chuyện đi.
Tức khắc nhận được đãi ngộ nhiệt tình nhưng hình như khách hàng không hề có cảm giác như đang ở nhà, ngược lại đã có chút kinh hãi.
“Tiên sinh~…..Đến uống rượu sao~…..”
Bạn học Sát Sát nhiệt tình hoàn toàn không để thất bại nho nhỏ ấy vào mắt, vẫn gióng trống khua chiêng tuyên dương nhiệt tình của mình như cũ, sau đó trong tình huống không người trả lời lại tiếp tục tự mình quyết định: “Tiên sinh~…..Anh hiểu rõ về rượu không~…..”
“Tuy rằng nói Trung Quốc chúng ta ~...... Là ~...... Đại quốc mênh mông ~...... Văn hóa rượu đã có từ lâu trong lịch sử~...... Chúng ta đều biết ~......Dùng cái gì giải sầu~……Chỉ có Đỗ Khang~..... Dấu móc ~...... Ở đây Đỗ Khang là nói về rượu ~...... Dấu móc ~......”
“Nhưng ~...... Là ~...... Khoa học nghiên cứu cho thấy ~......Rượu gây ra rất nhiều bệnh tật~……..Chúng ta ở đây lấy bệnh viêm gan ra làm ví dụ~……Loại bệnh này sẽ chậm rãi chậm rãi biến thành viêm gan mãn tính~………Sau đó sẽ trở thành xơ gan…..”
“Nói đến bệnh xơ gan này~……..... Oa ~......Kia rất là lợi hại ~......Ngươi sẽ hộc từng ngụm từng ngụm máu~………Tiện thể nói một chút~………..Tôi nghĩ rằng loại bệnh này vẫn còn rất vui vẻ a~………..Sau đó còn có thể bị hôn mê gan [16]~……Oa~……Cái này lợi hại hơn~……Ngươi sẽ từ từ không biết gì~………Không nhận ra vợ~………Không nhận ra người nhà~……….Lấy giày làm bồn cầu~……..Tóm lại chính là vô cùng thê thảm vô cùng thê thảm~……..”
…………
“Cho nên~…….Uống rượu quá độ là không có trách nhiệm với chính mình với người khác với xã hội với quốc gia với dân tộc~………”
Cô càng nói càng hưng trí bừng bừng, càng nói càng lời lẽ càng chính nghĩa, không khí xung quang tràn ngập “Chính khí lẫm liệt” và “Âm phong phơ phất”, gánh vác trọng trách kể chuyện “Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn thời đại mới —- diệt trừ con quỷ bên cạnh mình.”
“Hắc hắc...... Hắc hắc......” khách hàng bị dọa thất thần nửa ngày rốt cục cũng hoàn hồn, cười gượng, “Tôi chỉ thấy quý điếm sơn minh thủy tú có phong vị khác biệt nên định vào xem thử….Tôi đi đây, đi đây……”
Lúc một phi sinh vật chẳng ai hiểu nổi đối với ngươi nhiệt tình và hứng thú như vậy, ai quý trọng mạng nhỏ đều sẽ chạy trối chết đi?
“Cho nên nói, một cửa hàng cái tên là rất quan trọng. Cũng chẳng phải cửa hàng thuốc đông y, rõ ràng là một cái PUB đẹp đẽ lại đi lấy cái tên ‘Đương Quy’, cho dù không gọi ‘Không say bất quy’,
không gọi ‘Không tiêu hết tiền bất quy’, không gọi ‘Đương nhiên bố mày nhất định bất quy’, thì cũng có thể gọi là ‘Đương bất quy’ mới có thể kiếm nhiều tiền a.” Đây là sau khi Lục Phồn Tinh nhìn thấy Âu Dương Sát Sát lại dọa vài người chạy mất, vuốt cằm hạ kết luận vì sao việc làm ăn của quán bar này luôn luôn không tốt. Ai, bây giờ có khách đều là do Tiểu Cố hy sinh nhan sắc mà đổi được.
Vừa mới đưa rượu xong trở lại Âu Dương Đông Tây thấy Âu Dương Sát Sát lại dọa vài người chạy mất, thái dương nổi gân xanh, ngón cái đặt vào miệng, huýt sáo một tiếng. Một con chó săn lập tức chạy ra từ sau quán bar, miệng cắp một tấm ván gỗ chuyên dụng của Karate.
