Tôi mỉm cười bước xuống xe, thấy xe của Trần Chiêu vẫn đậu ở đó không nhúc nhích.
Đợi vài phút, rốt cuộc Trần Chiêu cũng khởi động xe, nhưng khi anh vừa rời đi thì tôi lại trông thấy xe của Ngô Cường ở phía sau.
Không phải đang ăn cơm ở nhà Ngô San San sao? Tại sao anh ta cũng đi theo đến đây?
Đúng lúc này, anh Vương đi tới…
Bởi vì chỉ có một phiếu giảm giá nên anh ta chỉ mua một phần bỏng ngô, bộ phim anh ta chọn là bộ phim mà con trai anh ta yêu thích, phải rồi, anh ta cũng dẫn theo con trai mình đến đây.
Đứa trẻ vừa nhìn thấy tôi liền trừng mắt lừ tôi: “Đồ phụ nữ xấu xa, là cô đuổi mẹ tôi đi, tôi muốn mẹ!”
Cũng vì tiếng khóc lóc ầm ĩ của đứa trẻ mà tôi bị những người xung quanh vây xem chỉ trích.
Tôi sững sờ vài giây, kín đáo đưa tiền xe đạp cho anh Vương rồi bỏ đi.
Tôi mang giày cao gót, vì không cẩn thận vấp phải chân cầu thang mà ngã nhào xuống đất, chật vật vô cùng.
Tôi chịu đựng cơn đau, đi vào nhà vệ sinh rửa vết thương.
Khi tôi về đến nhà, mấy người kia vẫn chưa rời đi.
"Đại ca, anh mua thuốc lá kiểu gì mà tận một tiếng đồng hồ thế này?" Ngô Cường hỏi trêu Trần Chiêu.
“Tiện đường chở khách.” Trần Chiêu vẫn bình tĩnh như cũ.
Mua thuốc lá?
Rõ ràng là anh chở tôi, sao lại phải nói dối chứ?
Tôi chào hỏi một tiếng rồi lặng lẽ đi thẳng vào phòng của mình.
Không biết qua bao lâu, phát hiện trong phòng khách không còn tiếng động nào nữa, tôi mới đi ra ngoài đổ rác, nhưng lại đụng phải bọn họ ở hành lang.
"Đại ca, làm xong chuyến này gác kiếm đi, sau đó ra nước ngoài với em gái em.”
Trần Chiêu không lên tiếng.
Tôi do dự đứng ở cửa.
Nghe lén không phải là một thói quen tốt.
Nhưng mà, tôi thật sự rất muốn biết rốt cuộc Trần Chiêu đang làm gì, tại sao trước đây anh lại giết người, rồi tại sao lại trở thành tài xế taxi, và cả "xong chuyến này" là có ý gì?
Ngô Cường nói tiếp: "Đàn ông thời nào cũng chỉ thích mấy cô gái trẻ ở độ tuổi 20."
“Nói vớ vẩn gì vậy?”
“Đại ca à, anh cứ giả vờ, không phải anh đã chọn em gái em thay vì chọn bà cô già Chu Ương kia sao?"
"Anh mày chọn lúc nào? Anh mày không chọn ai hết." Trần Chiêu rít một hơi thuốc.
"Vừa rồi San San bật khóc, không phải anh đã luống cuống lo lắng cho em ấy sao?" Ngô Cường luyên thuyên, "Đàn ông ấy à, đừng quá mạnh miệng, anh đến sân bay đón em gái em, Lễ Tình nhân lại đến nhà nấu cơm cho em ấy, vậy mà còn dám nói không có ý gì với em ấy sao?”
“Đại ca, em cũng biết anh đang băn khoăn chuyện gì, anh sợ không thể cho em gái em một cuộc sống tốt, em ấy là du học sinh, còn anh là tài xế taxi, anh sợ làm trễ nải em nó, nhưng ai bảo San San thích anh nhiều đến thế.”
"Em với anh là anh em kết nghĩa, giao em ấy cho anh em cũng yên tâm."
"Bớt nói nhảm đi..."
“Anh Trần Chiêu.” Ngô San San không biết từ đâu đi ra, đưa tay tới trước mặt anh, “Em vừa mua thuốc, anh xử lý giúp em được không?”
Hóa ra Ngô San San bị thương ở ngón tay.
Trần Chiêu không nói gì, đặt điếu thuốc ở bên cạnh rồi cẩn thận băng bó giúp cô ấy.
Giống như cách mà anh đã làm cho tôi khi còn nhỏ, vừa cẩn thận lại dịu dàng.
Nhưng giờ đây, sự dịu dàng của anh không thuộc về tôi nữa.
Sau khi xử lý xong vết thương, Trần Chiêu cầm điếu thuốc lên rít một hơi, vừa nghiêng đầu thì trông thấy tôi.
Thấy tôi, bàn tay cầm điếu thuốc của anh hơi đưa ra phía sau như một thói quen.
Tôi chợt nghĩ đến Trần Úc, anh biết tôi ghét anh hút thuốc lá, mỗi lần bị bắt gặp đều sẽ rụt tay lại theo thói quen.
Anh lén hút thuốc lá từ thời cấp ba, tôi đã phớt lờ anh suốt một tuần sau đó.
Cuối cùng dưới sự uy hiếp của tôi, nếu anh không bỏ thuốc lá thì tôi sẽ hút chung với anh, kể từ đó anh không hút nữa.
"Sao cô lại ra đây?"
"Chị, sao chị lại ra đây?"
Trần Chiêu và Ngô San San đồng thanh lên tiếng.
Xem ra là tôi xuất hiện không đúng lúc rồi.
"Tôi đi đổ rác."
Tôi đi ngang qua hai người họ.
“Anh đi đây.” Trần Chiêu cũng rời đi.
Tôi xuống đến tầng trệt vứt rác, vừa xoay người lại đã nhìn thấy Trần Chiêu.
Anh bình tĩnh đứng ở nơi đó, "Không phải như cô nghĩ."
“Tôi nghĩ gì chứ?” Tôi cười nhạt hỏi anh.
Anh không nói gì, tôi cứ thế đi thẳng.
Đi được vài bước, lại quay ngược trở về.
"Nhờ anh nói với bạn anh một tiếng, nói xấu sau lưng người khác là một việc rất bất lịch sự."
"Cậu ấy chỉ đùa thôi, cô đừng tin."
“Lấy chuyện tuổi tác của người khác ra làm trò đùa vui lắm sao?” Tôi tức giận, cũng không biết là bởi vì ai.
"Trần Chiêu đúng không? Anh yên tâm, tôi sẽ không tiếp tục bám dính lấy anh, mấy người không cần phải làm như vậy."
“Xin lỗi.” Anh nhìn tôi chằm chằm, cuối cùng ánh mắt rơi xuống đầu gối tôi, “Chân bị sao vậy?”
"Không liên quan đến anh."
Tôi bỏ đi một mạch.
Ban đêm San San đến phòng tôi, trên tay cầm một tuýp thuốc, nói là Trần Chiêu mua dư.
Lúc đầu tôi vẫn còn giận nên không muốn dùng, nhưng sau một hồi suy nghĩ, cảm thấy không cần làm khó chính mình, cứ thoa đại vậy.
13.
Thoa thuốc xong, tôi nằm trên giường lướt điện thoại.
Mẹ tôi đã đăng một số bài viết trên vòng bạn bè, tất cả đều là video em trai tôi chơi piano, với dòng caption: "Người tình bé nhỏ kiếp trước của tôi."
Cây đàn piano mới mua được đặt trong căn phòng tôi từng ở. Phòng tôi vốn rất nhỏ, mà lần này, ngay cả giường cũng bị dời đi.
Trong nhà đã không còn phòng cho tôi nữa rồi.
Tôi vẫn cho rằng mẹ tôi ép tôi ra ngoài là bởi vì bà sợ tôi sẽ không chủ động trong những buổi coi mắt.
Nhưng hóa ra đó chỉ là để nhường chỗ cho cây đàn của em trai tôi.
Tôi nằm trên giường, trằn trọc trở mình, cuối cùng nhấn thích bài viết của mẹ tôi.
Tin nhắn ngay lập tức được gửi đến.
"Hôm nay có ở cùng cậu Vương không?"
"Không có."
"Vậy con ở cùng với ai?"
"Với anh ấy."
Tôi gửi một tấm ảnh chụp bóng lưng của Trần Chiêu, hòng đối phó mẹ tôi.
Điện thoại đổ chuông ngay tức khắc.
"Cậu ta là ai, làm nghề gì, mua nhà chưa?"
"Không có nhà, làm tài xế, là kiểu ăn bữa trước lo bữa sau."
"Hả? Tài xế?... Chỉ cần sống ổn qua ngày là được rồi, con cũng đừng kén chọn nữa, cuối tuần dẫn về nhà đi."
Bà ấy tin là thật.
Cuối tuần, tôi quyết định về quê một chuyến, tìm thấy cuốn nhật ký cũ của mình.
Bên trong nhật ký có một nhúm tóc, là của Trần Úc.
Năm đó học cấp ba, bởi vì nhiễm phim truyền hình mà tôi đã cắt một nhúm tóc của anh, nói rằng dù có chết cũng sẽ ở chung một chỗ với anh.
Nhưng không ngờ một kéo của tôi cắt xuống, anh không còn cách nào khác là phải để đầu đinh.
Tôi sẽ đến chỗ Trần Chiêu lấy tóc của anh đem đi so sánh DNA.
Trở lại nhà trọ, tôi thấy Ngô San San đang soạn đủ thứ đồ, mới biết cuối tuần này họ sẽ đi dã ngoại.
“Chị đi chung không?” Cô ấy len lén đến gần chỗ tôi, "Em định tới lúc cắm trại sẽ ngã vào lòng anh ấy.”
Lòng tôi quặn thắt khó chịu.
Nhưng tôi vẫn đi, vừa hay có thể lấy một ít tóc của Trần Chiêu, tôi cần một câu trả lời.
Lúc xuất phát, bởi vì nhớ tới câu nói "bà cô già" của Ngô Cường mà lòng tự ái bị đả kích, tôi đã mặc chân váy cạp cao và mang giày cao gót.
Để rồi đi được nửa chặng đường, tôi phải gánh chịu hậu quả do chính mình gây ra, bàn chân phồng rộp hết cả lên, đau muốn khóc.
Đám người bọn họ đi ngày một xa, còn tôi vẫn đứng ở ven đường.
Trần Chiêu lại là người đến chậm nhất, tình cờ nhìn thấy tôi ở ven đường.
“Leo núi mà còn đi giày cao gót, sớm muộn gì cũng bị chính mình hại chết.”
"Tôi tình nguyện."
Anh lại đi tới trước mặt tôi, cởi áo khoác ra quấn quanh eo tôi, "Lên đi."
"Có ý gì?"
"Nếu cô cứ như vậy, mặt trời lên cao vẫn chưa lên được đỉnh núi đâu."
Mặc dù tôi vẫn còn giận anh vì chuyện xảy ra mấy ngày trước, nhưng anh hùng biết nhìn cái thiệt trước mắt, vì vậy tôi nằm bò trên lưng anh.
"Anh không sợ "em gái" anh nhìn thấy sao?"
"Khá xa, sẽ không nhìn thấy."
Nghĩa là thật sự sợ bị người ta nhìn thấy?
Lửa giận trong tôi không biết từ đâu mà ra, “Đi với tôi hổ thẹn lắm hả?”
"Ảnh hưởng không tốt."
"Chứ không phải sợ bị hiểu lầm à?"
"Tôi sợ gì chứ?"
"Anh thích cô ấy."
"Ai nói?"
Tôi khựng người, lại còn ai nói cơ đấy?
"Tôi nhìn ra được!"
Anh bất đắc dĩ dừng bước, "Tôi không thích em ấy."
"Vậy anh thích ai?"
Anh liếc nhìn tôi, không nói gì, một hơi cõng tôi lên đỉnh núi.
Lên đến đỉnh núi, tôi chạm mặt Cố Tiếu.
Anh ta cũng dẫn bạn gái tới đây, đang cùng một nhóm người đàn ông mặc vest đi giày da bàn luận gì đó, khi đi ngang qua tôi, ánh mắt của anh ta vẫn luôn dán chặt vào tôi.
Hai năm không gặp, anh ta ngược lại càng ngày càng trông giống một người thành đạt.
Đang cắm trại nửa chừng, Cố Tiếu uống rượu say mèm đến tìm tôi.
"Chu Ương, em còn định lẫy anh đến giờ nữa?"
"Chúng ta chia tay lâu rồi, anh đang nói chuyện hoang đường gì vậy?"
"Nhưng anh không quên được em. Ba năm nay, ngày nào anh cũng nghĩ đến em."
Tôi nhìn ánh mắt trìu mến của anh ta mà bật cười thành tiếng.
Trong những năm tôi khó khăn nhất vì chứng trầm cảm, tuần nào anh ta cũng viết thư theo đuổi tôi.
Anh ta nói với tôi:
"Cứ từ từ, em đừng bỏ cuộc, mặc kệ em có như thế nào, anh đều sẽ ở bên em."
Tôi xem anh ta như một vị cứu tinh.
Nhưng cũng chính vị cứu tinh ấy đã nói với tôi trong lúc cãi vã: "Tôi hết chịu nổi cái bộ dạng trầm cảm này của cô rồi, cô có thể nào sống như một người bình thường được không?"
Lý do chúng tôi cãi nhau là vì tôi phát hiện anh ta đã lén tôi đến buổi mắt do người nhà anh ta sắp xếp, không chỉ một buổi.
Chính anh ta là người đề nghị chia tay, nhưng khi tôi đồng ý, anh lại sống chết bám riết lấy tôi rất lâu, thế nên tôi đã dứt khoát xin nghỉ việc về quê.
"Anh Cố uống say rồi nhỉ? Bạn gái nhỏ của anh còn ở bên kia nhìn kìa."
Anh ta liếc nhìn cô gái, “Anh và cô ấy là kết hôn thương mại, chỉ là diễn trò mà thôi.”
"Em cũng biết tình cảm anh dành cho em như thế nào mà, sao em có thể nhẫn tâm như vậy?"
"Có phải nếu anh không tới thành phố của em, em định cả đời này sẽ không gặp lại anh không? Trở về bên cạnh anh đi, có được không?"
Tôi:?
“Anh đúng là uống nhiều rồi.” Tôi xoay người muốn đi, lại bị anh ta kéo mạnh trở về, còn định cưỡng hôn tôi.
Kết quả là, một bóng người xông tới, một tay hất văng Cố Tiếu ra xa.
Là Trần Chiêu.
“Mày là ai?” Cố Tiếu nằm trên mặt đất, có chút chật vật.
"Trần Chiêu."
“Trần Chiêu?” Cố Tiếu đứng lên, suy nghĩ vài giây, không dám tin mà nhìn tôi, “Chính là đối tượng coi mắt từng gi.ết người của em? Chu Ương, đầu óc em có vấn đề rồi hả? Thật sự dám ở bên cạnh thứ người này!”
"Cố Tiếu, anh có thể tôn trọng người khác chút không!"
Anh ta phủi bụi trên người, "Ở cùng với nó, em không cảm thấy xấu hổ sao?"
"Anh mới xấu hổ!"
"Nó có cái gì? Một tên t.ội p.hạm g.iết người? Lấy cái gì để so với anh?”
Cố Tiếu nhìn Trần Chiêu với vẻ khinh thường.
"Anh ấy có tôi, anh còn chẳng bằng một sợi tóc của anh ấy!”
Tôi t.ức đ.iên lên được, xoay người kéo tay Trần Chiêu, kiễng chân hôn anh một cách mạnh mẽ.
Trần Chiêu bị nụ hôn của tôi làm cho ngu người, nhưng vẫn đỡ eo tôi.
"Cố Tiếu, tôi khinh thường anh."
Hôn xong, tôi nắm tay Trần Chiêu rời đi.
Hiếm khi Trần Chiêu nghe lời tôi như vậy.
Mãi đến tận cuối hành lang, anh mới hoàn hồn lại, nhếch môi nhìn tôi: "Em có ý gì? Lợi dụng tôi chọc giận bạn trai cũ của em?"
Tôi không nói nên lời, "Xin lỗi."
"Chỉ nói xin lỗi là xong à?"
"Hôn cũng đã hôn rồi, anh khó chịu với tôi cũng vô ích."
Anh cười nói: "Ai nói vô ích?"
Dứt lời, anh kéo tôi vào một căn phòng nhỏ, trực tiếp đè tôi trên cửa, giữ chặt đầu tôi rồi hôn mạnh xuống.
"Sao em cứ thích dụ dỗ tôi vậy?"
Đang hôn giữa chừng, đám người Ngô San San đột nhiên gõ cửa, "Sao căn phòng này khóa trái rồi?"
Tôi đẩy anh ra, tim đập thình thịch như muốn nổ tung, "Bên ngoài có người."
"Không phải rất thích trêu chọc tôi sao, hiện tại biết sợ rồi à?"
"Sợ."
"Muộn rồi."
Anh nói xong thì tiếp tục hôn tôi.
Tiếng gõ cửa cuối cùng biến thành tiếng ong ong trong màng nhĩ.
Tôi không nghe thấy gì nữa, chỉ cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng bừng của anh.
14.
Khi ra khỏi phòng, anh vẫn giữ dáng vẻ chính nhân quân tử.
Ai có thể ngờ rằng một người đứng đắn như vậy vừa rồi lại đ.iên l.oạn trong căn phòng nhỏ, hôn đến mức lỗ tai tôi tê dại mới chịu buông tha.
Nhịp tim vẫn chưa hồi phục, thế nhưng người nào đó lại ở đằng kia uống rượu ăn thịt nướng như không có chuyện gì xảy ra.
Không được, tôi không muốn mình là người âm thầm chịu thua thiệt.
Vì vậy, tôi cầm điện thoại lên, đùa dai mà gửi tin nhắn cho anh.
"Vẫn còn muốn hôn anh cơ."
Trần Chiêu đang trò chuyện với bạn bè, khi nhìn thấy tin nhắn, anh lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt chuẩn xác khóa chặt người tôi.
Anh cúi đầu nhìn thêm mấy giây, rồi lại không nhịn được mà cong môi cười.
"Đại ca, gặp phải chuyện tốt gì sao?" Đám anh em của anh hỏi anh.
"Không có gì, trên đường nhìn thấy một con mèo hoang, khá đáng yêu."
Anh cầm điện thoại lên gõ vài cái.
Một tin nhắn văn bản được gửi đến điện thoại của tôi.
"Buổi tối chớ khóa cửa."
Tên đàn ông thối tha này.
Đến tối, Trần Chiêu tới.
Luồng gió hoang dã mà anh mang tới còn cuồn cuộn hơn cả ngọn gió ngoài kia.
Vào thời khắc mấu chốt, điện thoại của tôi đổ chuông, ngay sau đó điện thoại của anh cũng reo liên tục.
Tôi với tay tắt điện thoại của mình, rồi lại tắt điện thoại của anh.
"Thế giới lần này yên tĩnh lại rồi."
Anh nhìn tôi, khó khăn nói, "Đ.iên thật mà."
Giữa chừng, tôi gọi tên Trần Úc.
Tôi cảm nhận được rõ ràng cơ thể của anh cứng đờ, nhưng anh vẫn không lên tiếng đáp lại.
Thứ đáp lại tôi là một đêm xuân mãnh liệt.
Ngày hôm sau, anh dậy rất sớm.
Lúc tôi thức dậy, anh mỉm cười nhìn tôi: “Anh đưa em về trước nhé?”
"Ở bên em mất mặt lắm sao?"
Ăn xong rồi lại muốn đuổi tôi đi?
"Đừng tiếp xúc nhiều với những người xung quanh anh, bọn họ cũng không phải người tốt lành gì."
"Vậy còn anh?" Tôi hỏi anh.
"Nếu anh nói anh là người tốt, em sẽ tin sao?"
"Em tin."
"Anh từng g.iết người, cũng từng ngồi tù."
"Nhất định là do kẻ đó đáng c.hết."
Cha của Trần Úc là một cảnh sát, ông ấy đã rất nghiêm khắc với anh từ khi anh còn nhỏ.
Ước mơ thuở nhỏ của Trần Úc là trở thành bác sĩ, cũng vì mục tiêu này mà anh từ bỏ tất cả ngày nghỉ, mỗi ngày đều liều mạng học tập, cho nên luôn đứng đầu lớp.
Anh còn âm thầm tặng tiền lì xì hàng năm cho trẻ em vùng sâu vùng xa, một hai bắt tôi phải giữ bí mật.
Làm sao một người như vậy có thể là kẻ xấu?
Nếu nhất định nói anh không tốt, thì đó cũng là do tôi dạy hư, trước khi gặp tôi, anh vẫn là học sinh ưu tú hơn mười năm liền, tuy rằng sau này có chút chệch hướng, nhưng anh cũng chỉ “hư” với mỗi mình tôi.
Nghĩ tới đây…
Anh nhìn tôi chăm chú rồi đột nhiên phì cười, đưa tay xoa đầu tôi, hôn tôi lần nữa.
Cuối cùng, anh vẫn đưa tôi về nhà sớm hơn thời gian đã định.
Tôi ở nhà ngủ đến chiều, lúc này Ngô San San mới trở về.
Nhưng vừa về liền nằm trên sô pha khóc nức nở.
Cô ấy nói mình tỏ tình thất bại.
"Anh ấy nói rằng đã có người trong lòng, hơn nữa còn thích rất lâu rồi, nhưng em chưa từng nghe anh ấy nói đã có bạn gái... Anh ấy chỉ đang từ chối em thôi."
Anh có người mình thích, hơn nữa còn rất lâu rồi?
Trong nháy mắt, tinh thần tôi có chút hoảng hốt.
"Làm bạn cũng tốt." Ngô San San rất nhanh đã nghĩ thông suốt.
Những lời lúc sau của cô ấy tôi đã không nghe rõ nữa, câu nói "anh ấy có người mình thích từ rất lâu rồi" cứ vang vọng trong đầu tôi.
Nghĩ đến tối hôm qua thời cơ tốt như vậy mà lại không lấy được một sợi tóc nào của Trần Chiêu, trong lòng cảm thấy hơi thất sách.
Với cả, tối hôm qua Trần Chiêu đã đưa cho tôi số điện thoại mới của mình, bảo tôi chỉ sử dụng số này để liên lạc với anh, đồng thời tạm giữ bí mật về mối quan hệ của hai chúng tôi.
Trong lòng tôi nghi hoặc, nhưng tôi không hỏi.
Tôi tin nếu anh muốn nói thì đến lúc đó sẽ tự nhiên nói cho tôi biết.
Nghĩ đến điều gì đó, tôi thử hỏi Ngô San San: "Thu nhập từ nghề tài xế taxi của anh em có ổn không?"
"Cũng khá, học phí và phí sinh hoạt ở nước ngoài đều là anh em chi trả hết á, ba mẹ em mất sớm, từ nhỏ bọn em đã sống nương tựa lẫn nhau."
Nương tựa lẫn nhau?
Điều này làm tôi nhớ đến Trần Úc.
"Vậy chắc hẳn Trần Chiêu cũng kiếm được không ít nhỉ?"
"Em nghe anh em nói Trần Chiêu giỏi hơn anh ấy, kiếm được rất nhiều tiền.”
"Ồ? Đúng là giỏi thật."
Một tài xế taxi ở trấn nhỏ có thể kiếm được tiền chi trả học phí cũng như phí sinh hoạt ở nước ngoài?
Nhớ lại ngày hôm đó, nghe bọn họ nói “làm xong chuyến này”, tôi mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.
Mặc dù không muốn nghĩ xấu cho Trần Chiêu, nhưng trong lòng tôi không khỏi lo lắng.
Hai ngày sau, Trần Chiêu đến tìm tôi.
Câu đầu tiên là bảo tôi chuyển nhà.
"Tại sao?"
"Đêm đó còn nói cái gì cũng nghe theo anh, hiện tại không nghe lời nữa?"
"Đêm đó là đêm đó."
“Em đang lo lắng cái gì?” Anh vẫn nhìn ra sự bất an của tôi.
"Lo cho anh.”
Tôi không biết Trần Chiêu đang làm gì, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì trong mười năm qua.
Chỉ bấy nhiêu đây thôi cũng đủ làm tôi đứng ngồi không yên.
"Chuyển nhà đi, anh đã thuê cho em một căn khác." Anh đưa chìa khóa cho tôi.
"Anh đang muốn bao nuôi em sao? Dựa vào số tiền anh kiếm được từ việc chạy taxi?"
“Chê anh nghèo?” Anh cười rất thản nhiên, “Muốn nhiều hơn cũng chẳng có, hiện tại em hối hận vẫn còn kịp.”
“Vĩnh viễn không hối hận.” Tôi cầm lấy chìa khóa.
Khi đến căn nhà mà anh thuê, còn chưa kịp sắp xếp đồ đạc, anh đã như ngựa hoang đứt dây cương, ôm lấy tôi ngồi trên tủ giày, bắt đầu gặm nhấm môi tôi.
"Có biết vì sao anh bảo em chuyển nhà không?”
"Tại sao?"
"Sợ em không thoải mái."
Tôi:?
Tôi đây lo lắng sốt vó, cho rằng anh đang muốn trốn kẻ thù, nào ngờ kết quả lại là vì lý do này?
"Gượm đã, em còn chưa thu dọn đồ đạc."
"Thu thập anh trước có được không?”
"Đời này anh chưa từng gặp qua phụ nữ sao? Lưu manh!"
Tôi thực sự không nói nên lời, anh của giờ phút này hoàn toàn khác xa trước lúc gặp tôi, tôi hoàn toàn không theo kịp.
Anh chỉ cười, tì cằm lên trán tôi, "Anh nhớ em lắm, Ương Ương."
"Chúng ta chỉ mới không gặp một tuần thôi mà."
“Anh nhớ em, chỉ muốn chiếm em làm của riêng.” Anh hôn tôi, “Đừng dụ dỗ anh nữa, nếu em lại dụ dỗ anh, ngày mai anh không đi làm được.”
“Không đi làm, định để em uống gió tây bắc à?” Tôi nói đùa nhìn anh.
"Nếu thật sự uống gió tây bắc, em vẫn đi theo anh sao?"
"Đi theo."
Anh rõ ràng hài lòng với câu trả lời này, "Thích anh đến vậy sao?"
"Dẫu sao anh cũng là người lợi hại thứ hai mà em từng gặp."
Sắc mặt anh đột nhiên sa sầm lại, "Ai là người đầu tiên?"
"Trần Úc."
Anh sững sờ một giây, không trả lời tôi.
"Em rất nhớ anh ấy.” Tôi nói tiếp.
“Ở trước mặt anh mà nhớ đến người đàn ông khác, em đúng là không biết sợ nhỉ?” Anh trực tiếp túm lấy tôi.
Nhìn xem, anh vẫn không chịu thừa nhận mình là Trần Úc, vẫn cứ thích giả vờ.
"Sợ chứ, anh trai sẽ tét mông em sao?”
Anh ngẩn người, "Nếu không g.ạ g.ẫm anh một giây thì em sẽ c.hết có phải không?"
"Nhanh lên nào, trời sắp sáng rồi."