Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm giờ, buổi dạy kèm tại nhà của Lương Vọng Thư kết thúc.

Thời gian dạy hôm nay nhiều hơn bình thường nửa tiếng, sức lực của Bùi Thức Tinh trông có vẻ giảm sút khá nhiều nhưng cậu vẫn có tâm trạng để hóng hớt: “Thầy Lương, thầy với chị em là bạn học cũ ạ?”

Ban nãy khi Lương Vọng Thư và Bùi Thức Nguyệt nói chuyện ngoài phòng khách bị mẹ Bùi về muộn vô tình bắt gặp, thế là biết chuyện hai người từng học chung trường.

Nhưng lúc ấy Lương Vọng Thư phải vào dạy học tiếp, không có quá nhiều thời gian ôn chuyện xưa, anh quay về phòng nhưng cũng không cho Bùi Thức Tinh cơ hội hỏi nhiều.

Anh có thể nhẫn nhịn đến hết giờ học cũng xem như chẳng dễ dàng gì.

Lương Vọng Thư gật đầu đáp lại câu hỏi của cậu rồi nhanh chóng thu dọn đồ đạc xong xuôi, đứng dậy nói: “Giờ học sau anh sẽ kiểm tra đề thi đã để lại cho em, không đạt yêu cầu sẽ bị phạt.”

Bùi Thức Tinh bĩu môi, tâm tư hóng hớt nhiều chuyện hoàn toàn bị dập tắt.

Lương Vọng Thư xách túi, trước khi kéo cửa ra, anh kìm chẳng đặng hít thở sâu một lần. Ngoài cửa, mẹ Bùi đã chuẩn bị cơm tối xong xuôi, bà mở lời muốn giữ anh lại ăn cơm rồi hẵng về.

“Không cần đâu, cảm ơn dì ạ, cháu còn phải đến bệnh viện xem tình hình của Chu Ký nữa.” Nói rồi Lương Vọng Thư đi đến huyền quan để thay giày.

Mẹ Bùi quay đầu gọi Bùi Thức Nguyệt đi ra tiễn bạn học cũ.

Lương Vọng Thư ngoài miệng bảo không muốn nhưng động tác thay giày lại thong thả hơn rất nhiều, cho đến khi trông thấy Bùi Thức Nguyệt đi ra từ phòng ngủ, anh mới buộc chặt dây giày của mình.

“Làm phiền em.” Lương Vọng Thư không khách sáo nói, không hề cảm thấy việc để một người có vấn đề về thị lực tiễn mình về là chuyện liều lĩnh đến nhường nào.

Bùi Thức Nguyệt lắc đầu nói không sao, còn hỏi: “Trời đang mưa, anh có mang dù không?”

“Không mang, có thể cho anh mượn một cái không?”

“Trong ngăn kéo cạnh cửa có đó, anh tự lấy đi.”

Bùi Thức Nguyệt chỉ hướng, Lương Vọng Thư lấy một chiếc dù màu lam từ trong ngăn kéo ra rồi quay đầu nói với cô: “Cảm ơn em.”

Bùi Thức Nguyệt không nói gì, đi theo anh ra khỏi cửa nhà. Hai người dừng lại trước cửa thang máy, Lương Vọng Thư bấm nút xuống: “Tiễn đến đây là được rồi.”

Bùi Thức Nguyệt mới đi từ nhà ra cùng lắm chỉ sáu bước chân: “…”

Lương Vọng Thư cười một tiếng rất khẽ, từ khi gặp lại nhau đến bây giờ, cả người anh lúc nào cũng chìm trong một kiểu trạng thái nhẹ bẫng, có cảm giác không chân thực như thể chân không chạm đất.

Thang máy chưa đến, trong vài giây yên lặng ấy, Lương Vọng Thư cất tiếng nói trước: “Số điện thoại lúc trước của em không gọi được.”

