Bệnh của Chu Lê vẫn không hề có chuyển biến tốt đẹp dù chỉ một phần mười ban đầu, ngược lại trong phủ đã đuổi bớt hơn phân nửa hạ nhân rồi. Tiết Vĩnh Yến tìm tới cửa, Chu Lê giải thích rằng hiện tại hắn đã rời quan trường, lại chẳng có khách khứa nào để chiêu đãi, giải tán mọi người còn có thể tiết kiệm thêm chút ngân lượng.
Tiết Vĩnh Yến tất nhiên là không tin, nhưng y cũng không thể nằng nặc đòi nhét người vào Chu phủ được, nếu không chắc chắn lại sẽ chọc Chu Lê tức điên mất, bất quá cách hai ngày một lần, y vẫn tìm đại phu đến thăm khám giúp Chu Lê.
Chu Lê ngồi bên cửa sổ viết thư, nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng chim hót, đẩy cửa sổ ra, nhìn thấy Xuân Nặc đang cho chim sẻ ăn. Tiểu cô nương rải một ít thóc trên mặt đất, chim sẻ nhỏ không biết sợ, líu ra líu ríu bay tròn vòng quanh nàng.
Bây giờ trong ngoài Chu phủ chỉ còn vài người, không phải là do Chu Lê muốn có người trông coi gì, tất cả bọn họ đều là tự nguyện lưu lại.
"Đại nhân, coi chừng lại bị cảm lạnh." Chu Lê không thích lông thú, mùa đông nhiều lắm chỉ có mấy bộ áo lông cừu thay đổi tới lui, Tư Trúc cầm một chiếc áo khoác lông chồn khoác lên người Chu Lê, "Hôm nay thời tiết rất tốt, ngài muốn ra ngoài một chút không ạ?"
" Mới là đầu đông, sao lại lôi cái áo này ra rồi?" Chu Lê hỏi.
Tư Trúc ha ha cười, "Còn không phải thuộc hạ sợ ngài bị lạnh sao ạ.! ”
Chu Lê lắc đầu, nhìn lên bầu trời xanh ấm áp bên ngoài, thong thả xoay người dọn dẹp những bức thư trên bàn, nói, "Thôi, đi dạo phố một vòng. Ngươi đem mấy vò rượu hoa còn lại cất đi đi, nhớ giấu kỹ chút, rủi dọc đường đụng phải Tiết đại nhân, thể nào cũng bị hắn cằn nhằn cho xem. ”
"Đại nhân, ngài vẫn là nên uống ít một chút ạ!" Trước khi bị Chu Lê gõ đầu, Tư Trúc nhanh chân chạy biến ra khỏi thư phòng, kết quả làm kinh hãi lũ chim sẻ vây quanh Xuân Nặc.
Đám chim nhỏ nháo nhào bay đến đầu cành, đẩy đẩy chen lấn xếp hàng, ngúng nguẩy đầu bông nhỏ, tò mò nhìn Tư Trúc ngoan ngoãn đứng dưới tàng cây bị Xuân Nặc gõ trán.
Chu Lê khẽ bật cười, đem một phong thư đã viết xong đặt tại trên bàn.
*
"Phu tử, xin lỗi, lâu như vậy mới đến thăm người. Người đã gặp người đó chưa? Mà thôi, đừng nên gặp được thì hay hơn. "
Chu Lê một bên lau sạch bài vị điêu khắc bằng đá cẩm thạch, một bên lần lượt bày đồ ăn trong giỏ trúc ra, một chén rượu rắc xuống, trán chạm đất, chậm rãi đứng dậy nhìn bia mộ, sau khi chần chờ một lúc lâu, Chu Lê vẫn mở miệng nói, "Người nọ trước khi đi bảo rằng hắn nhìn thấy người. Hắn nói, năm đó hắn cũng là bất đắc dĩ, hắn nói hắn cũng hối hận rồi, hắn nói hắn cũng từng khiêu đèn đến bình minh hồi tưởng về chuyện xưa, cũng đã từng ở ngoài cửa Chu phủ do dự bồi hồi qua….”
"Chỉ là hết thảy đều đã định trước, định trước không thể có kết cục cùng nhau, không cách nào quay đầu."
"Đời này là trẫm nợ hắn, ước chừng sau khi xuống hoàng tuyền, hắn cũng sẽ không nguyện ý gặp lại trẫm đâu."
Chu Lê lạnh lùng nhìn nam nhân hơi thở thoi thóp trên long sàng, dưới sự tra tấn trường kỳ của độc dược mãn tính, nam nhân sớm đã không còn khí chất cao cao tại thượng của kẻ bề trên, sót lại đây chỉ là một người bình thường, hiện tại giống như con sâu đáng thương nằm ở đằng đấy khổ sở giãy dụa, thậm chí còn muốn cầu xin người bên cạnh ban cho y cái chết thống khoái.
Nam nhân run rẩy viết chiếu thư truyền vị, tại một khắc ngọc tỷ ấn xuống, y tựa hồ cũng không cần người khác trợ giúp nữa. Nặng nề thở dài một hơi, sự si mê gần như chấp nhất tiêu tán dần trong đôi đồng tử đục ngầu.
Nam nhân hoảng hốt nhìn màn giường sắc vàng hoa lệ, đột nhiên thấp giọng cười khàn, nơi viền mi từ từ tích tụ hàng nước long lanh.
“Cả cuộc đời này của ta…..”
Thuở thiếu thời mơ hồ, thiếu niên lang mặt mày thanh tú, tròng mắt trong suốt chỉ phản chiếu mỗi thân ảnh y.
“Cả đời này của ta…..”
“Cả đời này của ta…..”
Hắn tự thỉnh từ quan, đôi mắt ấy cũng không còn trong suốt nữa.
Không còn bóng dáng của hắn nữa.
……
“Lăng An à, thực xin lỗi.”
Nam nhân rốt cục cũng trút hơi thở cuối cùng trong thống khổ và hối hận, nhưng, Chu Lê lại không hề cảm giác được sảng khoái báo xong đại thù.
Không thể quay về được.
Vạn Long, năm thứ hai mươi tám, có người mật báo Diệp gia cấu kết với Tứ hoàng tử, lập kế hoạch mưu phản. Trải qua điều tra, Tứ hoàng tử bị bắt giam tại Tông Nhân phủ, vĩnh viễn không được ra ngoài.
Diệp gia, gần như toàn gia xử trảm.
Một tháng sau khi huynh trưởng Diệp Y giao lại binh phù, Diệp phủ chịu tra xét, hết thảy đều xảy tới vô cùng đột ngột, không hề có chút phong thanh nào. Từ việc phong tỏa Diệp phủ đến việc Diệp gia bị định tội hạ ngục chỉ vỏn vẹn ba ngày, hoàn toàn không cho người ta thời gian phản ứng.
Binh phù nộp lên bỗng dưng biến thành đồ giả, trong nhà không biết từ đâu móc ra thư từ lời lẽ giả dối, binh lính lục soát khắp vương phủ thậm chí còn moi thấy một kiện long bào.
Chứng cứ vô cùng xác thực, không thể chối cãi.
Quan viên thân thiết với Diệp gia và Tứ hoàng tử, ai ai cũng đều bị đình chỉ công tác chờ thẩm vấn, dính tội mưu phản, nào còn kẻ dám cầu tình.
Diệp Y bị người đè ngã quỳ trên đất, tròng lên gông xiềng nặng nề. Bên tai là nhóm nữ quyến Diệp phủ gào khóc tê tâm liệt phế, bản thân y chỉ đành chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Tại khoảng khắc Diệp phủ bị phong tỏa kia Diệp Y liền hiểu, hết thảy đều kết thúc rồi.
Không còn cách nào cứu vãn cả.
Chu Lê đã vô số lần cảm nhận được sự vô dụng của chính mình, hắn cái gì cũng vô pháp giữ lại, bất luận là lúc mẫu thân rời đi, hay là lúc phu tử qua đời, hắn đều bất lực.
Hắn nghĩ cạn biện pháp cũng chẳng tìm nổi phương án nào hữu hiệu để bảo vệ Diệp gia.
Ngày đó dưới ánh nắng sáng bừng, hắn từng âm thầm thề phải bảo hộ người kia một đời một kiếp, bây giờ, dưới thống trị của cường quyền, hiện thực không chút lưu tình nói cho hắn biết, lệnh thiên tử, không thể trái.
Giâu phút đao phủ vung đao vĩnh viễn ngưng đọng trong trí nhớ Chu Lê, rõ mồn một khiến Chu Lê đau thấu tâm can.
Nước mưa tí tách đập lên nền đất, hạt nước trong suốt từ mảnh trời cao vời vợi rơi xuống, phảng phất lây nhiễm một tia huyết hồng, đó là máu của y.
Chu Lê không biết hắn làm sao mà tìm về được Diệp Y trong bãi tha ma.
Ký ức đều là đứt quãng rời rạc, nửa đêm mộng mị, giấc mơ chỉ có hình ảnh thanh trường đao lóe hàn quang khủng khiếp kia.
Mộ của Diệp Y dựng trong núi, sâu nơi rừng trúc, bia là đích thân Chu Lê một đao một đao khắc thành.
Tư Trúc không biết, đại nhân nhà hắn trong vò rượu hoa còn cất giấu rượu mạnh.
Đã lâu chưa từng uống qua rượu nồng như vậy, Chu Lê ho khan hai cái, bưng lên chén rượu hoa đặt đối diện, rải vào bụi đất.
Hắn thường ở trước mộ Chu Lăng An nói đông xả tây, lại chưa bao giờ bộc bạch gì với Diệp Y. Hôm nay dựa vào bia mộ, Chu Lê nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào, đơn giản cầm lấy vò rượu lại ngửa đầu nốc tiếp mấy ngụm.
Không trung lơ lửng bông tuyết bay, mảnh vụn nhạt nhòa mê mờ mắt.
Chu Lê ngẩn ngơ, vẫn không nói không rằng.
Cười khổ một tiếng, Chu Lê buông bình rượu trống rỗng, từ trong giỏ trúc lấy ra một xấp thư.
Y thân khải.
Nếu lúc ấy có thể trao đi dù chỉ một phong cũng tốt biết mấy. Nghĩ như vậy, Chu Lê bật lửa đốt lá thư trong tay. Thư trễ nhiều năm, chỉ có thể bù đắp thế này.
Giỏ trúc ngoài giấu rượu còn giấu thêm một bao kẹo sữa ngọt ngào, Chu Lê mở ra trước mộ.
Cồn cao độ đốt cháy lồng ngực, nóng rực khó nhịn. Hắn đứng dậy muốn rời đi, do dự hồi lâu, vẫn vươn tay cầm lấy một viên kẹo.
Phía sau đột nhiên vang chút tiếng động, Chu Lê xoay người, đã thấy một con nhúm bông đen trắng lắc lư nghiêng ngả chạy ra khỏi rừng trúc. Cục bông tròn vo cũng không hề sợ hắn, ngốc nghếch ở trên mặt đất lăn quay.
Chu Lê tiến về phía nhóc bông xù hai bước, dưới chân đá vào một cây trúc gãy xanh ươm.
"Sao ngươi lại chạy nhanh như vậy chứ!" Thanh âm thanh thúy vọng lại, Chu Lê giật mình ngẩng đầu.
Thiếu niên mặt mày như họa, trong đôi mắt hoa đào thu liễm ý cười ấm áp.
Giữa môi răng vẫn thấm đượm hương vị kẹo sữa ngọt lịm như dĩ vãng.
Thiếu niên nhìn về phía hắn, khóe miệng gợi lên độ cong quen thuộc, chói mắt vô cùng.
"A Y" Cái tên đã thật lâu thật lâu chưa từng dám gọi, lại một lần nữa có thể đọc ra, là rung động khắc sâu trong lòng.
“Chu Lê ca ca!”
Đứng ở cảnh xuân rực rỡ, Chu Lê nước mắt lã chã rơi.
( Hoàn)
Tác giả: Cảm ơn mọi người đã đọc ( khom lưng)