Cô cầm tấm ván gỗ. Hoắc. Một con dao liền bổ nó ra, tỏ vẻ cô đối với hiện tượng này không thể nhịn được nữa.
“Kiêu Ngạo ~” Lục Phồn Tinh thấy phương thức biểu đạt khó chịu của Âu Dương Đông Tây, không chút kinh sợ khi gặp chuyện quái dị, chẳng thèm để ý ngồi xổm xuống chào hỏi chú chó săn dũng mãnh.
Âu Dương Đông Tây thực ra ban đầu không gọi Âu Dương Đông Tây, là cô ấy tự sửa lại tên.
Nghe nói lý do là, “Người khác hỏi ta có phải Đông Tây không, ta cảm thấy rất khó trả lời, sửa lại tên xong trả lời rất dễ dàng.”
Âu Dương Đông Tây cũng là một người kì diệu. Ấn tượng đầu tiên khi thấy cô ấy là mái tóc ngắn màu cam mạnh mẽ. Sau đó là hai chữ bát phân [17] lớn màu đỏ tươi lộ rõ trên trán, chữ “Tây”. Tuy rằng thích nói chuyện bằng tay chân, nhưng trên thực tế cô ấy là một tác giả ngôn tình tiểu thuyết cửu lưu [18]. Tác giả ngôn tình tiểu thuyết nói chuyện bằng tay chân, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy dáng vẻ thật quỷ dị.
Âu Dương Sát Sát vốn ở cạnh cửa vừa thấy Âu Dương Đông Tây chẻ tấm ván gỗ, vội chạy tới.
“Tây bạo lực, ngươi bị quỷ giận quấn thân, a di đà phật dứa dứa mật,” Âu Dương Sát Sát rốt cục cũng nói chuyện bình thường, lại hóa thành Mao Sơn đạo sĩ [19] , lấy ra một lá bùa màu vàng từ trong túi tiền, niệm niệm lắc lắc liền dán lên ót Âu Dương Đông Tây, “Ta giúp ngươi diệt trừ ma quỷ, A-men.”
Âu Dương Đông Tây giật bỏ lá bùa, từ bên người móc ra một cái bảng, múa bút thành văn, một lúc sau giơ lên: “Ta phỉ nhổ vào, giết âm hồn, bùa của ngươi nếu dùng được, chính ngươi đã sớm bị bắt rồi.”
“Có còn hơn không a.” Âu Dương Sát Sát lại bắt đầu cười âm hiểm.
Âu Dương Đông Tây trực tiếp lấy miếng giấy trên tay xua xua trước mặt cô ấy, lên lớp giảng bài “Không được cười ma quái.”
Sát Sát bị cô xua đuổi choáng váng đầu, ngoan ngoãn trở lại trông coi cửa.
“Tây Tây, di động của ngươi đang rung.” Lục Phồn Tinh một tay vuốt bộ lông mượt mà của Kiêu Ngạo, một tay chỉ chỉ di động đang rung thật vui vẻ trong túi tạp dề của Âu Dương Đông Tây.”
Âu Dương Đông Tây lấy di động ra, sau khi nhìn rõ số gọi đến, vẻ mặt vốn đang hung hăng với Sát Sát hoàn toàn bị chôn vùi.
“Để ta nhận.” Tiểu Cố vừa nhìn vẻ mặt của cô ấy đã biết là xảy ra chuyện gì, “Alô? Anh tìm ai? Âu Dương Đông Tây?” Anh liếc mắt nhìn Âu Dương Đông Tây, người kia liên tục lắc đầu, “Tiên sinh, anh gọi nhầm rồi. Tôi không biết người này là ai…….Không việc gì không việc gì, lần sau đừng gọi nhầm nữa là được rồi.”
Anh gập di động, vứt trả Âu Dương Đông Tây: “Ngươi cho rằng như vậy sẽ tốt hơn?”
Âu Dương Đông Tây rũ mắt nhìn mặt đất, lắc lắc đầu.
“Vẫn là………” Anh đoán, “Ngươi không muốn cho anh ta biết ngươi đã không thể nói chuyện?”
Âu Dương Đông Tây đột nhiên ngẩng đầu, mở to mắt giật mình nhìn Tiểu Cố.
Anh đoán trúng. Tiểu Cố thở dài.
“Tây Tây, đây là của khách bàn số 16, phiền ngươi bưng qua.” Lục Phồn Tinh nhét chén đĩa đã chuẩn bị xong vào tay cô ấy, đẩy cô ấy đi, quay đầu liếc mắt nhìn Tiểu Cố, trong mắt giống anh hiện lên sự lo lắng cho Âu Dương Đông Tây.
Tiểu Cố nhún vai, quay người, nhìn hai chữ ‘Đương Quy’ trên tường xuất thần.
Đương quy, đang không chỗ quay về, về như thế nào?
~~~~
Lôi Húc Minh cuối cùng cũng hiểu, cái gì là “Kinh hỉ” mà Lục Phồn Tinh nhắc nhở anh sẽ gặp được.
“Trước ~...... Sinh ~......” giọng điệu thật oan khuất a. Âu Dương Sát Sát yếu ớt dựa vào cạnh cửa, vẻ mặt tái nhợt, đôi mắt đen đậm lúc này đầy tơ máu. Mệt là mệt nha, nhưng mà vẫn phải trưng lên nụ cười chuyên nghiệp nha.
Lôi Húc Minh bình tĩnh nhìn cái đầu nhỏ xuất hiện phía sau cửa sau khi anh hơi hơi đẩy cửa “Đương Quy”. Sớm nên nghĩ ra Lục Phồn Tinh không phải một mình trốn khỏi viện nghiên cứu những người không bình thường, cô ấy chắc chắn có đồng lõa.
“Trước ~......”
Lôi Húc Minh đưa tay ngăn cản âm phong phơ phất cô định nói ra: “Tôi tìm người.”
Vừa nghe thấy anh tìm người, Âu Dương Sát Sát bật người hóa thân thành đạo sĩ cứu vớt muôn dân: “Tiên sinh, ấn đường anh đêm nay biến thành màu đen, không thích hợp uống hoa tửu.” [20]
Cái đầu nhỏ cư nhiên còn hiểu văn hóa Trung Quốc? Cứ thế này, đêm khuya hung linh khẳng định sẽ bị chụp thành Đường Bá Hổ điểm hung linh.
Lôi Húc Minh nuốt xuống tiếng thở dài đã vọt đến yết hầu, ngăn cản móng vuốt của cái người tái nhợt kia dán bùa: “Tôi tìm Lục Phồn Tinh.” Hy vọng cái đầu nhỏ này còn chút trí nhớ với nhân thế, còn biết mình có một người bạn không giống người thường như vậy.
Tươi cười trên mặt Âu Dương Sát Sát càng sâu, cho nên cũng càng âm trầm: “Hóa ra anh tìm Tinh Tinh a…….Cô ấy ở………Tôi ở xung quanh anh……..” Qủy bám trên cửa rốt cục ngâm nga hát nhẹ nhàng mở cửa.
Anh lần đầu tiên biết bên trong quán bar tên gọi cổ quái này trông như thế nào. Cơ bản đều được cấu tạo từ gỗ thô, ở phía trên có nhô ra một sân thượng nhỏ, không có trang trí gì đặc biệt, tất cả dường như đều vì mục đích đơn giản và chắc chắn, giống như quán bar thủy thủ tụ tập ở ngoại quốc. Lấy tên Phương Đông nhất, lại có nội thất Phương Tây nhất.
Ở một bên của quán bar đặt hai bàn bi-a. Một người phụ nữ có mái tóc ngắn màu cam một tay cầm cái khay, một tay đặt trong túi tiền của tạp dề, đang quan sát anh.
“Tiểu Minh! Ở đây!” Lục Phồn Tinh ngồi trên quầy bar giơ hai tay qua đầu….,cố gắng khua khoắng, giống hệt như người trên hoang đảo đang làm tín hiệu SOS.
Anh cười yếu ớt rồi đi qua.
“Anh thật là nhanh nha.” Cô mỉm cười nhận “Tác phẩm nghệ thuật” anh đem tới.
“Ừ. Tôi cũng bay.” Anh nhìn lướt qua người hầu rượu liên tục nhìn anh từ sau khi anh vào cửa, sau đó tầm mắt chuyển qua Lục Phồn Tinh, người đang sốt sắng khoe với mọi người thứ mới lạ của mình. Hôm nay cô cột tóc sau gáy thành một cái đuôi ngựa cao cao, mặc quần áo thật bình thường “Tóc đỏ của cô đâu? Quần áo Pippi tất dài của cô đâu?”
