Chủ sự tạ lỗi qua radio, trong rạp ồ lên một lát rồi khôi phục im lặng, bộ phim được tiếp tục.
Không ai để ý vị nào đó xuất hiện tại vị trí VIP.
Học trưởng đen mặt nhìn tiểu thiếu gia cầm tay Kiều Lạc, tiểu thiếu gia lại cáu kỉnh mà nhìn cái tay bị học trưởng nắm lấy kia. Kiều Lạc bên cạnh vẻ mặt mờ mịt.
Cậu là ai, cậu ở đâu, cậu vì cái gì phải ngồi ở chỗ này?
Trường hợp này thập phần xấu hổ.
Tiểu thiếu gia giống như phỏng tay nhanh chóng bỏ tay học trưởng ra, ngại tình huống, muốn tạc mao lại không có không gian phát huy, chỉ có thể hung hăng mà trừng mắt nhìn học trưởng một cái, sau đó xoay đi cự tuyệt nhìn học trưởng.
Ba người trừng mắt xem phim, hai người mặt đen một người khó xử.
Kiều Lạc túm túm tiểu thiếu gia, hỏi: "Cậu sao lại bảo học trưởng đến, tớ không muốn làm bóng đèn."
Tiểu thiếu gia tức giận đến sắp bốc hơi nước: "Hắn mới là bóng đèn!"
Kiều Lạc bất ngờ: "A?"
Đều đã nói đến mức này, tiểu thiếu gia cắn răng dậm chân một cái......Vẫn là không thể đem lời trong lòng nói ra miệng.
Tiểu thiếu gia buồn bực muốn chết: "Không có gì, xem phim!"
Cậu tự an ủi mình: không khí không đúng, không có hoa không lễ vật, không đủ lãng mạn, hiện tại không thể tỏ tình, chính là như vậy.
Ba người xem phim, tiểu thiếu gia thường thường dùng dư quang quan sát học trưởng, học trưởng toàn bộ quá trình không kiêng nể gì ngắm tiểu thiếu gia, chỉ có Kiều Lạc một người chuyên chú nghiêm túc, thích thú.
Thời điểm kết thúc, Kiều Lạc rất vui vẻ mà lôi kéo tiểu thiếu gia tán gẫu nội dung vở kịch: "Kết cục này thật ngoài ý muốn! Tâm thần phân liệt, hai nhân cách đồng thời yêu nữ chính, oa!"
Tiểu thiếu gia không yên lòng: "Đúng vậy."
Kiều Lạc nhìn tiểu thiếu gia: "Cậu không phải là không thích phim này chứ? Nhìn cậu giống như không cao hứng."
Tiểu thiếu gia nói: "Không có a."
Kiều Lạc đưa ra kết luận: "Cậu cùng học trưởng cãi nhau đi? Ai, người ta đều đuổi tới nơi này, cậu mắc gì không tự nhiên như vậy nha!"
Tiểu thiếu gia: "Cái gì?!"
Kiều Lạc cười "Hắc hắc", lắc lắc di động: "Không cần đưa tớ về, tớ đặt xe rồi, bai bai."
Tiểu thiếu gia: "????"
"Không phải, hắn không phải theo tớ tới a!"
Kiều Lạc vẻ mặt "Cậu đừng gạt tớ, tớ cái gì cũng biết", chuồn mất.
Đây là cái hiểu lầm động trời gì a!
Tiểu thiếu gia nhấc chân muốn theo đuổi, áo lại bị túm lấy.
Để Kiều Lạc hiểu lầm, đầu sỏ làm chướng ngại vật khiến đường theo đuổi tình yêu của mình gia tăng thêm tám trăm mét cư nhiên còn dám kéo mình, tiểu thiếu gia phẫn nộ rồi: "Anh có thể đừng túm áo tôi hay không!"
Học trưởng gật gật đầu, nói: "Có thể, cho tôi dắt tay."
Lời đề nghị này rất quỷ dị, lửa giận của tiểu thiếu gia bị nghẹn trở về, lúng túng, trừng mắt hỏi học trưởng: "Cái gì?"
"Vừa rồi lúc mất điện, tôi nắm tay cậu không phải rất tốt sao? Không nghĩ tới cậu nhìn tính tình lớn như vậy, tay lại rất mềm."
Tiểu thiếu gia đỏ mặt: "Tôi không biết là anh!"
"Không biết là tôi?" Học trưởng nhìn cậu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lười biếng, khắc chế xúc động lại muốn chọc chọc má người ta, đùa "Vậy ý thức phòng vệ của bạn có điểm kém, người xa lạ cũng dám để họ nắm tay?"
Tiểu thiếu gia đuối lý lại chột dạ, cảm thấy hành vi giả làm Kiều Lạc ngăn cản tình địch cùng Kiều Lạc nắm tay của mình rất tâm cơ, thẹn quá hóa giận trực tiếp tạc mao: "Tôi và anh cũng không thân thiết!"
Học trưởng nói: "Không quen? Tôi đây chính thức thông báo cho cậu một chút, Khâu lão sư tổ chức một đội tham gia cuộc thi nhỏ, học trưởng của cậu là tôi đây, đã giúp cậu giành được suất duy nhất trong nhóm cho sinh viên chưa tốt nghiệp, mà cậu lại nói không quen học trưởng này, là đội trưởng đội thi."
Học trưởng nhẹ nhàng búng trán cậu: "Đến, gọi tổ trưởng."
Hắn!
Lại!
Lạm dụng chức quyền!
Tiểu thiếu gia quật cường nhìn học trưởng: "Không muốn tham gia!"
Học trưởng vẫn bình tĩnh mỉm cười, thanh âm lại như mang theo mê hoặc hướng dẫn từng bước: "Thực không muốn? Sinh viên chưa tốt nghiệp trong đội của Khâu lão sư, về sau chính là có cơ hội được chọn tham gia thi đấu quốc tế."
Tiểu thiếu gia phiền chết loại dáng vẻ tính trước kỹ càng này của hắn.
Nhưng là......
Đội của Khâu lão sư, thi đấu quốc tế, rất có lực hấp dẫn, so với Kiều Lạc còn có lực hấp dẫn hơn.
Tiểu thiếu gia cắn môi xoắn góc áo, sau một lúc lâu mới giả bộ mà nói: "Tôi muốn đi tìm Khâu lão sư, nếu Khâu lão sư cảm thấy năng lực của tôi cũng đủ dự thi, đồng ý cho tôi vào tổ, tôi liền tham gia, cũng không phải do anh giúp tôi giành được vị trí."
Học trưởng cười ngất, trọng điểm của tiểu học đệ tuyệt không đúng, vì thế nhắc nhở nói: "Đúng, là Khâu lão sư nói cậu rất thích hợp, không phải tôi giúp cậu giành được...... Cho nên, tôi vẫn là tổ trưởng của cậu."
Tiểu thiếu gia: "......"
Học trưởng: "Ngoan, gọi tổ trưởng...... Học trưởng cũng được."
Tiểu thiếu gia kìm nén đến đỏ mặt, nhưng đối với phương diện mắng người này thật sự là thiếu thốn kinh nghiệm, từ ngữ dự trữ không đủ, suy nghĩ một lúc lâu vẫn là không có gì mới, nói: "Lão nam nhân!"