Triệu Phá Nô vốn là người ở vùng biên cương phía bắc, từng bị bắt làm nô lệ cho Hung Nô mấy năm. Hắn không cam lòng làm nô, nên tìm cách thông thạo địa hình trong tộc Hung Nô, siêng năng học bí quyết thảo dược của người Hung Nô. Sau lại, hắn tìm cơ hội trốn về Hán, thề nợ máu trả máu, báo thù nổi nhục làm nô lệ năm đó, cái tên “Phá nô” là hắn tự đặt cho bản thân.
Mấy năm nay hắn chỉ lo luyện võ học bản lĩnh, chuyện chung thân đại sự bị hoãn xuống. Có đôi khi đêm khuya một mình, cũng sẽ có một chút cô đơn thuộc về nam nhân.
Hiện tại có một cô gái ngồi cùng xe, nhan sắc như hoa. Bây giờ ngày mùa thu, Triệu Phá Nô mang theo nàng, bừng tỉnh như bước đi trong một câu ca dao nhẹ nhàng. Động tác của hắn vô thức nhẹ nhàng hơn.
Lục Giai cảm giác được hắn thật cẩn thận, cũng có thiện cảm với hắn. Có khi xe xóc mạnh nàng cũng không kêu rên gì, chỉ bám chặt tay vào lan can, để hắn an tâm đánh xe.
Bồ công anh nở rộ khắp sa mạc, trên nền bầu trời xanh biên biếc khiến người ta muốn cất tiếng hát.
Lục Giai là người Kỳ, ở đó cũng có đồng xanh và hoa dại. Đầu xuân đào rau dại, mùa hè bẫy đom đóm, mùa thu hoạch thu lúa, những bông hoa nhỏ bầu bạn với nàng. Đó là tuổi thơ tự do của nàng, tuy rằng ngắn ngủi nhưng thật khó quên.
Sau này cha mẹ không nuổi nổi mấy anh chị em, đem nàng vào thành Trường An bán làm gia nô, để đàn em nhỏ được no thêm vài bữa.
Không biết khi nào, nàng nghe phía sau truyền tới tiếng hát: “Này chàng trai kia! cày đồng xong chưa? Tơ hồng đâu. Nàng trồng dâu chi? Kìa mỹ nhân Mạnh Khương. Thôn Mặc ngó qua sông Kỳ, muốn hỏi em mấy lời, đưa tôi về sông Kỳ thăm nhà em……”
*Khúc này editor hông hỉu nên dựa theo lời giải thích phía sau mà phịa ra vậy!
Lục Giai vừa nghe, mày hơi nhướng.
Đây là bài hát được lưu truyền rộng rải trong quân!
Đại khái ý tứ là” có người hỏi một chàng trai trẻ tuổi, chàng trai trẻ ơi, chàng hái tơ hồng ở đâu? Chàng trả lời ở thôn Mạc; người kia lại hỏi, chàng trai trẻ ơi, chàng nhớ người ở đâu? Chàng trả lời tôi nhớ cô nương Mạnh khương! Tôi nhớ ngày gặp gỡ nàng trong rừng dâu, nàng muốn mời tôi về nhà, đưa tôi tới sông Kỳ……
Nếu Lục Giai cản hắn ca hát chẳng khác nào giấu đầu lòi đuôi rằng mình hiểu ý tứ của hắn? Thôi nàng cứ kệ, hắn cứ như vậy hát đoạn này qua đoạn khác không ngừng nghỉ.
Sinh sống ở tái ngoại nhiều năm, khẩu âm của Triệu Phá Nô không chuẩn lắm, nghe có chút gượng gạo. Nhưng thanh âm tốt, tiếng ca của chàng trai trẻ quanh quẩn trên đồng cỏ, theo gió nhịp nhàng.
Triệu Phá Nô miệng thì hát nhưng trong lòng bồn chồn: Thông qua sự tiếp xúc ngắn ngủi mấy ngày nay, nhìn tới nhìn lui Lục Giai rất hợp tâm ý hắn. Dịu dàng lương thiện lại nó năng lực làm việc, nếu cưới về tất nên nhà nên cửa. Hắn người biên cương bộc trực, muốn mượn bài hát để thử ý của Lục Giai.
Lục giai hình như chưa phát hiện.