“Cái gì? À, tóc màu đỏ nhìn chán rồi, cho nên đi nhuộm lại, hơn nữa tôi cũng không phải đóng phim truyền hình, bốn mươi tập từ đầu đến cuối đều dùng một bộ quần áo, cũng phải giặt chứ,…..”
Có người khách quen nói xen vào: “Phim truyền hình bây giờ rất chịu khó thay quần áo nha. Tôi nhớ có người thay hơn 30 cái cà vạt, 40 bộ âu phục, 50 cái áo sơmi và T-shirt………”
“Đấy là phim Hàn.” Cô phản đối, “Người Trung Quốc chúng ta không phải cái kiểu ấy. Không xa xỉ như vậy.”
“Tôi là người tuấn tú phóng khoáng trắng trẻo sạch sẽ. Vả lại thời tiết không chiều lòng người, bộ quần áo kia quá mỏng, tôi cũng sợ lạnh a.” Lục Phồn Tinh nói xong, làm động tác run rẩy, vẻ mặt nháy mắt đầy đau khổ, “Hơn nữa, tôi e rằng đã đến thời kì lười biếng thấy công việc buồn chán………Này, cái vẻ mặt đó của anh là sao nha, ăn xin chẳng lẽ không có thời kì lười biếng thấy công việc buồn chán a?”
“Tinh Tinh!” Tiểu Cố vừa nghe thấy cô nói đến ăn xin thì nhíu mày.
“Có!” Lục Phồn Tinh làm động tác gãi ngứa của vượn gô-ri-la, quẳng lên trần nhà một ánh mắt xem thường, “Đi, Tiểu Minh chúng ta lên trên gác đi, nơi này có bà quản gia phiền phức a.” Cô cầm cốc trà quất mở đường bỏ chạy.
“Thật ngại quá, đứa con này quản giáo không nghiêm.” Tiểu Cố nhìn bóng dáng của cô lắc lắc đầu, anh càng ngày càng thấy mình giống bảo mẫu của ba quái nữ quán bar ‘Đương Quy’, xoay qua đưa tay về phía Lôi Húc Minh đang chuẩn bị rời khỏi quầy bar, “Tiểu Cố.”
“Lôi Húc Minh.” Anh bắt tay,mỉm cười.
“Không phải Tiểu Minh sao?” Tiểu Cố bỡn cợt chớp chớp mắt.
Anh thở dài: “Giải thích cho loại người không bình thường là một việc phi thường khó khăn.”
Tiểu Cố sáng tỏ vỗ vỗ bờ vai anh, vẻ mặt đồng cảm. Lý giải muôn năm a.
Tình hữu nghị của đàn ông, tại nơi này đã được thành lập một cách đơn giản như vậy.
Lục Phồn Tinh tròn mắt nhìn Lôi Húc Mình ngồi ở đối diện. Sao cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì……Thiếu cái gì nhỉ……….Cô đang cầm trà quất chuẩn bị uống một ngụm, lúc đưa lên miệng được một nửa mới nhớ ra, đúng nha, quên mất không lấy đồ uống cho anh ta.
“Phải rồi, anh muốn uống gì? Tôi mời.” Lục Phồn Tinh rất hào phóng vỗ vỗ ngực nói.
“Đây là cái gì?” Lôi Húc Minh nhìn thấy một cái tên vô cùng quái lạ, chỉ chỉ vào dòng chữ đầu tiên ‘Đau lòng không nói nên lời’.
“Nước sôi để nguội. Tôi nghĩ ra đó.” Cái mũi cô sắp đụng tới trời, cái này tuyệt đối sẽ làm người ta đau lòng không nói lên lời.
Tùy tiện chọn chén trà, nhìn cô thùng thùng đông chạy xuống, vừa lúc gặp một thương nhân thành đạt, chạy đến hỗ trợ tiếp đón khách, xong xuôi hết, mới lại cầm trà thùng thùng đông chạy lên.
Anh chăm chú nhìn vẻ mặt tươi cười trẻ con dường như sẽ không bao giờ mất đi của cô: “Đậu phụ Phù Dung trấn thế nào?”
Vẻ mặt cô đầy hối hận: “Đậu phụ gạo đúng là đến chỗ nào cũng đều là đậu phụ gạo, đến Phù Dung trấn cũng chẳng thành ngon hơn.”
“Sau đó lại đi đâu?” Anh tò mò hỏi lộ tuyến của cô, giống như con kiến trong suốt ba mùa nhìn con dế mèn đánh đàn ca hát mà hâm mộ.
“Thạch Bài!” [21] Hai mắt cô sáng ngời, “Anh biết không, năm đó chống phát xít, ở Trung Quốc trên đại lục, Thạch Bài là trận chiến bậc nhất, đã cầm chân quân Nhật tại đó. Trận chiến ấy rất đẹp, trước trận chiến Trần Thành hỏi Hồ Liên có thể nắm chắc phần thắng không, anh biết Hồ Liên trả lời như thế nào không?”
“Thắng lợi không chắc chắn, quyết tâm hy sinh có thừa.” Anh nối tiếp rất tự nhiên, kia cũng là đoạn lịch sử mà anh yêu thích.
“A!Anh biết!” Cô mặt mày hớn hở, có tri kỉ thật tốt, “Đàn ông a, đây mới là đàn ông, anh nói có phải không!”
“A.” Anh cười khẽ rời tầm mắt xuống chén nước trong tay, nhìn những gợn sóng nhợt nhạt trong chén.
Thạch Bài……..Qủa nhiên …. những nơi con kiến muốn đi mà không được con dế mèm loáng một cái đều đã đi qua a.
“Tinh Tinh!”
Cô nghe tiếng gọi xoay người, đã thấy Tiểu Cố ở quầy bar đang tiếp đón một cô gái trẻ tuổi.
Cô thè lưỡi: “Xong rồi, nhìn cặp mày duyên dáng, nét mặt thâm cừu đại khổ kia, xem ra phiền toái lại tìm tới cửa rồi. Tôi phải đi giải quyết phiền toái.” Tiểu Cố người này cái gì cũng tốt, chỉ là thái độ làm người rất phong lưu, quá thích chơi đùa.
“Huyết tích tử [22] sao? Phiền toái cô đều phải giải quyết?” Anh cười cô.
“Không phải a. Lão Đại, cũng giống như anh làm nam phụ, tôi đây cũng làm nữ phụ a, chỉ là anh chủ hợp, còn tôi khuyên phân.” Cô đi đến đầu cầu thang còn quay lại trộm làm một chữ V mười phần trẻ con với anh.
Anh nhìn thấy cô đi xuống cầu thang, nhìn thấy cô đi vào quầy bar, nhìn thấy cô chạy vào trong lòng Tiểu Cố, rất quen thuộc vòng tay ôm cổ Tiểu Cố, nhìn thấy cô….. bày ra nụ cười thành thục khiêu khích mà anh cho tới giờ chưa từng thấy qua.
Tại một khắc đó, không biết vì sao, hình tượng Pippi tất dài của cô ở trong trí nhớ của anh mơ hồ đi một chút.
============
[16] Hôn mê gan hay bệnh não gan: có triệu chứng rối loạn ý thức thần kinh…
[17] chữ bát phân: một loại chữ Hán, giống chữ Lệ
[18] cửu lưu: 9 học phái từ Tiên Tần đến Hán Sơ, Trung Quốc.
[19] Mao Sơn đạo sĩ: giáo sĩ của Mao Sơn Tông – một giáo phái của Đạo giáo, lấy Mao Sơn (núi cỏ mao), nằm ở giữa hai huyện Kim Đàn và Cú Dung của tỉnh Giang Tô, Trung Quốc, làm tổ đình.
[20] hoa tửu: uống rượu có kỹ nữ hầu.
[21] Thạch Bài: một trấn nhỏ thuộc thành phố Vũ Hán – tỉnh Hồ Bắc – Trung Quốc. Trân chiến được nhắc đến nằm trong Cuộc chiến đấu bảo vệ Vũ Hán trong Chiến trang Trung – Nhật lần hai. Trần Thành, Hồ Liên là tư lệnh Trung Hoa Dân Quốc trong chiến tranh Trung – Nhật lần hai.
[22] Huyết tích tử: là bộ phim võ thuật về sát thủ, do Lưu Vĩ Cường đạo diễn.