Ngày đó tôi chưa nói chuyện với Cao Viên lâu, đồ đạc đã được mang đến dưới lầu nhà Đường Hân.
Tôi đã kể hết chuyện Chu Thành và Ngụy Vi Vi sắp kết hôn, nói cho anh ấy biết tôi sắp chuyển nhà, Cao Viên còn đùa giỡn với tôi, bảo tôi đến nhà anh ấy.
Sau đó anh ấy càng nói càng nghiêm túc, rằng dù sao cũng có một gian phòng trống, có thể giảm giá thuê nhà cho tôi.
Nhưng tôi cũng biết xấu hổ, thật sự không có mặt mũi lại làm phiền anh ấy.
Mới quen biết vài ngày đã ở trong nhà người ta, nhỡ đâu lại uống say rồi nhào lên người người ta thì làm sao bây giờ?
Nhưng tình huống trước mắt cũng khó giải quyết, đến nơi tôi mới biết được, nhà Đường Hân sở dĩ có chỗ cho tôi ở, là bởi vì bạn cùng phòng đã biến thành người yêu của cô ấy.
Có vết xe đổ của Chu Thành Ngụy Vi Vi, hiện tại tôi lại càng không dám ở cùng đôi tình nhân.
Vì thế tôi vội vàng tìm nhà, dùng ba ngày xem phòng, ngay cả hành lý cũng không mở ra, lại dọn đi.
Chỗ ở mới trong một tiểu khu cũ, Cao Viên nói gần đây an ninh bình thường, bảo tôi ra ngoài chú ý an toàn.
Đường Hân cũng giúp tôi thu dọn vài ngày, tôi nộp tiền thuê nhà ba tháng, tạm thời ở đây.
Tuy rằng phòng ở cũ nát một chút, nhưng cũng sạch sẽ, cách trường học lại gần, xung quanh cái gì cũng có đầy đủ.
Tôi không chắc hai tháng thử việc còn lại có thể bình ổn vượt qua hay không, không chắc mình có thể giúp các bạn sinh viên đáng yêu này tốt nghiệp hay không, thậm chí không chắc mình còn muốn ở lại thành phố này hay không nữa.
Tương lai tất cả đều rất hư ảo, mấy ngày nay ăn không biết vị, có chút khó khăn.
Một tuần mới, đồn công an Song Hà chính thức vào trường chúng tôi, triển khai hoạt động tuyên truyền an ninh kéo dài một tuần.
Nhìn Cao Viên chậm rãi nói chuyện trên sân khấu, Đường Hân chọc chọc khuỷu tay tôi:
"Tớ thấy đội trưởng Cao rất tốt, cậu không thể suy nghĩ một chút sao?"
Tôi cười cười, trong lòng không gợn sóng: "Anh ấy rất tốt, nhưng có liên quan gì với tớ?"
Tôi không phủ nhận anh ấy là gu của tôi, nhưng cũng không dám tiến tới vì vết thương trong lòng. Truyện Tổng Tài
Tôi thà nhốt mình trong vỏ bọc, không thử thì sẽ không bị tổn thương, không bắt đầu thì sẽ không mất đi.
Buổi chiều lúc bày sạp, Cao Viên dẫn theo cảnh sát Lý đi làm nhiệm vụ, đến chạng vạng tối mới mang theo trà sữa trở về thăm hỏi.
Kết quả vừa trở về, đã gặp phải tình huống sợ hãi.
Đối diện quầy hàng của đội cảnh sát chính là căn tin, hai nam sinh động tay động chân, tiếng động lớn đến dọa người, tôi ném trà sữa xuống chạy vào trong, Cao Viên cũng vọt vào.
Trong đó có một nam sinh đụng vào góc bàn, cánh tay chảy rất nhiều máu, tôi sợ hãi, Cao Viên dùng xe cảnh sát khẩn cấp đưa người đến bệnh viện.
Tôi hốt hoảng, ở trên đường thăm dò tình hình.
Hai người đánh nhau Mạnh Tri Kỳ và Vương Lỗi là bạn cùng phòng ký túc xá, trong một cuộc thi chuyên ngành cách đây không lâu, Mạnh Tri Kỳ đạt điểm tối đa, mà Vương Lỗi bất hạnh rớt môn.
Tâm lý Vương Lỗi vẫn không cân bằng, luôn ở ký túc xá gây phiền toái cho Mạnh Tri Kỳ, khiến Mạnh Tri Kỳ muốn đổi ký túc xá nhưng không đổi được, mâu thuẫn giữa hai người càng ngày càng sâu, cuối cùng bùng nổ vào hôm nay.
Hai người này đều là học sinh của tôi, làm phụ đạo viên của bọn họ, sự tình náo loạn thành như vậy, tôi khó thoát tội.
Mạnh Tri Kỳ là học sinh giỏi cấp trường, còn là nòng cốt của đoàn ủy và hội học sinh, bình thường nhìn hào hoa phong nhã, không ngờ lại đánh nhau, trong lòng tôi bất ổn lo lắng cánh tay Vương Lỗi sẽ gãy xương.
Nhà dột lại gặp mưa suốt đêm, tôi thật sự không hiểu, vì sao tình cảm của tôi vừa gặp khó khăn, lại phải vấp phải trắc trở trong công việc.
Nếu như không phải lúc trước bắt gặp Chu Thành và Ngụy Vi Vi yêu đương vụng trộm, tôi sẽ không một mình đi quán bar say xỉn.
Nếu như không uống say vào đồn công an, tôi sẽ không đi làm muộn ngày hôm sau, cũng sẽ không vờ như không thấy Mạnh Tri Kỳ đến văn phòng tìm tôi, để lại cho Đường Hân xử lý, khiến oán hận của em ấy và Vương Lỗi càng ngày càng sâu.
Tôi quá vô dụng, bị người yêu vứt bỏ, bị bạn bè phản bội, bị công việc đả kích, thậm chí ngay cả một gia đình ra hồn cũng không có, cuộc đời tôi tại sao lại thất bại như thế!
Cho đến khi đưa các sinh viên vào bệnh viện, sắp xếp trị liệu tốt, tôi mới dám tìm một góc lén lau nước mắt.
Tôi nên làm cái gì bây giờ, bọn họ có thể bị xử phạt hay không, công việc của tôi còn có thể giữ được hay không, tôi vùi đầu vào đầu gối, không có tiền đồ lại khóc.
Nhưng tôi chưa khóc quá lâu, một đôi giày quen thuộc xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy Cao Viên mặc cảnh phục, khóe miệng anh nhếch lên cười, khuôn mặt lưu manh đẹp trai phóng đại trước mắt tôi.
Anh ngồi xổm xuống, đưa cho tôi một hộp kem chocolate, "Cô giáo Phương, học sinh của cô có biết giáo viên hướng dẫn của bọn họ là một người yếu đuối thích khóc không?"
12
Kem và trà sữa của Cao Viên như có hiệu quả kỳ diệu, mỗi lần ăn xong uống xong, tôi đều phấn chấn trở lại.
Cân nhắc đến mức độ gãy xương cánh tay nghiêm trọng của Vương Lỗi, Cao Viên muốn đưa Mạnh Tri Kỳ và Vương Lỗi về sở hòa giải, tôi rốt cục không để ý hình tượng, thay hai học sinh cầu tình.
Tôi tận tình khuyên bảo, Vương Lỗi và Mạnh Tri Kỳ cuối cùng cũng hòa giải.
Vương Lỗi hứa sẽ không bao giờ gây phiền toái cho Mạnh Tri Kỳ nữa, Mạnh Tri Kỳ vì biểu đạt xin lỗi cũng hứa sẽ giúp đỡ Vương Lỗi một tháng, lúc này tôi mới yên tâm một chút.
Cuối cùng vẫn là hai thanh niên trẻ tuổi, không đánh không quen biết.
Một đêm gà bay chó sủa cuối cùng cũng kết thúc, lần thứ hai tôi ngồi lên xe cảnh sát của Cao Viên.
Trước tiên anh đưa hai nam sinh về trường học, sau đó chở thêm vài anh cảnh sát khác đưa tôi về nhà.
"Chị dâu, chị ở khu chung cư cũ này sao? gần đây có..." Cảnh sát Lý mở cửa sổ xe nhìn ra ngoài, lại bắt đầu không giữ mồm giữ miệng.
Sau khi bị Cao Viên trừng mắt một cái, cảnh sát Lý vội vàng sửa lại: "Ách... Là cô giáo Phương, cô giáo Phương, em quen gọi chị dâu rồi mà!"
"Nơi này tạm được, cách trường học gần." tôi kéo cửa xuống xe, nói lời tạm biệt với bọn họ, "Hôm nay cám ơn hai người hỗ trợ, ngày mai bữa sáng tôi sẽ mua, hai người muốn ăn cái gì?"
"KFC"
"Bánh bao đậu hũ."
"Bánh mì nướng và một ly Americano!"
……
Cao Viên cũng xuống xe, mang túi xách tôi sơ ý bỏ quên trả cho tôi, cười cười, "Đừng để ý tới bọn họ, làm cảnh sát không vì nhân dân, còn muốn ăn ngon uống sướng?!"
Nhờ phúc của Cao Viên, cuối cùng tôi cũng cười nụ cười đầu tiên của tối nay.
Sáng sớm hôm sau, tôi vừa mới vào phòng hợp lớn, sữa nóng và bánh bao khoai tím của Cao Viên đã đưa tới trước mặt tôi.
Tôi kinh ngạc: "Sao tôi có thể ăn được chứ. Hôm qua tôi còn muốn lời các anh mà."
Cao Viên khoát tay: "Tiện tay thôi, đừng khách sáo với tôi như vậy."
Xấu hổ quá đi mất, tôi vội vàng gọi cà phê và trà sữa cho mọi người.
May mắn sự kiện ẩu đả ở căn tin không bị up lên mạng xã hội, vài ngày tiếp theo, tôi
quanh quẩn ở viện và ký túc xá nam, một mặt cầu xin cho hai sinh viên, một mặt giúp bọn họ làm công tác tư tưởng.
Ngoài ra, còn phải kết nối với hoạt động tuyên truyền an toàn, mỗi ngày đều bận rộn đến khuya.
Mà điều khiến tôi bất ngờ chính là, từ sau đêm đó ở bệnh viện, mỗi ngày Cao Viên đều chờ tôi tan tầm rồi đưa tôi về nhà.
Bên ngoài tiểu khu cũ có một con hẻm, là con đường tôi phải đi qua để về nhà, mấy ngày nay đèn đường hỏng, đi qua cứ lúc sáng lúc tối, may mà có Cao Viên đi cùng.
Loại cảm giác này rất vi diệu, thời điểm trong ngõ tối om, có một người như vậy đi cùng, vừa an tâm lại thấp thỏm.
Giống như gần đây mỗi một lần tôi gặp chuyện khó khăn, Cao Viên đều sẽ xuất hiện ở bên cạnh tôi, nếu không phải trong lòng dựng lên phòng bị, có lẽ tôi đã sớm đắm say trong duyên phận mệnh định này rồi.
Tôi đoán, anh ấy có chút ấn tượng tốt với tôi, nếu không sao có thể thả thính tôi rõ ràng như thế.
Hay là tôi cũng nên thử xem sao...
Đi xuống dưới lầu, tôi lấy một hộp chocolate từ trong túi xách ra, là hôm nay tôi cố ý mua ở siêu thị nhỏ gần trường học:
"Đội trưởng Cao, mấy ngày nay làm phiền anh rồi, tôi thấy anh... hình như anh rất thích ăn chocolate, tặng anh."
Trên mặt Cao Viên có vài giây kinh ngạc, có lẽ là ngạc nhiên với món quà của tôi, nhưng vẫn cười nhận lấy: "Cảm ơn, tôi sẽ ăn thật ngon."
Anh ấy cũng lấy từ trong ba lô ra một thứ, chắc là đã sớm có chuẩn bị, muốn trao đổi quà tặng với tôi.
Tim tôi đập nhanh, hai má trong bóng tối không biết có đỏ lên hay không.
Anh cúi người, thần thần bí bí nói nhỏ bên tai tôi, hơi thở như cào cào trái tim, làm tôi thấy khẩn trương không thôi.
"Vùng này gần đây có biến thái theo đuôi qua lại, nhiệm vụ của tôi đến hôm nay là kết thúc, ngày mai cô bắt đầu phải tự mình về nhà, đây là bình xịt hơi cay, cô nhớ mang theo bên mình."
Tôi như người bị dội một gáo nước lạnh.
Thật đúng là...Tôi lại tự mình đa tình rồi.
13
Giống như một giấc mộng nhẹ nhàng, Cao Viên xuất hiện ngắn ngủi trong cuộc đời u ám nhất của tôi, lại vội vàng rời đi.
Anh ấy an ủi và khích lệ tôi, nhưng không phải là cọng rơm tôi có thể bắt được bất cứ lúc nào, tôi tự nhủ phải tỉnh táo.
Mấy ngày Cao Viên biến mất, tôi bận rộn đến đầu óc choáng váng, không chỉ phải giúp Mạnh Tri Kỳ và Vương Lỗi xin xử lý nhẹ tay, tranh thủ cơ hội hối cải để làm lại, còn phải quan tâm một loạt chuyện lạ xảy ra gần đây ở trường học.
Lần trước sau khi được Cao Viên có ý tốt nhắc nhở, chúng tôi liên tiếp nhận được không ít học sinh xin giúp đỡ, "người theo đuôi" quả nhiên thật sự tồn tại, hơn nữa không chỉ một người.
Bọn họ sẽ ở trong hẻm nhỏ quanh trường rình rập học sinh, không vì cướp tiền, cũng không hành hung, chỉ vì ngăn cản một số cô gái trẻ tuổi, sau đó phanh áo ra, cố tình để lộ bộ phận nhạy cảm, khiến đối phương sợ hãi và đạt khoái cảm biến thái.
Có người gặp ở cửa tây trường học, có người gặp ở ngõ sau quán ăn vặt, thậm chí có người bị chặn lại ở phía sau trạm xe buýt, rất khó đề phòng.
Chúng tôi báo án với đồn công an Song Hà trong khu vực quản lý, cảnh sát đến trường tìm hiểu tình hình nhìn quen mắt, nhưng không phải Cao Viên.
Tôi biết tôi không nên kì vọng quá nhiều, chỉ là buổi tối khi nhận được tin nhắn của Cao Viên, trong lòng lại không nhịn được gợn sóng.
Anh giống như cán bộ về hưu dặn đi dặn lại bảo tôi gặp phải người theo đuôi ngàn vạn lần đừng phản kháng, bảo tôi mang theo bình xịt hơi cay, bảo tôi mua một con dao găm Thụy Sĩ, còn nói muốn tặng tôi một đôi giày của anh để đặt trước cửa nhà.
Không có Cao Viên đưa về nhà, đèn đường được sửa xong, lại hỏng. Mấy tên biến thái từng người một bị bắt. Mạnh Tri Kỳ và Vương Lỗi thỉnh thoảng cự cãi, lại hòa hảo, không bị xử phạt nhiều, nhưng cũng bị nhà trường phê bình, không ghi vào hồ sơ.
Lần đầu vì học sinh làm nhiều như vậy, cho dù không phải kết quả tốt nhất, cũng cảm thấy đáng giá.
Tôi dường như đã lấy lại được sức mạnh, cuộc sống không còn quá ảm đạm mà đang dần tốt lên.
Trong lúc đó, Chu Thành đã gọi điện thoại cho tôi vài lần, nói qua một thời gian ngắn sẽ chuyển tiền thuê nhà cho tôi, tôi đồng ý, cũng không nói chuyện thừa thãi, cuộc sống nên nhìn về phía trước, lật qua một trang này không dễ dàng, nhưng tôi vẫn đang cố gắng.
Lại một đêm thứ sáu, tôi một mình đi vào hẻm nhỏ, đèn đường lại bắt đầu nhấp nháy, nhưng trong lòng tôi lại thoải mái hơn trước nhiều.
Công việc trong tay tạm thời kết thúc, tôi rốt cục có thể thả lỏng một chút, Tôi đeo tai nghe nghe bài <<Muốn đi biển>>, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng.
Đèn mờ nhạt phía trước bỗng nhiên tắt phụt, tôi theo bản năng ngẩng đầu, một bóng đen hiện lên, trong hẻm nhỏ bốn phía không người, có người đang tới gần tôi.
Tôi bất chấp tháo tai nghe xuống, nhanh chóng sờ bình xịt hơi cay trong túi xách, nắm chặt lấy, khi người nọ xốc áo khoác lên với tôi và lộ ra nụ cười bỉ ổi, tôi hét to một trận xịt loạn lên.
Có trời mới biết tôi bối rối cỡ nào, tôi vừa phun vừa lui về phía sau, nheo mắt lại không dám đối diện với hắn, tim đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Rất bất lực, rất ghê tởm, cũng rất muốn khóc.
Tên biến thái kia gầm rú một tiếng, xông về phía tôi, tôi sợ tới mức muốn chạy nhưng chân như bị buộc chặt, ngã sập xuống đất, chật vật vô cùng.
Tên biến thái kia nhân cơ hội nắm lấy cánh tay của tôi, sức mạnh lớn đến kinh người, tôi liều mạng giãy dụa nhưng cũng không làm nên chuyện gì.
Rõ ràng chỉ mới vài chục giây, tôi lại cảm thấy dài dằng dặc.
Trong lúc tuyệt vọng, tôi điên cuồng tìm con dao Thụy Sĩ trong túi, thậm chí muốn liều chết chiến đấu với hắn một phen, lưỡng bại câu thương cũng tốt, khiến hắn không có cơ hội dọa người khác nữa.
Đột nhiên, có người từ phía sau mạnh mẽ kéo tôi ra, đá vào trên bụng biến thái một cái.
Mấy người vây quanh tên biến thái.
Biết trốn không thoát, hắn móc ra một con dao nhỏ vung lung tung, một đao đâm vào vào người cầm đầu.
"Cao Viên!" Tôi hô lớn, sợ tới mức nước mắt giàn giụa.
Và ca sĩ trong tai nghe vẫn không biết mệt mỏi hát "Tôi có thể chạy hết sức mình cùng bạn, về phía chân trời."
......
May mắn thay, Cao Viên chỉ bị trầy xước trên cánh tay và chảy máu không nhiều.
Các cảnh sát khác đã còng tay kẻ biến thái và đưa hắn ta vào xe cảnh sát. Tôi biết mình đã được cứu, nhưng tôi vẫn ngồi liệt trên mặt đất, hai chân yếu ớt không đứng nổi, sững sờ nhìn Cao Viên.
Anh ấy bước tới chỗ tôi, quỳ xuống và tháo tai nghe của tôi ra. "Tôi phải thừa nhận sai lầm của mình với em."
Cao Viên lần đầu tiên không cười với tôi, giọng điệu của anh ấy rất nghiêm túc, "Hắn ta là một con cá lớn, thủ lĩnh của tổ chức biến thái này. Chúng tôi đã mai phục ba ngày, và chúng tôi chỉ đợi anh ta cắn câu, không may em lại đụng trúng hắn."
Hóa ra tôi là mồi câu bất đắc dĩ, cảm giác bị không biết gì thật tồi tệ. Tôi quá sợ hãi hoang mang và bối rối, và trái tim tôi tràn ngập sự tức giận và bất bình.
Thậm chí trước đó, tôi còn tưởng rằng anh ấy có ý với tôi, buồn cười cỡ nào chứ.
Tôi không muốn tiếp tục chật vật, chỉ muốn nhanh chóng về nhà, nhưng Cao Viên lại tới
gần, nhẹ nhàng khoác tay lên vai tôi.
Vết thương trên cánh tay kia thật chói mắt, đang rỉ máu ra ngoài.
"Cô giáo Phương, cho tôi một cơ hội lập công chuộc tội được không?" Cao Viên lại nở nụ cười với tôi, phá vỡ phòng ngự của tôi, "Em dọn đến nhà tôi ở được không?"
- ---