Giọng điệu của anh rất tự nhiên hệt như đang trần thuật sự thật nhưng Bùi Thức Nguyệt chẳng hiểu tại sao trái tim mình đột nhiên lại như được đắp một lớp lụa mỏng, bọc chặt lại khiến cô cảm thấy hơi khó thở.

Cô tựa vào tường, dường như như thế có thể cho cô nhiều can đảm hơn một chút: “Em đổi số rồi.”

“À, ra là thế.” Từ đầu đến cuối, giọng Lương Vọng Thư luôn rất bình tĩnh: “Vậy em cho anh số mới của em nhé?”

Bùi Thức Nguyệt hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn đồng ý, Lương Vọng Thư lưu số mới của cô vào điện thoại, lại hỏi: “Anh có thể gọi cho em không?”

“… Được.” Tâm trạng Bùi Thức Nguyệt hơi phức tạp: “Nhắn tin em cũng nhận được.”

Điện thoại cô đang dùng là do ba Bùi nhờ vả nhiều mối quan hệ, đặt làm riêng tại một sở nghiên cứu về khoa học kỹ thuật ở nước ngoài. Cách sử dụng của nó sẽ đơn giản và dễ dàng hơn đối với những người gặp chướng ngại về thị lực.

Lương Vọng Thư ngớ ra, qua vài giây mới nói: “Anh không có ý đó.”

“Không sao, em hiểu mà.” Khi đã chấp nhận giai đoạn mình không thể nhìn thấy gì nữa, Bùi Thức Nguyệt đã trải qua rất nhiều sự đối xử và quan tâm đặc biệt.

Lương Vọng Thư há miệng nhưng lại im lặng khi đối diện với đôi mắt đã mất đi tiêu cự của cô. Anh quay đầu đi, cho đến khi thang máy đến, anh mới cất tiếng: “Thang máy đến rồi, em về nhà đi.”

Có lẽ vì thói quen ở cạnh nhau trong quá khứ, Bùi Thức Nguyệt khá nhạy cảm trước sự thay đổi cảm xúc của Lương Vọng Thư. Dù bây giờ không nhìn thấy gì nhưng cô vẫn có thể nhận ra hình như Lương Vọng Thư hơi không vui.

Chỉ là cô không biết phải mở lời thế nào, hiện tại và quá khứ, tóm lại là không giống nhau.

Trước khi vào nhà, Bùi Thức Nguyệt nghe tiếng thang máy đóng lại. Cô đứng ngây người tại chỗ một hồi mới đẩy cửa đi vào, Bùi Thức Tinh nhiều chuyện đang định đến nghe lén thì bị động tác mở cửa của cô dọa sợ hết hồn.

Bùi Thức Nguyệt lười so đo với cậu, đẩy đầu cậu ra rồi quay về phòng ngủ.

Điện thoại để trên bàn reo hai tiếng, sau đó âm thanh của hệ thống vang lên: “Số lạ 134xxxxxxx đã gửi cho bạn một tin nhắn, nếu cần đọc, xin vui lòng bấm phím một lần.”

Bùi Thức Nguyệt bấm phím bên cạnh một cái, âm thanh hệ thống đọc tin nhắn phát ra từ loa điện thoại.

“Bùi Thức Nguyệt, anh chỉ muốn gọi cho em thôi, không có ý gì khác.”

“Bộp —!” Một tiếng.

Nội dung tin nhắn khiến Bùi Thức Nguyệt giật mình dẫn đến trượt tay khiến điện thoại rơi xuống thảm, chuông báo nhắc nhở điện thoại bị rơi vang lên.

Cô còn chưa kịp cầm điện thoại lên thì lại nhận được một tin nhắn mới.

Bùi Thức Nguyệt dứt khoát ngồi hẳn xuống thảm, khom lưng mò lấy điện thoại, ngón tay chạm vào phím bấm và dừng lại một lúc mới nhấn xuống, âm thanh hệ thống lại vang lên một lần nữa.

“Nếu em không thích gọi điện thoại, anh cũng có thể nhắn tin cho em. Hay là em có muốn thêm Wechat của anh không, số điện thoại của anh cũng là số Wechat luôn đó. Nếu em vẫn còn dùng QQ thì số QQ của anh vẫn chưa đổi đâu, không biết em còn nhớ không.”

Đây cũng là câu nói dài nhất mà Lương Vọng Thư nói với Bùi Thức Nguyệt. Trong quá khứ, đa phần đều là cô chủ động, mà cô cũng nói rất nhiều.

Bùi Thức Nguyệt đã từng miêu tả anh giống như một quả hồ lô mỏ cưa với Ôn Ngọc, được nghe đôi lời đàng hoàng nhẹ nhàng của anh đã là may mắn tích đức lắm rồi.

Không ngờ thời gian dài trôi qua, anh của bây giờ lại nói nhiều hơn hẳn anh trong quá khứ.

Có lẽ vì Bùi Thức Nguyệt mãi không hồi âm nên Lương Vọng Thư lại gọi điện thoại đến. Bùi Thức Nguyệt nghe hệ thống đọc số của anh, tay siết chặt điện thoại theo bản năng.

Tiếng chuông vang lên kiên cường không ngắt.

Bùi Thức Nguyệt bắt máy, điện thoại bị cầm chặt đến độ hơi nóng lên áp vào bên tai, tiếng phát ra từ loa điện thoại không còn lại âm thanh hệ thống vô cảm nữa.

“Bùi Thức Nguyệt?”

Cô dựa vào chân bàn, cổ họng bỗng nhiên hơi căng lên, cánh môi khép lại không phát ra tiếng. Mà trong điện thoại sau khi tiếng nói kia phát ra cũng chỉ còn lại tiếng hít thở của đôi bên.

Cô cúi đầu, trán tì lên đầu gối, tâm trạng vô cùng phức tạp.

Họ gặp lại nhau quá đột ngột.

Bùi Thức Nguyệt có phần khó thích nghi và căng thẳng nhưng không thể phủ nhận một điều rằng, được gặp lại Lương Vọng Thư, đó là một chuyện đáng vui mừng đối với cô.

Chỉ là cô chưa chuẩn bị sẵn sàng, chưa chuẩn bị ổn thỏa để đối mặt với anh trong dáng vẻ thế này.

Không sợ anh hời hợt lạnh nhạt, chỉ sợ anh đồng cảm và quan tâm không đúng lúc.

Khoảng lặng kéo dài quá lâu, Bùi Thức Nguyệt đã hoàn toàn chìm vào cảm xúc của bản thân, trong loa đột nhiên phát ra âm thanh khiến cô sợ hết hồn.

“Bùi Thức Nguyệt.” Qua loa điện thoại, giọng của Lương Vọng Thư cũng không khác biệt mấy: “Em có đang nghe không?”

“Có.” Giọng cô hơi nhỏ, vì thế cô nói lại lần nữa: “Em nghe.”

“Nhắn tin cho em, em có nhận được không?”

“Em nhận được rồi.” Bùi Thức Nguyệt nói: “Em không dùng Wechat nhiều, QQ cũng lâu rồi không sử dụng, gọi điện thoại hay nhắn tin em cũng nhận được hết.”

“Được.”

Hình như lại không có gì để nói nữa.

Bùi Thức Nguyệt nghe tiếng mẹ Bùi gọi ra ăn cơm, cô cầm điện thoại muốn nói tạm biệt nhưng Lương Vọng Thư đột nhiên lại cất tiếng nói trước: “Bùi Thức Nguyệt, vừa nãy anh quên nói.”

“Gì cơ?”

“Được gặp lại em lần nữa, anh rất vui.”

__

Lời tác giả:

Tiểu Lương ném bóng thẳng, tấn công trực tuyến ^o^

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK