Mục lục
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

12

Linh cảm của tôi quả nhiên không sai, Tiêu Hứa bị thương nặng, nghe nói lúc đưa đến bệnh viện suýt nữa đã không qua khỏi.

Khuôn mặt đẹp trai của anh đầy những vết sẹo, các bác sĩ cho rằng là do bị đá.nh đ.ập dẫn đến.

"Sau khi làm kiểm tra, có một vết đâm cách trái tim một centimet, chỉ kém một chút nữa thôi là mất mạ/ng. Có điều chồng cô rất may mắn."

"Khi nào anh ấy sẽ tỉnh dậy?"

Tôi hiếm khi khóc, số lần tôi khóc từ khi còn nhỏ đến giờ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Không ngờ tôi cũng sẽ khóc lóc chật vật như vậy, khóc đến sưng cả mặt.

Tôi nhìn Tiêu Hứa nằm một mình trên giường bệnh, chắc hẳn anh rất đau đớn.

"Chờ hết thuốc tê thì anh ấy sẽ tỉnh lại. Cô đừng quá lo lắng, ca phẫu thuật khá thành công, sau này chỉ cần hồi phục bình thường là được."

"Đã báo cảnh sát chưa?"

Bác sĩ khẽ lắc đầu: "Chưa kịp báo."

"Là ai đưa anh ấy tới đây vậy?"

Hiển nhiên, bác sĩ không ngờ rằng một người phụ nữ như tôi, dưới tình huống khóc đến hai mắt đỏ bừng lại có thể hiểu một cách logic và rõ ràng bản thân muốn làm cái gì.

"Cậu ta rời đi rồi, nhưng để lại số điện thoại, nói nếu có chuyện gì xảy ra có thể gọi cho cậu ta."

Tôi lấy tờ giấy có ghi số điện thoại trên đó, trông quen quen nên tôi nhập vào điện thoại, trên màn hình đột nhiên xuất hiện ba chữ.

[Thịnh bất tài]

Tôi bấm gọi, giọng bên kia rất phấn khích.

"Tô Tô! Tôi vừa định gọi điện chúc em nghỉ lễ vui vẻ, không ngờ em lại gọi cho tôi, chúng ta đúng là tâm ý tương thông!"

"Thịnh Phong."

Giọng điệu của tôi lạnh lùng, Thịnh Phong ở đầu bên kia điện thoại rõ ràng là đã bị tôi dọa sợ.

"Anh là người đưa Tiêu Hứa đến bệnh viện à?"

Thịnh Phong cũng không quá ngu ngốc: "Làm sao em biết! Bệnh viện không phải chỉ thông báo cho người nhà thôi sao?!"

"Thịnh Phong, anh có biết cố ý gây thươ.ng tích sẽ bị kế.t án bao nhiêu năm không? Tôi là luật sư, tôi sẽ khiến anh táng gia bại sản, anh có tin không."

Tôi thực sự tức giận, Thịnh Phong ngày thường ồn ào thì thôi đi, sao anh ta có thể làm ra điều vô lương tâm như vậy?

Thịnh Phong lảo đảo nói: "Lâm Tô, sao em hung dữ như vậy? Em cùng tên kia có quan hệ gì?"

"Tôi đã gọi cảnh sát. Chúng ta trực tiếp gặp nhau ở đồn cảnh sát đi."

"Chờ đã! Để tôi giải thích, tôi nhìn thấy Tiêu Hứa ở ven đường, có lòng tốt nên mới đưa hắn đến bệnh viện. Mọi chuyện đều có camera hành trình trên xe làm chứng, người đánh hắn ta không phải là tôi!"

Thịnh Phong không còn lắp bắp khi nói chuyện nữa.

"Anh tới đây ngay đi."

Nghe Thịnh Phong nói như vậy, tôi vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ được nghi ngờ, sau khi thanh toán viện phí, tôi và Thịnh Phong cùng nhau đi đến cục cảnh sát.

Thịnh Phong đã ghi xong lời khai với cảnh sát, đêm qua cảnh sát cũng bắt đầu huy động video giám sát từ khu vực xung quanh.

