Thú cưng điện tử - Chương 4
Edit: cơm trắng chan cà phê
Dù không muốn đi chăng nữa thì Tương Nam Lý vẫn nhấp chuột và bắt đầu đọc "Nhập môn nguyên lý Cyber".
Xét theo dung lượng một quyển sách bình thường thì giáo trình này dài hàng ngàn trang. Nhưng xét về mặt dữ liệu thì dung lượng lại chưa đến 20MB.
Có người nói não người là bộ não phức tạp nhất. Lượng tính toán, tư duy trong tiềm thức có thể kéo dài từ lúc vụ nổ Big Bang nổ ra cho đến khi nhân loại tuyệt chủng, nhưng nhồi nhét 20MB này trong một lần, Tương Nam Lý cảm thấy não của mình bị khiếm khuyết mất một phần.
Vì anh ngồi ngơ ngác ít nhất nửa phút.
Tương Nam Lý nhắm mắt, nhìn những dòng chữ và hình ảnh chạy loạn trong đầu.
Tương Nam Lý lẩm bẩm: "Tiền mua sách giáo trình là tấm vé vào đời cơ bản nhất. Chỉ có tài năng và học tập là ngưỡng cửa vô hình cần phải bước qua."
—— Ngoài ra...
Là một công dân cấp bậc thấp nhất của thành phố dưới lòng đất (công dân cấp 1), còn không phải học sinh sinh viên, Tương Nam Lý vốn không có tư cách mua những giáo trình này.
Anh không biết rằng số phận đã ưu ái cho anh.
Tương Nam Lý nhanh chóng lao đầu vào học tập. Đối diện với một kho dữ liệu số khổng lồ, hai mắt anh sáng lấp lánh đầy hưng phấn.
Đây là những đúc kết từ các cuộc thí nghiệm và sai lầm của con người.
Tiếc là anh không phải người tìm ra những chân lí này, nhưng may mắn là anh sẽ không phạm phải những sai sót trong vòng 800 năm qua.
Hiện nay, nghiên cứu về công nghệ máy móc được chia thành hai dạng.
Tóm tắt sơ lược như sau: Công nghệ kĩ thuật phụ trách thực hành, nghiên cứu và phát triển. Khoa học máy tính phục trách phần mềm như mã và thuật toán.
Tương Nam Lý nói anh muốn kiếm tiền, đây không phải là chuyện gì kì lạ.
Không phải tất cả nhân loại đều sinh sống dưới lòng đất sau cuộc đại di cư 600 năm trước. (*)
Trên bề mặt lục địa có rất nhiều sinh vật. Và những sinh vật đó không chỉ có nhân loại.
Đặc biệt là gần trạm giao thông, khu vực có thể xem là thuộc quyền quản lý của thành phố ngầm, có sự đảm bảo an toàn nhất định nhưng lại thiếu sự giám sát chặt chẽ. Đó là vùng màu xám, nằm giữa đen và trắng.
Ở khu vực nửa tối nửa sáng này, dù là nhân viên bảo trì cơ khí hay kĩ sư mạng thì mức phí đều không hề rẻ. Và bằng cấp và chứng chỉ học tập được xem là một bước đệm cần thiết.
Không phải Tương Nam Lý không thi được, nhưng nhìn tư cách báo danh, thời gian thi và quá trình chờ đợi giấy chứng nhận thì anh cảm thấy lên trên mặt đất tìm việc dễ dàng và nhanh chóng hơn.
Hệ thống lạnh lùng nói: "Tuy chưa kiểm tra trạng thái tinh thần của ngài nhưng ngài đã thức liên tục suốt 26 tiếng, vô cùng nguy hiểm. Alpha đề nghị ngài nên đi ngủ. Nếu ngài có khó ngủ, tôi có thể kích thích điện vào não bộ cho ngài."
Tương Nam Lý: "Tôi... Thôi, thôi được rồi."
Anh đã đọc qua quyển "Quyền của công dân Liên bang Nhân loại", trong đó có so sánh rằng quan hệ giữa con người và AI giống như chó kéo xe tuyết Husky và thợ săn. Khi thợ săn lạc đường thì Husky sẽ tự động điều chỉnh hướng đi, giúp chủ nhân không đi lạc đường.
Tương Nam Lý cũng không muốn bị cưỡng chế đi ngủ.
Hệ thống nói tiếp: "Ngài là con người có mức độ cơ giới hóa là 0. Dựa theo tiêu chuẩn thông thường, ngài cần ngủ ít nhất 9 tiếng, cần uống 800ml nước, ăn 350g rau dưa, 80g thịt, 150g tinh bột mỗi ngày."
Tương Nam Lý nằm trên chiếc giường chật hẹp, nhắm mắt lại, cau có hỏi: "Alpha có trả tiền cho tôi mua không?!"
Hệ thống ngay lập tức bật chế độ im lặng.
Tương Nam Lý chui rúc trong khách sạn nhỏ suốt 2 tuần. Mỗi khi tỉnh táo thì một là nằm trên giường, hai là ngồi bên cửa sổ nhỏ, luôn trong trạng thái thẫn thờ hoặc ngủ mơ giữa ban ngày.
Chỉ có một mình hệ thống biết anh đang thực hiện các hoạt động tư duy vô cùng chính xác và sâu sắc, các dòng thần kinh không ngừng luân chuyển liên tục... khiến hệ thống rất thoải mái. Chà, cảm giác như được nạp điện đúng là rất "thoải mái".
Hiển nhiên Alpha nghĩ nó không hề biến thái.
Nó chỉ đang tường thuật một cách khách quan.
Đến ngày thứ 15, còn 5 ngày trước giờ khởi hành theo vé xe đã đặt.
Ánh mắt đờ đẫn của Tương Nam Lý chợt bừng sáng.
Anh lao thẳng vào phòng tám và tắm một lúc lâu.
"Mình hiểu rồi. Tuy chưa thực hành nhưng không sao cả." Tương Nam Lý vừa tắm vừa lầm bầm lầu bầu: "Thật đơn giản. Tất cả những gì mình cần là một "hình tượng" có sức thuyết phục. À há, sinh viên cơ khí của trường đại học quân sự đang đi thực tập thì sao? Hay một cựu công nhân của một nhà máy lớn phải nhận một số công việc phi pháp vì thiếu tiền?"
Anh rất thích nói chuyện một mình. Vì hành vi quái dị, đặc biệt của mình nên từ nhỏ đã khó hòa hợp với những đứa trẻ khác.
Tương Nam Lý là người nhập cư thế hệ thứ hai. Cha mẹ anh là người lao động tầng lớp trung lưu, một người là bác sĩ, một người là luật sư. Hai người kết hôn với nhau có lẽ cũng không xuất phát từ tình yêu mà là vì nỗi sợ suy thoái giai cấp.
Cha mẹ anh ủng hộ việc giáo dục con trong môi trường riêng biệt, có nghĩa là không dành quá nhiều sự quan tâm dành cho con, cho phép chúng được phát triển tự do.
Kể cả khi đứa trẻ ấy đang khóc trong tuyệt vọng.
Giáo viên tiểu học đề nghị phụ huynh của Tương Nam Lý đến trường học cho trẻ đặc biệt, họ đồng ý, dù thực tế họ không quan tâm mấy.
Sau đó, khi anh vào một ngôi trường danh tiếng (một trường nam sinh công lập có lịch sử hàng trăm năm phải có giấy giới thiệu), không còn thầy cô nào nhắc đến chuyện như vậy nữa.
Tương Nam Lý biết tâm lý của mình không bình thường, có thể anh mắc chứng tự kỉ hoặc hội chứng Asperger*, ai mà biết được? Điều này không ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống của anh. Khi Tương Nam Lý trưởng thành, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc chữa bệnh.
*Hội chứng Asperger (tự kỉ chức năng cao): một rối loạn phát triển tâm lý – thần kinh có đặc điểm là suy giảm khả năng giao tiếp và tương tác xã hội, có trí thông minh trung bình hoặc vượt trội, không chậm phát triển ngôn ngữ đáng kể.
"Tôi nghĩ có thể." Alpha trả lời: "Phân tích tình trạng sức khỏe hiện tại của ngài, tôi đề nghị ngài có thể giả làm sinh viên đại học."
Tương Nam Lý kinh ngạc, bởi lẽ anh chưa thoát khỏi mạch suy nghĩ và chưa nhận ra trong não mình đã tích hợp một cỗ máy AI.
Anh chân thành nói: "Alpha tốt bụng thật đó."
Đây là viễn cảnh mà Tương Nam Lý thường tưởng tượng ra khi còn nhỏ.
Anh sẽ có một người bạn thân thiết không bao giờ lìa xa, và người ấy sẽ luôn đáp lại mọi lời nói của anh.
Đây cũng là lí do ban đầu của Tương Nam Lý khi bắt tay vào nghiên cứu trí tuệ nhân tạo và người máy.
Và anh trở thành người đứng đầu ngọn gió phát triển của thời đại.
Tương Nam Lý tắm rửa sạch sẽ, anh tắt vòi sen.
Cả người anh ướt đẫm, từng giọt nước chảy xuôi theo mái tóc.
Tương Nam Lý dùng tay lau đi hơi nước mờ trên bề mặt gương.
Trong gương hiện ra gương mặt hiện tại của anh.
Có lẽ vì được cải tạo nhiều lần trong khoang đông lạnh, hoặc một nhân viên y tế tốt bụng nào đó thường tiêm thuốc gien cho anh nên trông anh còn rất trẻ, nổi bật nhất là đôi mắt lành lạnh màu xanh ngọc bích.
Tương Nam Lý có một phần tư dòng máu Đức trong người, cho nên anh có hốc mắt sâu, mắt hai mí rõ nét, sóng mũi cao và thanh tú. Năm anh mười bốn, mười lăm tuổi còn có người lầm tưởng anh là một cô bé xinh đẹp.
Anh vào khoang đông lạnh vào năm 48 tuổi.
Nụ cười trên môi Tương Nam Lý ngày càng sâu hơn: "Tôi yêu thế giới mới."
Hệ thống cảm thấy anh cười giống như một nhân vật phản diện.
Nhân vật phản diện lau khô tóc, mặc quần áo trước đây bệnh viện tặng.
Đó là một bộ áo liền quần không có bất kỳ họa tiết trang trí nào, có khóa kéo ở phía sau. Chất liệu giống như nhựa phản quang với độ cứng nhất định, nhưng lớp lót lại rất mềm mại. Anh đoán đây là một dạng chất liệu mới.
Anh nhìn thời gian, 8 giờ rưỡi tối.
Tương Nam Lý mở danh thiếp của bác sĩ, gọi điện cho số điện thoại bên trên: "Xin chào bác sĩ, là tôi, Tương Nam Lý."
Andrew suy nghĩ một lát, gương mặt máy móc vô cảm nhưng giọng điệu lại vô cùng nhiệt thành: "A ha là cậu hả, sao vậy bé yêu?"
"Bé yêu, cậu nghĩ xong xuôi rồi hả? Muốn mượn tiền hay muốn bán thứ gì đây?" Nói xong, Andrew liếc mắt nhìn thời gian biểu thị trên màn hình máy tính. 15 ngày, kiên trì lâu hơn mình nghĩ.
Tương Nam Lý tựa lưng vào tường, hơi híp mắt lại: "Tôi có nói với anh là tôi không nhớ gì cả. Nhưng gần đây tôi nhớ mài mại một số thứ. Trước đây tôi từng là một kĩ sư cơ khí."
"Nếu anh giúp tôi tìm một vài khách hàng, tôi sẽ vô cùng biết ơn. Chia 2-8 được không? Anh 8, tôi 2?"
Andrew im lặng hiếm thấy, sau đó đáp: "Baby à, cậu biết cậu đang nói gì không? Hai tuần trước, tôi vừa rã đông cho cậu từ một khoang đông lạnh 800 năm trước."
Andrew chưa tắt máy ngay, Tương Nam Lý biết rằng kế hoạch của mình đã thành công một nửa.
Anh nói: "Anh sẽ không thiệt hại gì đâu. Nếu tôi sửa không tốt thì tôi sẽ chịu trách nhiệm. Sau đó tôi sẽ chia lại tiền cho anh. Tôi sẽ gửi thông tin lạc cho anh sau. Và tôi sẽ giao dịch trên mặt đất. Dù cảnh sát có bắt thì anh sẽ không có liên quan gì cả."
Tương Nam Lý cúp máy.
Andrew ngồi trước bàn khám bệnh, xoa xoa cằm: "Đúng là không bị thiệt thật."
Người máy ngẩng đầu nhìn bệnh nhân trước mặt.
"Tôi sẽ lắp mắt giả cho cậu, nhưng việc sửa chữa lại phần thân giả sẽ do kĩ sư cơ khí làm. Cậu không nhìn thấy gì thì cũng không liên quan gì đến tôi."
"Đừng tức giận, tôi biết cậu không có bảo hiểm, còn phải thanh toán 3000 tiền thuốc men nữa. Nhưng cậu cũng không muốn tôi gọi bảo vệ, liệt tên cậu vào danh sổ đen khám bệnh đâu đúng không?"
Andrew liên kết AI, quét mắt đọc tin nhắn vừa nhận được: "Để có tiền chữa bệnh thì cậu trai trẻ này sẽ sửa chữa cho cậu với giá rẻ hơn trên thị trường. Thông tin liên hệ có ở đây, cậu có muốn sử dụng hay không là tùy cậu."
...
Hệ thống: "Andrew không phải ứng cử viên phù hợp. Theo phân tích, nếu bị cảnh sát điều tra, tỉ lehe Andrew phản bội ngài là 99%."
Tương Nam Lý đứng trong một bãi rác, hai tay buông thõng, ánh mắt dò xét những linh kiện kim loại xung quanh: "Tôi biết. Nhưng tôi cần tìm nguyền cung ứng tài nguyên."
Ví dụ như bãi rác này là nhờ Andrew "tốt bụng" giới thiệu.
Mỗi ngày, thành phố dưới lòng đất sẽ thải ra rất nhiều rác. Số rác đó sẽ được phân chia rõ ràng mà được vận chuyển về các bãi rác khác nhau.
Bãi rác này chuyên thu gom, xử lý những linh kiện máy móc.
Những linh kiện được mang đến đây đều đã qua xử lí sơ cấp lần một.
Những linh kiện còn có thể dùng, có tính chất nguy hiểm sẽ được mang đi kho hàng, tiếp tục tái chế. Chỉ có những linh kiện hoàn toàn hỏng hóc thì mới được mang đến bãi rác.
Tương Nam Lý giơ ngón tay trắng nõn, mềm mịn không có một vết chai chỉ chỉ trên mặt đất: "Cái này, cái đó, này nữa, đóng gói rồi bán cho tôi, 80 điểm tín dụng." Hừng hực khí thế của công tử nhà giàu từ nhỏ đã sống trong nhung lụa.
Trên mặt đất rất nguy hiểm, với túi tiền eo hẹp của anh hiện tại thì ngay cả viên đạn rẻ nhất cũng không thể mua nổi.
Có lẽ đến bãi rác công cộng có thể tìm được súng rỗng trong đống sắt vụn.
Anh cũng cần tìm một chỗ thực hành thí nghiệm những kiến thức mình đã học được.
Chủ của bãi rác này dường như là một người đàn ông.
Không thể khẳng định chắc chắn được vì người này đã cải tạo cơ thể nên không thể nhận ra được giới tính. Có thể là nam hoặc phụ nữ theo phong cách tomboy.
Ông chủ tên là Jesse, là người quản lý bãi rác được cha truyền lại.
Anh ra để tóc mohican* nhuộm vàng, mặc áo ba lỗ và hai cánh tay để trần màu bạc.
/Kiểu tóc mohican/
Jesse buộc một chiếc tạp dề nhem nhuốc quanh eo làm áo khoác, nghe Tương Nam Lý nói xong thì nhỏ toẹt điếu thuốc ngậm trong miệng: "Cậu có mắt nhìn thật đấy, những linh kiện này mới được bảo vệ của trung tâm nghiên cứu Vĩnh Sinh mang đến cách đây không lâu. Trông cậu cũng đẹp mắt nên tôi sẽ giảm giá cho. 800 điểm tín dụng, không trả giá."
"Hoặc là ****." Jesse nhìn Tương Nam Lý, trên mặt nở nụ cười quái dị.
Tương Nam Lý mờ mịt hỏi: "Anh ta nói cái gì vậy? Sao tôi nghe không hiểu?"
Hệ thống lạnh lùng đáp: "Thô tục. Ngài không cần biết."
Tương Nam Lý: "..."
Trí thông minh của AI này đúng là có chút vấn đề.
Tương Nam Lý bỏ qua lời nói khó hiểu của Jesse, anh mỉm cười: "Bán cho tôi đống này với giá 80. Còn những thứ còn lại có thể dung để chế tạo hai cánh tay robot cho anh. Không có vũ khí kèm theo nhưng để hoạt động bình thường thì không có vấn đề gì. Anh nghĩ sao?"
Bây giờ Jesse mới tỏ ra có chút hứng thú: "Bây giờ làm ngay?"
Tương Nam Lý gật đầu: "Bây giờ luôn."
Tác giả có lời muốn nói:
[ Bổ túc thông tin ]
(*) Đại di cư: khoảng 600 năm trước, con người buộc phải di cư xuống lòng đất vì không còn khả năng khống chế máy móc, khí hậu biến đổi do hạt nhân, lục địa bị chiếm cứ bởi nhiều sinh vật biến dị. Có đến 260 triệu người đã phải di cư trong cuộc di tản kéo dài suốt 34 năm. Đây là cuộc di cư lớn nhất trong lịch sử nhân loại.
25.12.23
=)))) chạy song song với tác giả luôn nha