Trúc Chi Lan vừa đi vừa hỏi người ở sau lưng mình "Tỉnh rượu rồi?"
Người cũng không có trả lời, chỉ có sự trầm mặc.
Anh quay đầu lại nhìn người ở phía sau rồi lại quay đầu thở dài lo cho hắn "Haiz, còn tưởng tửu lượng của cậu rất tốt, ai dè lại kém đến vậy. Kém đến mức mới vừa uống một ngụm đã say, còn chẳng biết mình đang ở nơi nào. Cái này không nói, ngay cả điện thoại cũng hết pin vào lúc này. Không biết nên nói cậu là hên hay xui."
Trúc Chi Lan nhỏ giọng phun tào ở phía trước, còn người ở phía vẫn nhìn anh bằng đôi mắt tối đen, một giây cũng không rời ngay cả khóe môi cũng treo lên nụ cười nhàn nhạt.
Nhưng người phía trước lại chẳng hay biết, như cũ vẫn nắm tay hắn lôi kéo tiến về phía trước.
Tang Lê ngoan ngoan đi theo sau anh trở về nhà, Trúc Chi Lan sống một mình cộng với việc lần này tới để đóng phim cho nên căn hộ thuê cũng không lớn, cả căn hộ khoảng 120m², ấn Tang Lê xuống sô pha rồi về phòng ngủ lấy dây sạc đem điện thoại của hắn sạc.
Vừa mới cắm sạc vào, điện thoại của Tang Lê sáng lên rồi truyền đến tiếng điện thoại liên tục. Trúc Chi Lan nhìn điện thoại rung không ngừng trong lòng thấy có chút phiền.
Anh muốn Tang Lê đến nghe điện thoại, kết quả vừa quay đầu đã thấy người ngã đầu trên sô pha đã ngủ, anh nhìn cuộc gọi nhỡ lại nhìn Tang Lê liền cảm thấy đau đầu. Hiện tại mới vừa vào đông, Võ Thành buổi tối độ ấm cũng không thấp, tuy rằng ở trong nhà nhưng vẫn lo Tang Lê sáng mai sẽ bị cảm do lạnh. Anh nghe điện thoại của Điền Tư Cách, môt bên nghe y nói nhiều, một bên đắp chăn cho Tang Lê.
Chờ Điền Tư Cách vất vả nói hết, lúc này Trúc Chi Lan mới nhàn nhạt lên tiếng "Trợ lý Điền, phiền anh ngày mai tới sớm một chút, Tang Lê cậu ấy uống nhiều hiện tại đang ở chỗ tôi."
Điền Tư Cách nghe thấy giọng của Trúc Chi Lan đầu tiên là không có phản ứng, tiếp lại nghe thấy Trúc Chi Lan bên kia điện thoại không có kiên nhẫn mới hồi phục tinh thần.
Y biết tiểu thiếu gia này đối với Trúc Chi Lan là có tình ý nhưng anh đối với Tang Lê là vô tình. Nhưng nhanh như vậy mà đã đến gặp người trong nhà? Vậy chẳng lẽ lúc trước Trúc Chi Lan giả vờ làm vẻ mặt lãnh đạm với Tang Lê. Điền Tư Cách miên man suy nghĩ, nhưng ngoài miệng thì ứng phó với Trúc Chi Lan "Được, Trúc lão sư cậu đem địa chỉ gửi cho tôi, sáng mai tôi đến bắt người... A, không phải, sáng mai liền đi đón người, buổi tối hôm nay làm phiền cậu rồi."
"Không có việc gì."
Cúp điện thoại, Trúc Chi Lan nhìn chằm chằm Tang Lê phát ngốc ngủ say trên sô pha nhà mình, không biết trong đầu là đang nghĩ gì.
Lúc này Tang Lê đang giả bộ ngủ có chút chột dạ trong lòng.
Hắn vậy mà cũng dám ở trước mặt diễn viên chuyên nghiệp diễn kịch! Này không phải là tự tìm chết!
Đúng lúc hắn do dự có nên mở mắt rồi tìm đại một lý do không thì Trúc Chi Lan đã đứng dậy rời đi.
Tang Lê như cảm nhận được trước khi Trúc Chi Lan về phòng đã nhìn hắn một cái.
Lạch cạch một tiếng, đèn phòng khách đã tắt, lại thêm một tiếng lạch cạch cửa phòng ngủ đóng lại, ánh sáng cuối cùng trong phòng khách cũng biến mất.
Tang Lê yên lòng thở nhẹ một hơi, nghiêng đầu nhìn về phía phòng ngủ của Trúc Chi Lan, nhìn thật lâu rồi lại nhắm mắt.
Sáng sớm hôm sau Trúc Chi Lan bị từng tiếng gõ cửa đánh thức, anh vừa mở cửa phòng ngủ ra liền có ngươi mở cửa chính trước anh một bước.
Trúc Chi Lan thấy thế cũng không quản hai người, xoay người đi vào phòng bếp rót nước ấm từ máy lọc nước. Cách khách cách phòng bếp không xa, anh đứng ở phòng bếp cũng mơ hồ nghe được hai người đang nói về cái gì.
Anh từ tủ lạnh lấy ra bánh bao ăn liền rồi bỏ vào lò vi sóng hâm lại. Vừa lấy ra đã nghe thấy tiếng cửa đóng lại, Trúc Chi Lan mặt không chút biểu tình nhưng lại lo lắng trong lòng Tang Lê không ăn sáng, dạ dạy có thể sẽ không được thoải mái.
"Đang nghĩ cái gì?" Tang Lê đem đầu dò xét tiến vào.
"?"
"Cậu không phải đi rồi sao?" Trúc Chi Lan nghi hoặc nhìn bộ dáng hắn cười hì hì.
Tang Lê tức khắc thu hồi bộ dáng cười hì hì nhìn anh có chút không biết làm sao, "Anh Chi Lan là đuổi tôi đi sao?".
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu |||||
Giọng nói nghe đáng thương vô cùng, ngay cả biểu tình cũng giống một con chó lớn đang ủy khuất.
Trúc Chi Lan nhìn bộ dáng đáng thương vô cùng, trong lòng cũng mềm đi một chút, anh đi về phía trước đem dĩa bánh đến bên Tang Lê. Anh phân phó nói "Đem để lên trên bàn đi, đây là bữa sáng."
"Được."
Tang Lê rất ngoan rất nghe lời, hắn làm theo lời của Trúc Chi Lan rồi chủ động đi lấy chén, anh nhìn bóng dáng của hắn chỉ biết bưng hai ly sữa đậu nành trong tay.
Anh đi qua chỉ thấy Tang Lê ngoan ngoãn ngồi trên ghế, Trúc Chi Lan đưa một ly cho hắn, hỏi Tang Lê "Trợ lý Điền đâu?"
Tang Lê cắn một ngụm bánh,nhai một lát ánh mắt lập tức sáng lên rồi lại nhai tiếp chờ nuốt xuống mới trả lời anh.
Tang Lê "Em trai Điền Tư Cách vừa rồi đột nhiên phân hóa, người trong nhà kêu đến bệnh viện."
"Vậy cậu làm sao bây giờ?" Trúc Chi Lan gật gật đầu lại hỏi hắn.
"Còn có thể làm sao bây giờ?" Tang Lê thở dài tiếp tục nói, "Chỉ có thể chờ đến ban đêm không còn ai rồi rời đi."
Trúc Chi Lan a một tiếng, nhìn sắc trời bên ngoài rồi nhìn vào điện thoại, xác nhận là buổi sáng chứ không phải tối lại hỏi hắn "Buổi sáng cậu không có hoạt động à?"
Nói xong câu đó, không khí nháy mắt đọng lại, anh nói xong mới phản ứng lại những lời mình nói là vấn đề gì, thấy anh định xin lỗi Tang Lê sắc mặt đỏ lên "Hiện tại tạm thời chưa có hoạt động, nhưng cùng anh tham gia xong tổng nghệ thì có lẽ về sau sẽ có."
Nói xong, Tang Lê cầm ly đậu nành lên uống, muốn dùng phương thức này để che giấu mặt vì thẹn thùng mà đỏ lên.
Trúc Chi Lan đương nhiên hiểu hắn nói vậy là có ý gì, hai người bọn họ hiện tại bị CP ràng buộc, chính anh cũng có rất nhiều nhiệt độ, nếu là tính cách tốt,lớn lên lại là một Alpha đẹp trai, có lẽ sẽ mau hot lên.
Bất quá đa số hoạt động sẽ đều là hai người, vì hiện tại hai người bọn họ đang xào CP.
Không biết Tang Lê sẽ hiểu chuyện này, anh nhìn Tang Lê như suy tư.
Tang Lê bị anh nhìn chẳm chằm đến phát lo, không rõ nguyên do hỏi anh "Làm sao vậy anh Chi Lan?"
Trúc Chi Lan lắc đầu, mở miệng hỏi hắn, "Cậu thật sự không phải bị công ty lừa làm nghệ sĩ đấy chứ?"
Tang Lê không nghĩ đến việc anh sẽ hỏi mình nhìn vậy, hắn lắc đầu có chút dở khóc dở cười "Thật sự không phải, tôi là tự mình muốn vào."
"Nói về anh một chút, anh đến công ty nhiều năm như vậy, nhưng cơ hội một chút lại không có? Hơn nữa ở trong trí nhớ của anh tôi cũng không có xuất hiện."
Tang Lê nhìn bộ dáng cau mày nghiêm túc của Trúc Chi Lan liền nhớ về bộ dáng của ba ở công ty mở họp. Tin đồn đều là thật, tuy Trúc Chi Lan là Beta nhưng khí chất lại không thua Alpha.
Nhưng may mắn hắn đã sớm có chuẩn bị, Tang Lê biết anh sẽ hỏi như vậy cho nên cũng sớm chuẩn bị tốt câu trả lời. Hắn cười hì hì nhìn Trúc Chi Lan nói "Lại nói tiếp tôi là tiến vào sau anh một năm, khi đó sự nghiệp của anh mới khởi bước, sau đó đi tham gia tổng nghệ mới từ từ chậm rãi có nhiệt độ. Khi đó tôi vừa tới, không ai nhìn trúng phía sau cũng không có bối cảnh cho nên cơ hồ đều là đánh đại, mà khi đó anh mỗi ngày đều bận rộn cho nên không gặp qua tôi cũng là điều hiển nhiên."
Trúc Chi Lan nghe hắn nói, suy nghĩ một chút xác thật là có, anh tham gia một lần tổng nghệ đáng lẽ sẽ không nổi, kết quả bởi vì diện mạo bị một nhóm nữ nhìn thấy các nàng liên tiếp tuyên truyền, nhờ vào đó anh mới dần có hoạt động.
"Là tôi không chú ý đến cậu." Trúc Chi Lan nói chuyện trong giọng nói mang theo tràn đầy xin lỗi.
Tang Lê lắc đầu, " Vậy nhờ anh Chi Lan ở tổng nghệ che chở tôi một ít, tôi nghe nói ở đó không có ai dễ chọc."
Trúc Chi Lan cười khẽ
"Cậu là Alpha mà sợ bọn họ? Bọn họ đều không lợi hại như cậu nói chỉ cần phóng chút tin tức tố, bọn họ liền không khi dễ cậu."
"Anh Chi Lan phải che chở tôi, lỡ họ so với cấp bậc của tôi cao hơn như vậy liền thảm." Tang Lê bán thảm với Trúc Chi Lan, nhìn thì rất đáng thương nhưng kì thật nội tâm không biết đã lên kế hoạch gì.
Trúc Chi Lan tự nhiên không biết khóe miệng của hắn vừa mỉm cười. Anh chỉ xem Tang Lê như đứa trẻ lần đầu tham gia tiết mục nên trong lòng khẩn trương muốn tìm anh để che chở, Tang Lê nhìn anh làm nũng "Anh Chi Lan nhất định phải che chở em."