Tìm được rồi, quả nhiên không phải Thịnh Phong.

Người đánh Tiêu Hứa là một người đàn ông trung niên trông có vẻ khá lớn tuổi.

"Xin hỏi cô là gì của người bị hại?"

Tôi lấy chứng minh thư từ trong túi ra, nói trước mặt Thịnh Phong: "Tôi là vợ anh ấy."

Thịnh Phong sửng sốt, chán nản ngồi trên ghế, hai tay ôm đầu.

"Lâm Tô, em đã kết hôn rồi sao? Làm sao có thể được? Nếu em kết hôn rồi thì tôi phải làm sao bây giờ?"

Anh ta ồn ào đến mức khiến tôi đau đầu.

"Tôi thích em như vậy, sao em có thể lén lút kết hôn? Tôi còn cứu tình địch của mình, trời ơi..."

"Anh im đi được không?"

Tôi thờ ơ nhìn anh ta, Thịnh Phong lập tức che miệng lại, nhích sang bên cạnh một chút.

13

Vì có camera nên Tiêu Hứa cố tình quay sang một bên khi đánh nhau để camera có thể quay rõ mặt của người đàn ông kia, do đó thông qua hệ thống tìm kiếm, cảnh sát đã nhanh chóng xác định được danh tính của tên tội phạm, chính là người cha hợp pháp của Tiêu Hứa.

Tôi ngồi ở cửa phòng thẩm vấn, trơ mắt nhìn tên lưu manh này bị cảnh sát còng tay dẫn vào.

Ông ta kỳ thật đã biết thân phận của tôi: "Thằng khốn nạn kia chếc rồi sao?"

Tôi ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn ông ta, không nói một lời.

"Con khốn này, tao hỏi mày Tiêu Hứa đã chếc chưa?"

"Chếc rồi, nó nhất định chếc rồi, tao dùng da.o đâ.m vào tim nó, khó mà sống nổi, ha ha ha."

Tôi thực sự muốn lao tới và tát vào mặt ông ta một cái, nhưng cảnh sát đã đè đầu ngăn ông ta lại.

Tôi bất lực nhìn cảnh sát đưa ông ta vào phòng thẩm vấn, với tư cách là luật sư của Tiêu Hứa, tôi bước vào phòng kế bên quan sát quá trình thẩm vấn qua cửa kính.

Khi bị bắt, ông ta đang sử dụng mai thúy, thất nghiệp, còn từng có tiền án 5 lần ngồi tù.

Về mặt pháp luật, ông ta là người thân duy nhất của Tiêu Hứa, mẹ của Tiêu Hứa đã qua đời mười lăm năm trước, nghe nói là do bà vô tình trượt chân rơi xuống giếng.

Sở dĩ Tiêu Hứa bị đâm có thể là bởi vì ông ta đòi tiền mà không được.

"Tôi là cha ruột của nó. Không có tôi, nó làm sao có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, cưới được vợ đẹp như vậy? Tôi chỉ xin nó 100 vạn ( 3,3 tỏi) thôi, nhiều lắm à?"

Xem ra ông ta đã quan sát nhà tôi một thời gian, nếu không ông ta cũng sẽ không biết về mối quan hệ giữa tôi và Tiêu Hứa.

"Nó không đưa cho tôi, còn mắng tôi là chó? Nếu con trai anh gọi anh là chó, anh có nhịn không xuống tay với nó không?"

"Tôi dạy cho con trai tôi một bài học, đó là điều đương nhiên. Mọi thứ nó có đều là tôi cho, nếu tôi định giếc nó thì sao? Mấy người dựa vào cái gì mà kết tội tôi!"

Tôi nhìn người đàn ông mù luật này đang nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nhưng khuôn mặt ông ta không tự chủ được mà run rẩy, trong lòng tôi chỉ có cảm giác ghê tởm.

Chẳng trách Tiêu Hứa chưa bao giờ nhắc tới xuất thân của mình trước mặt tôi, mỗi đêm giao thừa về nhà đoàn tụ với gia đình, Tiêu Hứa chỉ có thể ở một mình ở trong căn nhà nhỏ của chúng tôi.

Anh sợ tôi bỏ đi nên mới bất an như vậy, có lẽ vì tôi là người thân duy nhất trong cuộc đời anh.

Tôi lau đi những giọt nước mắt đang chảy xuống trên má, đứng dậy trình báo với cảnh sát rằng chúng tôi sẽ không rút đơn kiện, bất kể quan hệ huyết thống hay cha ruột cũng thế, tóm lại là tôi sẽ dùng mọi biện pháp nghiệp vụ để làm cho ông ta nhận phán quyết càng nặng càng tốt.

Sau khi rời cục cảnh sát, tôi lái xe trở lại bệnh viện.

Không ngờ Tiêu Hứa đã tỉnh lại, vẻ mặt anh không vui nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tôi mở cửa, Tiêu Hứa quay mặt lại, vừa nhìn thấy tôi, khuôn mặt vốn không vui của anh đột nhiên nở rộ.

"Vợ."

Tôi đặt món canh gà vừa mua lên bàn.

"Cảnh sát đã bắt được kẻ đánh anh."

Sắc mặt Tiêu Hứa tối sầm, đôi mắt đào hoa theo bản năng cúi đầu nhìn xuống.

"Em biết hết rồi."

Một người kiêu ngạo như Tiêu Hứa, một luật sư mới nổi trong ngành luật, có lẽ đã vô cùng xấu hổ khi có một người cha ruột khố.n nạn như vậy.

Đặc biệt là ở trước mặt tôi.

Tôi giúp anh ấy vuốt lại chỗ tóc mái trên trán, lau vết xước ở khóe mắt cho anh, may mà đôi mắt tôi thích nhất này không bị tổn thương.

"Anh không thể nói cho em biết sớm hơn được sao?"

"Anh không muốn em..." Tiêu Hứa thở dài, anh cũng không biết làm sao, trong lời nói còn có tiếng khóc nức nở. Chú cún kiêu hãnh của tôi, mọi uy nghiêm của anh đều sụp đổ, khóe mắt đỏ bừng.

Tôi nghiêng người ôm Tiêu Hứa vào lòng, cảm nhận được sự bất lực và cô đơn của anh, trái tim tôi như vỡ ra từng mảnh.

"Đồ ngốc, em là vợ anh."

"Nếu em vì điều này mà không thích anh thì em làm sao xứng với tình yêu của anh đây?"

Giọng nói của Tiêu Hứa hơi khàn, âm thanh nức nở rất nhỏ, chắc là anh đang khóc.

Có điều anh sĩ diện như vậy cho nên tôi phải giả vờ như không biết thì tốt hơn.

"Vợ anh sẽ tống ông ta vào tù."

"Đừng lo lắng, vợ anh không phải là người ăn chay."

14

Vào ngày xét xử, Tiêu Hứa đã bình phục và được xuất viện.

Hai chúng tôi cùng nhau tham dự, vì công tố viên và cơ quan tư pháp là các bên kháng cáo nên tôi không cần phải ra hầu tòa.

Đương nhiên bên phía cha anh không có luật sư bào chữa, bằng chứng phạm tội của ông ta đã được liệt kê trước tòa: chiếm đoạt tài sản, cố ý gây thương tích và một số tội danh khác, không chỉ vậy, cảnh sát còn chỉ ra điểm đáng ngờ về cái chếc của mẹ của Tiêu Hứa.

Tại tòa án, tên lưu manh đáng chếc này vậy mà lại xoay người mỉm cười nhìn Tiêu Hứa, đồng thời từng câu thừa nhận.

"Tôi đã đẩy mẹ nó xuống."

"Vậy thì sao? Tôi bỏ tiền cưới bà ta về, chẳng lẽ tôi không thể giế* bà ta sao?"

Tiêu Hứa nghe vậy, toàn thân cứng đờ. Anh ấy gần như đứng dậy ngay lập tức muốn lao tới, tôi nhanh chóng ôm anh ấy thật chặt.

"Đây là tòa án, Tiêu Hứa, pháp luật sẽ trừng trị ông ta."

Nếu người ngồi cạnh hôm nay không phải là tôi, có lẽ Tiêu Hứa đã bị cảnh sát đưa đi rồi.

Tay tôi vì siết chặt nên đã sưng tấy đỏ bừng, sau khi Tiêu Hứa nhận ra, anh ấy nhanh chóng nắm lấy tay tôi, không ngừng nói xin lỗi với tôi.

"Không sao, không sao đâu."

Nước mắt của Tiêu Hứa lần lượt lăn xuống lòng bàn tay tôi, muốn khóc thì cứ khóc đi.

Cuối cùng, tòa án phán cha anh t.ù chu.ng thân, trước khi cha anh rời đi, ông ta còn khiêu khích Tiêu Hứa.

"Tao ở trong tù cũng sẽ luôn nguyề.n rủ.a mày, thằng nhãi, mày sẽ chếc không yên đâu."

"Người chếc không yên mới là ông đấy, đúng rồi, suýt nữa tôi quên nói cho ông biết."

Tôi đứng dậy, đứng trước mặt Tiêu Hứa, lạnh lùng nhìn ông ta.

"Trước khi vào tù, ông sẽ đến một trung tâm cai nghiện mai thúy. Sau này mỗi ngày của ông đều sẽ vô cùng đau đớn, bởi vì ông có muốn đoán xem tôi quen biết bao nhiêu vị bác sĩ trong trung tâm cai nghiện mai thúy không? Họ sẽ tra tấn cho ông sống không bằng chếc, cho đến khi ông không thể gượng dậy được nữa."

Gã lưu manh này hiển nhiên không ngờ một người phụ nữ như tôi lại có thể nói ra những lời kinh khủng như vậy, ông ta ngẩn cả người.

"Ồ, nhân tiện, tôi sẽ nộp đơn xin xét xử lần hai, lần ba. Sau khi ca.i nghi.ện thành công, ông sẽ trực tiếp bị tuyên án t.ử hì.nh. Nếu ông biết tôi, chắc hẳn ông cũng biết tôi nổi tiếng như thế nào trong giới luật sư. Tôi nói được thì làm được."

Tôi quay lại sờ đầu Tiêu Hứa, dù buồn nhưng anh ấy vẫn nhỏ giọng nói.

"Vợ yêu à, em ngầu quá."

15

Cuộc hôn nhân bí mật giữa tôi và Tiêu Hứa nhanh chóng lan truyền khắp ngành, chắc chắn là do cái tên miệng rộng Thịnh Phong kia phát tán.

Ông chủ gọi hai chúng tôi vào phòng họp, tỏ vẻ việc này hơi khó giải quyết.

Suy cho cùng, công ty tuyệt đối cấm chuyện tình cảm nơi công sở, và việc chúng tôi giấu giếm cuộc hôn nhân của mình đã chạm đến ranh giới đỏ trong ngành.

"Thật ra tôi quý trọng nhân tài, Lâm Tô và Tiêu Hứa. Hai người đều xuất sắc, nhưng công ty có nội quy và quy định riêng nên nói chung là không ổn... đúng không?"

"Chỉ cần cho tôi biết kết quả."

Tôi quá lười để đối phó với ông ta.

"Được rồi, cả hai người đều rất xuất sắc, nhưng tôi chỉ có thể giữ lại một người thôi."

Tiêu Hứa quay lại nhìn tôi, rồi nhìn ông chủ.

"Tiền lương đâu?"

"Dù sao hai người đã vi phạm chế độ, cho nên tiền lương chỉ có thể hạ một bậc."

Tiêu Hứa cười khẽ một tiếng, anh đã điều chỉnh lại trạng thái bình thường, và anh vẫn là đại luật sư Tiêu Hứa từng trải qua bao thăng trầm.

"Chúng tôi từ chức."

Nụ cười trên mặt ông chủ có chút cứng ngắc: "Chờ đã, hai người đều đi à?"

"Đúng rồi."

"Nếu bây giờ hai người đều rời đi, sẽ không có công ty luật nào muốn tuyển dụng hai người. Dù sao loại chuyện ẩn hôn này vẫn rất nghiêm trọng."

"Đúng rồi, vợ à. Không có công ty luật nào muốn chúng ta thì phải làm sao đây?"

Tiêu Hứa quả thật ăn miếng trả miếng.

Tôi bình tĩnh hắng giọng, làm theo lời Tiêu Hứa, mấy chuyện khoe khoang như này mà giao cho tôi, tôi tuyệt đối sẽ không làm hỏng.

"Tôi quên nói gia đình tôi khá giàu có, nên việc mở công ty luật riêng cũng là một lựa chọn không tồi."

Dưới cái nhìn cứng ngắc của ông chủ, Tiêu Hứa nắm lấy tay tôi, hai người chúng tôi giống như vợ chồng Smith vô cùng khí thế bước ra ngoài.

Trợ lý đột nhiên xuất hiện trước mặt: "Sếp à, chị thật sự là vợ của luật sư Tiêu sao?"

Suýt chút nữa tôi đã quên mất cô trợ lý nhỏ mê trai của mình có tình cảm với Tiêu Hứa, tôi có chút xấu hổ, nhưng chưa kịp giải thích thì cô trợ lý nhỏ ánh mắt lấp lánh lập tức nói tiếp.

"Hai người quả là một cặp đôi hoàn hảo, nam thanh nữ tú, rất hợp nhau."

Suýt nữa thì quên mất, cô ấy ngoài mê trai ra thì còn là một fan cp chính cống.

"Thật tinh mắt, chị cũng nghĩ như vậy."

Tiêu Hứa cười ôm lấy eo tôi.

"Có điều chị sắp từ chức nên không thể đưa em đi cùng được."

"Em nghe thấy rồi. Hai người muốn mở công ty đúng không, em qua đó được không? Đây là sơ yếu lý lịch của em."

Cô nàng này vậy mà lại muốn nhảy việc, không hổ là trợ lý của chị đây.

Hai người chúng tôi tạm thời chỉ có đủ tiền mở một công ty luật tương đối nhỏ, mặc dù tôi giả vờ trong nhà mình rất giàu có nhưng Tô Lâm tôi cũng không phải là người ăn bám.

Sau khi công ty luật được thành lập, những vụ án tới tận cửa cũng không nhiều, đều là số lượng tương đối nhỏ.

So với những đơn hàng lớn thường lên tới bảy con số trước đây, số tiền chúng tôi kiếm được bây giờ còn không đủ trả tiền thuê nhà.

Chẳng qua có chỗ tốt là cuối cùng tôi và Tiêu Hứa cũng không cần phải giấu diếm nữa.

Trong phòng trà, Tiêu Hứa chặn tôi ở cửa, chúng tôi hôn nhau say đắm, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa vang lên.

"Ông chủ, có khách tới."

Trợ lý đẩy cửa phòng trà ra, nhất thời nhìn thấy toàn bộ cảnh thân mật giữa tôi và Tiêu Hứa.

Tôi vô thức quay lại nhìn sang, vậy mà lại là cô Tần.

Tôi nhanh chóng chỉnh váy chữ A của mình lại, đạp Tiêu Hứa một đạp.

"Cô Tần, cô đến rồi."

Cô Tần bình tĩnh mỉm cười, không còn sốc như ban đầu nữa rồi.

Tôi đưa ly cà phê tới trước mặt cô ấy: "Xin lỗi, tôi đã lừa cô."

"Không sao, một anh chàng đẹp trai như Tiêu Hứa, cô không chống cự được là chuyện bình thường. Hơn nữa, cô và chồng mình đấu trên tòa, cô cũng không hề nương tay, ngược lại càng khiến tôi thêm ấn tượng."

Không hổ là người phụ nữ thành đạt, logic quá rõ ràng.

Cô Tần hắng giọng, nói: "Nói chuyện chính đi, tôi muốn ly hôn."

"Hả? Lại ly hôn."

"Tiểu thịt tươi ấy, cậu ta thật phiền phức. Giúp tôi đuổi cậu ta đi đi, tôi mời cô đến công ty của tôi hành nghề luật."

Cô Tần lúc này tiền tài xa hoa đang nở rộ, tôi vội vàng gật đầu.

"Được được được! Tiêu Hứa, còn không nhanh ký hợp đồng với cô Tần đi."

(Hoàn) 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang