Buổi tối còn phải đến “Đông Phương Bất Dạ Thành” ca hát, Hứa Minh tắm rửa một cái, đi ra thấy di động có vài cuộc gọi nhỡ, đều là của Trương quản lí.
Rất nhanh đối phương lại gọi tới.
“Hứa Minh, cậu chừng nào thì đi làm?”
Hứa Minh nhìn nhìn đồng hồ báo thức, “Một tiếng nữa, quản lí.”
“Cậu động tác nhanh lên, trước tiên đến văn phòng của tôi một chuyến.”
Hứa Minh khó hiểu, bất quá việc này hẳn là cùng Ngô Hàn Giang không tránh khỏi có liên quan với nhau, Hứa Minh lại có chút hưng phấn khó hiểu.
Cậu dùng máy tính của Trịnh Khải lên mạng tra tra xét tư liệu về Ngô Hàn Giang, biết được y gần đây mới đến tỉnh A nhậm chức, trước kia y ở tỉnh C đảm nhiệm chức vụ.
Một giờ sau, Hứa Minh đứng ở văn phòng Trương Khánh Quốc.
“Quản lí.”
Trương Khánh Quốc ý bảo cậu ngồi xuống sô pha, Hứa Minh chậm rãi nhập toạ.
Trương Khánh Quốc nghĩ thằng nhóc này quả nhiên không giống với những tiểu thanh niên bình thường, thủ hạ của hắn không người nào không dám khách khách khí khí với hắn, không giống như Hứa Minh hoàn toàn không đem hắn để vào mắt.
Trương Khánh Quốc đứng lên, đi qua bàn công tác đến trước mặt Hứa Minh, Hứa Minh ngẩng đầu, thản nhiên trực tiếp đối diện tầm mắt hắn, ánh mắt nói không hề gì, cũng không có sợ hãi.
Là ngựa con háo đá, Trương Khánh Quốc đánh giá như vậy.
“Cậu và Ngô Hàn Giang Ngô thính trưởng có quan hệ gì?”
Chần chờ giây lát, trong đầu Hứa Minh vòng vo vô số khúc quanh, cuối cùng giọng điệu thoải mái mà nói: “Ông ta nha, chúng tôi là ngươi yêu cũ.”
“Sách.”
Phỏng đoán của Trương Khánh Quốc có chút ngoài ý liệu. Phỏng đoán của hắn là thằng nhóc này quả nhiên cùng Ngô Hàn Giang có quan hệ, ngoài ý liệu là Hứa Minh thế nhưng thẳng thừng như vậy, người yêu cũ là để tùy tiện nói ra hay sao.
Sở dĩ phỏng đoán, là vì tình hình tối hôm qua ở trong mắt những người đứng xem, có thể nói là vừa quỷ dị vừa lại lộ ra mờ ám, lời nói của Ngô Hàn Giang mà đối với một tay già đời chuyện tình trường như hắn khi nghe được, thì hoàn toàn mang một ý nghĩa khác. “Biết lỗi chưa” câu này, ý tứ hàm xúc thực rõ ràng như là tình nhân đang trách cứ, câu kia “Ai cũng không được gây khó dễ cho cậu ta”, rõ ràng thể hiện rõ nghĩa “Tôi bảo kê cậu ta”. Bất quá, còn có một ít điểm đáng ngờ hắn không nghĩ ra, ví dụ Lí Hàng như thế nào lại đi chọc ghẹo vào……
Hứa Minh chột dạ tiếp tục hồ thổi hải khản (1): “Như thế nào, quản lí ông không tin tưởng mị lực của tôi sao?” Cậu tận lực bày ra dáng vẻ, điệu bộ *** đãng, dùng ánh mắt mị hoặc nhìn Trương Khánh Quốc, “Quyến rũ đàn ông, đơn giản là dựa vào công phu trên giường, quản lí ông cũng biết đi. Bất quá này tôi không có biện pháp biểu diễn với ngài, Ngô Hàn Giang sẽ xé xác tôi đó.”
“Cậu tốt nhất đừng liên lụy tôi.”
Căn cứ vào lý do của Hứa Minh trong việc này, thân là đàn ông Trương Khánh Quốc lại tin vài phần, hắn không khỏi quét qua quét lại vài cái trên người Hứa Minh. Rõ ràng là hé ra một gương mặt trẻ con ngoan ngoãn, lại dường như là một nhóc lưu manh đầu đường xó chợ mang theo khí chất kiêu ngạo, sắc mặt có chút tái nhợt suy yếu, nhưng đôi mắt xinh đẹp sáng ngời hữu thần, vừa tự đắc vừa chế giễu, bỡn cợt, có loại dụ hoặc cám dỗ riêng biệt, hắn nghĩ Ngô Hàn Giang đại khái là thích ăn cái dạng này đi.
Hứa Minh âm thầm lau mồ hôi, nói dối rất tiêu hao năng lượng, nhất là loại nói dối cấp bậc vũ trụ này.
Nhìn ra được nghi hoặc trong mắt Trương quản lí đã không còn thâm sâu như lúc ban đầu, cậu ra vẻ thoải mái mà cười, nói tiếp, “Quản lí, tôi biết ông không tin, tôi giải thích cho ông nghe. Tôi cùng Ngô…… Thính trưởng quen nhau một tháng trước, đương nhiên, mối quan hệ ngầm này không nhiều người biết. Ngài nên tự hỏi xem, nếu tôi được bao dưỡng, vậy đi ca hát để làm chi? Bây giờ thời thế khó khăn, làm vợ bé cũng không dễ dàng, tỉ lệ thất nghiệp cao, nói không chừng ngày nào đó người ta bắt được thì sẽ bị thiên phu sở chỉ (2), tôi phải chừa cho mình một con đường lui a.”
Trương quản lí tỏ vẻ đồng ý.
“Cách đây không lâu y hiểu lầm tôi có mờ ám với người khác, chúng tôi ầm ĩ một trận, ngày hôm qua y đến ‘Đông Phương’ kỳ thật là vì muốn làm hoà với tôi, nhưng mà tôi còn giận, không để ý đến y, sau đó tôi bị Lí Hàng súc sinh kia dây dưa, bị y thấy, y lại hiểu lầm tôi ngoại tình, cho nên đánh tôi một trận, còn phạt tôi quỳ. Ông đừng thấy y thoạt nhìn nghiêm khắc ghê gớm, nhưng kỳ thật có chút ngây thơ, ông nói chuyện với y là có thể nhìn ra, còn hù dọa tôi nói muốn giao tôi cho Lí Hàng xử trí, kết quả tôi nhận sai, y thu hồi mệnh lệnh đã ban, chuyện này tối hôm qua ngài hẳn là quá rõ ràng.”
Nghe hợp tình hợp lý, ngoại trừ một câu cuối cùng có lỗi ngôn ngữ. Trên cơ bản thì Trương Khánh Quốc tin, chẳng qua hình tượng Ngô Hàn Giang trong lời của Hứa Minh và trong ấn tượng của hắn có chút không giống nhau, chẳng lẽ khi lâm vào võng tình đàn ông thường bị giảm thiểu chỉ số thông minh?
“Trước mắt chúng tôi còn đang chiến tranh lạnh, là như thế.” Nói nhiều tất có sơ hở, đến đây Hứa Minh đưa ra kết thúc.
“Là như thế?”
Trương Khánh Quốc có chút không chắc chắn. Ngày trước hắn có ý đồ gọi điện thoại cho Tống Thành Trạch để chứng thực, vừa mới mở đầu đối phương liền nghiêm túc từ chối hắn, cũng cảnh cáo hắn tránh bàn luận về chuyện riêng tư của Ngô Hàn Giang, nên hắn mới chỉ có thể tự tìm Hứa Minh để hỏi. Nếu lời Hứa Minh nói là thật sự, thì đây chính là một cơ tốt cho mối giao thiệp của hắn với Ngô Hàn Giang, “Đông Phương” lão tổng đắc tội một vị nhân vật, sẽ lập tức gặp phải nguy cơ bị đóng cửa, nếu có thể đặt giao tình cùng một nhân vật quan trọng của tỉnh như Ngô Hàn Giang, thì chỉ cần một câu đối phương, sự việc sẽ được giải quyết dễ dàng.
Nếu Hứa Minh nói là giả …… Vậy cũng không có gì tổn thất, chỉ lời không lỗ, sao lại không làm!
Trương Khánh Quốc lập tức thay đổi một gương mặt hòa ái, nói lời thành khẩn với Hứa Minh: “Tiểu Minh a, Trương ca khuyên cậu vài câu, thân phận Ngô thính trưởng không đơn giản, nói vậy cậu cũng hiểu, bao nhiêu người muốn nịnh bợ cũng không thấy được mặt, cậu đừng đang được phúc mà không biết phúc, nên biết vừa phải, nên nhận lỗi thì nhận lỗi, khiến người ta vui vẻ, lợi lộc còn không phải thuộc về cậu sao.”
Hứa Minh cố nén tức giận khi bị gọi là “Tiểu Minh”, gật gật đầu.
“Nói đến chuyện này, tôi phải nói cho cậu một tin không tốt, Đông Phương chúng ta, chỉ sợ không lâu sẽ đóng cửa, a.”
“Vì sao?”
“Ông chủ đắc tội người khác, Đông Phương có khả năng bị niêm phong. Tiểu Minh a, Trương ca cũng không vòng vo với cậu, tôi coi cậu là một thằng nhóc trượng nghĩa, cho nên mới nói những lời này với cậu, tính ra cậu cũng là người của Đông Phương, thời gian này khó khăn, cần phải giúp ông chủ một phen. Chuyện này đối với Đông Phương mà nói là chuyện sống còn, nhưng đối với Ngô thính trưởng mà nói, chỉ là một bữa ăn sáng. Nếu cậu có tâm nói giúp một phen, tìm cơ hội thích hợp đề cập với y, chỉ cần y nói mấy câu công đạo xuống dưới, sự tình sẽ liền được giải quyết. Về sau Đông Phương dựa cả vào cậu, chỉ cần nó còn một ngày, thì sẽ còn địa vị của cậu! Chúng ta cùng nhau thực hiện, cậu nghĩ thế nào?”
Hứa Minh đã sớm đoán được Trương Khánh Quốc tính toán muốn cậu nịnh bợ Ngô Hàn Giang, quả thực là như thế, trong lòng mừng thầm, một hơi đáp ứng: “Không thành vấn đề. Chẳng qua là sau tối hôm qua, tôi gọi điện thoại cho y mà y vẫn không tiếp, tôi đang phát sầu nè. Nếu không, trước đợi qua vài ngày, chờ y bình tĩnh yên lặng trở lại, sau đó ngài một lần nữa thông qua bằng hữu của ngài, chính là vị ở bao sương tối hôm qua, ngài hẹn ông ta đến đây, bảo cho hai chúng ta một lối thoát cuối cùng. Đến lúc đó tôi sẽ hảo hảo dụ dỗ y, sau đó thuận tiện nói chuyện của ngài, ngài nói xem.”
Trương Khánh Quốc lo lắng một chút, “Thì tính như vậy đi.”
Một tuần sau, Trương quản lí liên hệ hẹn Tống Thành Trạch.
Có lẽ ông trời muốn giúp hắn, Trương quản lí gọi điện thoại qua, đầu dây bên kia cho thấy Tống Thành Trạch rõ ràng là đang ở trạng thái uống say, mà một người đàn ông say rượu thường có đặc điểm thích khoe khoang nói mạnh miệng, Trương quản lí dựa vào mối quan hệ đồng nghiệp giữa Ngô Hàn Giang và Tống Thành Trạch mà thỉnh cầu, không phí bao nhiêu võ mồm, Tống Thành Trạch lớn đầu lưỡi liền một hơi đáp ứng.
Trương quản lí sợ Tống Thành Trạch ngày hôm sau không giữ lời, cố ý gọi điện thoại lần nữa để dặn dò hắn. Tống Thành Trạch vì mặt mũi, đành phải ngậm bồ hòn, kiên trì tìm tới Ngô Hàn Giang.
Ngô Hàn Giang vừa kết thúc công việc bàn giao, tạm thời rảnh rỗi trong chốc lát, y một bên tiếp nhận điện thoại của Tống Thành Trạch, một bên cầm bản báo cáo điều tra tỉ mỉ về Hứa Minh mà bí thư vài ngày trước giao cho y xem, y rất nhanh thoáng xem sơ lược qua một lần, cơ bản biết những chuyện Hứa Minh trải qua trong mười bảy năm này.
Hứa Minh lúc còn nhỏ được cô nhi viện thu dưỡng, đến mười hai tuổi bởi vì kinh tế của cô nhi viện gặp khó khăn, bị giải tán, lưu lạc trong xã hội, bị một tập thể trộm cướp bắt buộc huấn luyện cậu thành một tên móc túi, một năm gây án, sau đó bị cảnh sát bắt, bị đưa vào viện cải tạo thiếu niên, một năm sau phóng xuất, lại lưu lạc đầu đường. Thực may mắn được một thanh niên dạy đàn ghi-ta thu lưu một năm, lúc mười sáu tuổi thì đến tỉnh A, làm người đưa hàng, phục vụ sinh, làm ca sĩ lần lượt ở vài quán bar, năm trước bắt đầu mỗi đêm đều ca hát cố định ở Đông Phương, có bạn cùng phòng thuê là Trịnh Khải.
Năm Hứa Minh mười sáu tuổi đều ở ngoài thành phố B cách xa ngàn dặm, Ngô Hàn Giang chỉ khi đi công tác có ghé ngang qua đó, nhưng ngay cả dừng lại cũng chưa từng. Về phần hai năm nay Hứa Minh ở thành phố A này, hành tung đều có thể tra ra, cũng không có dấu vết gì để lại biểu hiện cậu có chỗ bất thường.
Ngoại trừ quá trình trưởng thành có chút phức tạp, tựa hồ không có điều khả nghi, ngoại trừ một điều, xuất thân không rõ, cha mẹ không rõ, thì cái này cũng được xem như là điểm đáng ngờ.
“Hàn Giang, đêm nay cậu có rảnh không?” Tống Thành Trạch xả trong chốc lát rốt cục cũng tiến vào vấn đề chính.
Ngô Hàn Giang chính nhìn chằm chằm ảnh chụp của Hứa Minh trên bản báo cáo mà ngẩn người, “Có chuyện gì nói đi.”
“Lần trước ở ‘Đông Phương’ Trương Khánh Quốc cậu còn nhớ rõ hắn đi, hắn nhờ tôi tìm cậu bàn bạc công việc, có lẽ là chuyện Đông Phương đắc tội có khả năng bị đóng cửa, nếu đêm nay cậu rảnh, đi xem đi được không?”
Ngô Hàn Giang trong đầu lập tức dần hiện ra gương mặt bất hảo mà quật cường của Hứa Minh, ẩn ẩn cảm thấy tiểu tuỷ kia và việc này không tránh khỏi có liên quan với nhau.
“Bảo hắn điện thoại cho tôi, nói thẳng là được.”
“Hắn mời cậu cần phải đi xem, cậu coi như nể mặt mũi tôi.”
Cái này Ngô Hàn Giang lại khẳng định vài phần, “Mặt mũi của cậu trong tưởng tượng của cậu lớn như vậy à.”
Tống Thành Trạch xấu hổ cười cười, “Hơn nữa cậu thấy chiếc bình thanh hoa từ (3) thời Tống của tôi thế nào, đủ chưa?”
“Miễn cưỡng đi.” Mẹ của Ngô Hàn Giang có sỡ thích sưu tầm đổ cổ, thích thanh hoa từ, Ngô Hàn Giang cùng Tống Thành Trạch thảo luận với nhau một lần thì xong, lần này xem như nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
“Cứ quyết định như vậy đi, buổi tối cậu trực tiếp đến Đông Phương.”
Gác điện thoại, Tống Thành Trạch thịt đau một trận, nghĩ tuyệt đối phải đem vụ tổn thất này mà tìm Trương Khánh Quốc đòi lại cả vốn lẫn lời.
P.s:
(1) hồ thổi hải khản: nói lung tung, vô căn cứ.
(2) thiên phu sở chỉ: bị tất cả mọi người chỉ trách, phỉ báng.
(3) thanh hoa từ: blue-and-white porcelain, gốm sứ tráng men thời cổ