Tới doanh địa, Triệu Phá Nô trực tiếp dẫn Lục Giai vào kho lương: Gạo, kê, yến mạch, rau xanh, bắp cải, các loại thịt…… đều chất thành đống ở đây. Lục Giai đi qua mấy đống nguyên liệu lớn có nhỏ có, hướng dẫn Triệu Phá Nô chọn nguyên liệu nấu nướng. Nàng cũng tự mình lựa rau tươi xanh trong đống rau.
Thủ vệ kho lương khó có khi thấy nữ nhân, chốc chốc lại nhìn vào, chỉ có Triệu Phá Nô đi theo nàng, thỉnh thoảng còn thấp giọng “hừ”, trong lòng hắn lại có chút đắc ý.
Công việc diễn ra suông sẻ, Lục Giai vẫn ngồi sau xe của Triệu Phá Nô như cũ.
Lúc này đây trên xe chất đầy thịt cá rau xanh, Triệu Phá Nô ra sau xe chất rau cao hơn một tí, để nàng ngồi thoải mái hơn. Bọn họ hai cái khoảng cách rất gần, Triệu Phá Nô nhìn kỹ thì phát hiện Lục Giai có một đôi mắt đẹp, giống như được dùng mực thủy mặc tinh xảo cẩn thận vẽ ra.
Nét đẹp này khác xa với kiểu vẽ mắt mày trang điểm mà thành. Triệu Phá Nô hít sâu một hơi: Đây có phải như lời ông bà ta nói: “Mày đẹp như tranh vẽ” không?
Nàng nhu nhược động lòng người, không tiếng động mà kích thích tế bào nam nhân trong người Triệu Phá Nô.
Hắn nhịn không được nhìn chằm chặp vào đôi môi đỏ mọng kia, tưởng tượng được hôn thật sâu xuống đôi môi đó, miết nhẹ đôi môi nàng……
Lục Giai cảm thấy sáp lại gần quá, lấy tay sắp lại mấy bẹ cải bị lung lay, ra hiệu cho hắn đã ổn rồi, mau trở về đi thôi.
Triệu Phá Nô ầm ầm bừng tỉnh, vội vàng thối lui khoảng cách nguy hiểm này, ra đằng trước đánh xe.
Hai nhân Lục Giai rũ ở sau xe, đám lá xanh cỏ xanh quét nhẹ qua mũi chân nàng.
Có mỹ nhân cạnh bên, trong cơ thể Triệu Phá Nô bị từng đợt xuân triều kích thích. Hắn từ trước đến nay tự cho là mình hát không tồi, nhịn không được lại xướng giọng lên.
Những thứ tốt đẹp ai cũng sẽ cầm lòng không đậu thưởng thức, Lục giai ngồi ở phía sau, đắm chìm trong tiếng hát đó. Nàng cảm thấy những danh ca trong thành Trường An hát cũng không có cảm giác tự nhiên vui vẻ như hắn hát.
Còn một tháng nữa là nàng được tự do, trong nội tâm nàng cũng biết Trần phu nhân sẽ chỉ định cho nàng thành hôn với một nam tử. Không biết là người thế nào? Có thể trở thành bến đỗ để nàng dựa vào không?
Nàng càng hi vọng nam nhân kia có thể mang theo nàng trở lại quê hương, tìm tới cha mẹ, đem mấy tiền bạc mấy năm nay nàng dành dụm được chăm sóc họ qua một đời......
Mặc dù họ tự tay bán nàng, nàng cũng không hận họ.
Nàng biết lúc sinh hạ nàng cha mẹ ắt hẳn rất vui, lúc ra quyết định bán nàng nhất định rất đau khổ.
Nàng hi vọng con gái của cha mẹ bất cứ trong hoàn cảnh nào, đều sống thật tốt.
Bầu trời thảo nguyên như mặt con nít, mới rồi còn vạn dặm không mây, thoắt cái từng tầng từng tầng mây mỏng như thủy mặc, từ thảo nguyên chầm chậm cuộn lên, chỉ chốc lát sau, sắc trời sậm xuống, gió thổi hơi lạnh.
Triệu Phá Nô cũng biết quan tâm, thấy sắc trời biến đổi liền giục ngựa nhanh hơn. Lục Giai nghe một tiếng sột soạt, có một cái bắp cải lăn từ trên xe rớt xuống, nàng cũng không chụp lấy, nhìn nó lăn xuống xe, nhìn nó cách xe ngựa ngày càng xa.