Mục lục
Tam Sinh Hữu Hạnh, May Mắn Gặp Được Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

8.

“Anh cũng nhìn thấy rồi vậy thì cũng biết em với hắn ta cũng chưa làm gì khác, là hắn ta tự tìm đến.” Tôi cố gắng thanh minh cho chính mình.

Đến chỗ này, việc bắt chuyện như thế này cũng rất bình thường. Có rất nhiều giống như hắn ta trực tiếp làm vậy. Tôi đã gặp chuyện này trước đây nhưng đã giải quyết mọi chuyện ổn thỏa.

Giang Từ nhìn tôi với ánh mắt không thể tin được: “Không làm gì khác với anh ta.”

Anh tức giận cười: “Lâm Lộ, em còn muốn tên khốn đó làm gì em nữa.”

“Anh nói gì thế?” Tôi tức giận hét lên: “Anh nghĩ em có thể ngủ với bất kỳ người đàn ông nào à?”

Anh ủ rũ lẩm bẩm: “Anh không có.”

“Ý của anh chính là như thế.” Tôi lùi lại một bước, lạnh lùng nhìn anh: “Giang Từ, nếu anh không tin tưởng em thì cũng không còn cách nào khác. Chúng ta ly hôn đi.” Tôi quay người.

Nhưng tôi cũng không biết là mình sẽ đi đâu.

Giang Từ đuổi kịp tôi, bàn tay to lớn của anh nắm lấy bàn tay tôi:

“Lâm Lộ, theo anh về nhà trước đi…”

“Em không về!” Tôi hất tay anh ra, quay người nói: “Đó là nhà của anh, không phải của em, em sẽ không quay về.” Nói xong, tôi tiếp tục đi về phía trước.

Giọng nói tức giận của Giang Từ vang lên từ phía sau: “Sao lại muốn gả cho anh.” tÔI do dự, quay lại và đứng trước mặt anh: “Sao em lại gả cho anh? Thế sao anh lại muốn cưới em.”

Trong đôi mắt đen của Giang Từ có gì đó bối rối mà tôi không hiểu được.

Gió đêm thổi mạnh làm tóc tôi rối.

Tôi nheo mắt nói: “Giang Từ, em nói cho anh biết. Em cưới anh chỉ để ứng phó với gia đình mà thôi. Bọn họ giục kết hôn rất phiền phức.

Tôi cười khẩy: “Nhưng bây giờ em lại cảm thấy anh còn phiền hơn.”

Trong mắt Giang Từ hiện lên một tia buồn bã.

Trong giây lát, tôi hối hận vì lẽ ra mình không nói những lời như vậy nhưng quá muộn để thu hồi lại. Tôi chỉ có thể cắn răng và tiếp tục nói:

“Giang Từ, em nghiêm túc đấy. Chúng ta ly hôn đi.”

Tôi lạnh lùng thu hồi ánh mắt, quay người lại. Đi được vài bước, Giang Từ lại đuổi kịp.

Lần này anh không nói gì, chỉ nắm lấy cổ tay tôi kéo lại, động tác rất mạnh mẽ thậm chí có chút thô bạo. Tôi được đưa lên xe.

“Anh định làm cái quái gì thế?” Tôi hét lên giận dữ. Giang Từ không nói gì, chỉ khóa cửa xe, nổ máy. Chiếc xe chạy không biết bao lâu, tôi có cảm giác như đã gần ba tiếng đồng hồ.

Cuối cùng xe cũng dừng lại.

Sau một lúc lâu như vậy, tôi cũng đã hết tức giận.

“Đây là đâu?”

Giang Từ vẫn im lặng.

Anh tháo dây an toàn và bất ngờ lao tới. Tôi sợ đến mức hét lên:
“Giang Từ, anh định làm gì thế?”

Giang Từ lạnh lùng nhìn tôi: “Tối hôm qua không phải anh đã nói rồi sao? Anh đã chuẩn bị cả buổi chiều, còn đổi cả một chiếc xe. Không gian ở đây rộng đủ cả để chúng ta thực hành.”

Tôi tỉnh táo, lập tức đẩy anh ra: “Giang Từ, bình tĩnh đi. Đừng…”

Anh nắm lấy hai tay tôi bằng đôi bàn tay to lớn của anh, nhìn chằm chằm tôi với ánh mắt nguy hiểm. Trong ánh mắt anh có ánh sáng lạnh lẽo.

“Em không nghĩ tên đó ôm em có chuyện gì to tát đúng không? Lâm Lộ, anh là chồng em mà bây giờ mà em lại kháng cự anh đến thế.”

“Anh nói bậy.” Tôi run rẩy. “Anh làm em sợ quá!”

Giang Từ có chút nheo mắt: “Anh làm em sợ sao?”

“Không.” Tôi cắn môi dưới: “Giang Từ, bình tĩnh. Đừng như thế, em không thoải mái.” Nghe vậy, Giang Từ dừng lại, lập tức buông tôi ra.

Anh ngồi lại, cúi đầu, dùng tay xoa mặt, trầm giọng nói: “Anh xin lỗi.”

Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Giang Từ như thế này.

Tôi cũng mới biết anh được vài ngày và tôi hoàn toàn không hiểu anh. Có lẽ tôi sẽ thấy mặt này của anh thường xuyên hơn trong tương lai. Tôi không thích mặt này của anh chút nào.

“Giang Từ..” Tôi hít một hơi thật sâu, dùng giọng cực kỳ nghiêm túc nói: “Giang Từ, em nghiêm túc đấy, chúng ta ly hôn đi.”

9.

Giang Từ đưa tôi đến nhà anh.

Anh nói: “Em ngủ sớm đi. Anh đi đây.”

Anh vừa đi ra ngoài đóng cửa, tôi lập tức gọi điện cho Trần Vũ:

“Mày có ở nhà không?”

“Tao ở nhà, mày ở đâu?” Trần Vũ quan tâm hỏi: “Hai người cãi nhau à?”

Tôi thở dài: “Ừ.”

Tôi rất nghiêm túc nói với Trần Vũ: “Tao muốn ly hôn với Giang Từ.”

“Mày nghiêm túc đấy à.” Trần Vũ do dự khi nói chuyện. Một lúc sau, nó nói: “Lộ Lộ, thật ra mày không thể trách Giang Từ đã tức giận. Tay của người đàn ông đó còn chạm vào thắt lưng mày.”

Nó nói tiếp: ‘Đó là quấy rối. Giang Từ đánh hắn ta là chuyện bình thường. Mày muốn Giang Từ chỉ ngồi nhìn à?”

Tôi suy nghĩ, dù không muốn nhưng phải thừa nhận những gì nó nói là đúng.

Nhưng..

“Tao đương nhiên biết nhưng tao có thể tự mình giải quyết hắn, anh ấy không cần phải làm gì cả.”

“Anh ấy là chồng của mày.”Giọng của Trần Vũ mang theo chút an ủi:

“Lộ Lộ, anh ấy quan tâm mày. lo lắng cho mày, còn có anh ấy… ghen à?”

Cơn giận trong lòng tôi đã bị lời nói của Trần Vũ dập tắt. Không ngờ tới, nó lại nói Giang Từ ghen.

“Ghen, mày có chắc không?”

“Mày có thể nói chuyện với anh ấy.” Trần Vũ cười nói: “Thật lòng mà nói, lần này hai người cãi nhau cũng là tốt rồi. Hai người ngay từ đầu cũng không coi là quen biết, đáng ra phải như vậy. Hãy nói chuyện với nhau, xoa dịu cơn giận của nhau.”

“Tính tình của anh không tốt gì cả.” Hung dữ như thế, rất dọa người.

“Thế anh ấy hung dữ với mày sao?” Trần Vũ cười nói: “Lộ Lộ, mày thật giống một đứa trẻ, không hiểu chuyện.”

“Giang Từ là người hung dữ.” Một lúc sau, Trần Vũ lại nói: “Mày nói chuyện tốt với anh ấy đi. Anh ấy đang ở đâu rồi.?”

“Anh ấy đưa tao về nhà rồi đi.”

“Mày xem mày còn nói đây là nhà anh ấy.” Trần Vũ có hơi không biết phải làm sao: “Đó là nhà của mày. Lộ Lộ, mày đã kết hôn với Giang Từ. Hai người là vợ chồng, cùng một nhà.”

Tôi biết
Nhưng tôi không quen.

Nó nói dường như đều là lỗi của tôi.

Đúng, sai lầm lớn nhất của tôi là qua loa kết hôn với Giang Từ.

“Tao biết rồi, tao sẽ nói chuyện tốt với anh ấy.”

“Ừm, ngoan lắm.”

Tôi hừ một tiếng: “Mày vừa mới nói tao không hiểu chuyện.”

“Mày cũng đừng quá buông thả.” Trần Vũ nghĩ tới cái gì đó buồn cười: “Trong vòng bạn bè của tao với mày, chỉ có tao là chưa kết hôn. Nếu ai có vấn đề với chồng, cứ tìm tao tư vấn. Trong lĩnh vực này, tao chính là chuyên gia.”

“...”

Chỉ là lý thuyết trên giấy thôi đúng không?

“Tao cúp trước đây.”

Tôi cúp điện thoại, ra ngoài tìm số điện thoại của Giang Từ, nhìn chằm chằm điện thoại một lúc, cuối cùng cũng không gọi đi.

Dựa vào cái gì tôi phải gọi điện trước.

Anh hung dữ, dọa người như vậy. Tôi mới không muốn nói chuyện với anh. Hơn nữa, tôi sai đâu chứ?

Tôi về phòng ngủ tắm rửa, sau đó đi ngủ luôn. Tôi mơ thấy hồi còn học trung học.

Đó là năm lớp 8, lớp tôi có một học sinh nam chuyển đến. Cậu ấy rất cao, rất đẹp trai,l nhưng không thích nói chuyện.

Anh ấy chỉ học ở lớp tôi một tháng đã chuyển đi rồi. Tháng đó, tôi nói với cậu ấy một câu.

Nhưng giấc mơ rất mơ hồ, nói cái gì tôi cũng không nhớ nữa.

Hôm sau rất sớm tôi đã tỉnh lại, bỗng nhiên tôi nhớ tới giấc mơ đó, là mơ cũng là thật.

“Cậu thật sự rất đẹp trai.”

Đúng, chính là câu này.

Tên của cậu nam sinh đó là …

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK