Nhưng Tô Hằng đặt tài liệu trên tay xuống mà không ngẩng đầu lên, cầm lấy hộp cơm mở ra. Trong lúc Chương Tiểu Vũ đang hoang mang lười biếng nói: "Em cứ cầm trước đi."
Như vậy không tốt sao?
Chương Tiểu Vũ có phần muốn cự tuyệt, sau khi trong lòng ầm thầm tìm cách diễn đạt, cô nói: "Nhưng, nhưng mà.."
"Sau này em mưa bữa trưa cho anh sẽ tiện hơn."
Hóa ra là như vậy.
Quả đúng là thương nhân, chuyện gì cũng đều tính toán cẩn thận. Chương Tiểu Vũ bĩu môi một cái, cầm phần cơm của mình đi đến ghế sô pha mà cô đã ngủ thật lâu trước đó. Vừa ngồi xuống sô pha, Chương Tiểu Vũ phát hiện ghế sô pha bên cạnh đã lún xuống một ít. Quay đầu nhìn lại, cô nhìn thấy ông chủ cao lớn với dáng vẻ tự nhiên.
"Thì ra anh nhìn đẹp và ngon trai như vậy, có người không cần ăn. Chỉ cần xem mặt anh thôi là đã no bụng rồi."
"Em.." Cô đâu có nhìn anh ta chứ, cô đang thắc mắc, tại sao Tô Hằng lại muốn ngồi bên cạnh cô có được không.
Tất cả sự muốn ăn của cô đều mang đến đất nước Trảo Oa rồi.
(Trảo Oa là một đất nước cổ đại ở Đông Nam Á, thuộc Indonesia. Trong thời nhà Đường, nó đã từng là một quốc gia phật giáo)
Lý do này cũng không tiện nói, Chương Tiểu Vũ cúi đầu, yên lặng ăn cơm trưa trong tay. Cô ăn có chút không tập trung.
Khi cô vừa đi mua cơm cho Tô Hằng, cô đã gặp một người.
Cô đã hẹn hò với Tô Dự 2 năm ở đại học T.
Nàng không ngờ rằng, Tô Hằng và Tô Dự hai người có chút quan hệ với nhau.
Khi Chương Tiểu Vũ đang thất thần, Tô Hằng duỗi đũa tre ra và gắp một miếng thịt kho tàu ở trong hộp cơm của cô.
"Anh- -" bởi vì miếng thịt kho này quá lớn, nên cô chỉ ăn được một nửa.
Tô Hằng nhai miếng thịt vài lần với vẻ mặt mãn nguyện, rồi nuốt vào bụng. Khuôn mặt trắng nhỏ nhắn thiếu ăn đòn kia còn đánh ra một cái ngáp nói: "Em không có tâm tư ăn cơm, thì để anh ăn giúp."
"Đâu có đâu." Cô nói xong liền bảo vệ hộp cơm của mình, bữa trưa trôi nhanh như một cơn gió. Lại bắt đầu làm việc chăm chỉ.
Giọng nói của Tô Hằng nhẹ nhàng vang lên trong văn phòng rộng lớn, nhưng ở Chương Tiểu Vũ lại nghe ra anh ngấu nghiến, "Em vừa mới gặp được Tô Dự?"
Miếng cơm ở trong họng cô còn mắc nghẹn, Chương Tiểu Vũ ho khan kịch liệt: "Khụ.. khụ.."
Cô nghi ngờ Tô Hằng đây là muốn hại chết cô. Sau khi cầm lấy một chai nước khoáng trên bàn thủy tinh ngay trước ghế sô pha, Chương Tiểu Vũ ngẩng đầu lên và bắt đầu uống.
Nhưng mà, người nào đó dường như không có ý định để Chương Tiểu Vũ tránh né chủ đề này trong im lặng, lạnh nhạt nói: "Sau nhiều năm như vậy, em vẫn nghĩ đến cậu ta sao?"
"Phốc!"
Một ngụm nước lạnh phun ra ngoài, Chương Tiểu Vũ trong lòng nghĩ muốn bóp chết Tô Hằng.
Anh ta nghĩ cô nhìn thấy cái gì ở dưới lầu?
Năm đó, Tô Dự lừa dối cô, mới ở dưới lầu cô nhìn thấy Tô Dự và một người con gái đang ôm tay trái của anh ta.
Làm sao có thể nhớ đến anh ta chứ?
Tô Hằng nhìn Chương Tiểu Vũ lâm vào trầm tư, trong lòng anh càng thêm bất an hơn. Bá đạo mà kéo lấy thân thể của Chương Tiểu Vũ, anh hôn lên đôi môi đỏ mọng của Chương Tiểu Vũ một cách mãnh liệt.
Đã nhiêu năm như vậy, cô nhớ đến một Tô Dự mới hẹn hò được hai năm, thậm chí chưa từng nhận nụ hôn của cậu ta. Nhưng tại sao, tại sao cô không nhớ đến anh, người yêu đã từng cùng cô làm ước định cuộc đời?
"Ưm.." Chương Tiểu Vũ mạnh mẽ thoát khỏi sự kiềm chế của Tô Hằng, nhảy ra xa ba bước, trên mặt lộ ra vẻ trách móc. Trước khi cô có thể nói chuyện với Tô Hằng, Tô hằng đã bắt đầu đánh đòn phủ đầu:
"Anh không quan tâm em từng thích ai, dù sao, bây giờ em là người phụ nữ của anh!"
Phụ nữ?
Cô ấy dường như chỉ là một người bạn gái giả, không phải sao?
Chương Tiểu Vũ trợn mắt sửa lại: "Anh không cần liên tục nhắc nhở em, trong lòng em vẫn luôn biết rằng em chỉ là bạn gái giả của anh!"
"Ai là bạn gái giả?
Giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên trong lòng Chương Tiểu Vũ. Cô quay đầu lại thì thấy Tô Dự đang đứng trước cánh cửa văn phòng rộng mở, đang nhìn cô với làn gió xuân.
Chương Tiểu Vũ có chút luống cuống, cô luôn là người không quen hòa đồng với người khác. Hôm nay, người này vẫn là bạn trai cũ của cô.
Nhưng Tô Dự hoàn toàn khác với Chương Tiểu Vũ. Nhìn thấy cô, anh không những không cảm thấy có chút khó xử, ngược lại còn rất tự nhiên tiến lại gần cô, quan tâm nói:" Tiểu Vũ, mấy năm rồi không gặp, em có khỏe không?
Không hiểu sao khi nghe thấy ba chữ này, Chương Tiểu Vũ cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Điều gì cô ấy không thể buông bỏ? Người yêu mà cô từng cảm thấy dịu dàng như ngọc, và bây giờ, có thể đã trở thành chồng của người khác. Cô ấy ở đây một mình gác lại nỗi buồn quá khứ có ích gì?
Một nụ cười trên mặt cô nở rộ, bình tĩnh trả lời: "Em rất tốt.'Tô Hằng một bên đứng dậy, đi đến bên người cô. Một tay đặt lên eo cô rồi mỉm cười nói:" Tất nhiên là người phụ nữ của anh, anh sẽ chăm sóc thật tốt rồi. "
Chưa bao giờ cô cảm thấy Tô Hằng ôm mình mà điều này khiến cô an lòng đến vậy.
Tô Dự nhướng mày nhìn Chương Tiểu Vũ đang im lặng.
Dù sao Tô Dự là một người có kinh nghiệm yêu đương, làm sao có thể không nghi ngờ rằng cô và Tô Hằng đang diễn trò.
Rốt cuộc, sự khác biệt của cô và Tô Hằng không mười vạn dặm thì cũng tám vạn dặm.
Tuy nhiên, ngay cả khi cô đang diễn một vở kịch, cô chắc chắn phải làm đủ trò trước mặt Tô Dự.
Sau khi dụi đầu vào ngực Tô Hằng, Chương Tiểu Vũ ngượng ngùng nói:" Hằng đối với em rất tốt, em rất hạnh phúc. Tô Dự, cảm ơn khi đó anh đã từ bỏ em. "
" Không, anh không.. "Tô Dự muốn giải thích thêm điều gì đó, nhưng đột nhiên bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Tô Hằng, do dự vài lần, Tô Dự cuối cùng cũng chịu thua.
" Em hạnh phúc là được rồi."