Năm 16 tuổi ấy, Quý Chu Hành dẫn dắt một đám con cháu kéo bè kéo lũ đánh nhau vớ đám không quân láng giềng, Cố Diệp Canh cũng tham dự. Chiến đến say sưa, Chu Dật ở cùng nhóm còn giúp Cố Diệp Canh đỡ một gậy.
Chu Dật lớn tuổi Cố Diệp Canh hai tuổi, anh tuấn đẹp đẽ, thân thủ nhanh nhẹn. Cố Diệp Canh mới vào đội chỉ thoáng nhìn qua, liền vừa gặp đã yêu.
Mấy năm đó, mấy bọn nhóc trong đại viện tất cả đều biết rõ, anh họ của Quý Chu Hành theo đuổi Chu Dật.
Sau khi kết thúc kỳ nghỉ hè, Chu Dật nhập ngũ —— anh không đi khu bội đội dã chiến xa xôi mà chọn thực hiện nghĩa vụ ở cơ quan đội cảnh vệ địa phương.
Cố Diệp Canh tìm Quý Chu Hành nhiều lần vì mấy cái cớ cần làm giấy thông hành, không có việc gì cũng bỏ cơ quan đi tìm Chu Dật. Chu Dật chưa bao giờ nhận quà cáp đắt tiền, nhưng vẫn đồng ý cùng ăn bữa cơm. Cố Diệp Canh đã biểu lộ ra nhiều lần, Chu Dật mỗi lần đều lấy lý do “Cậu vẫn chưa trưởng thành” để từ chối.
Tuy là từ chối thành ý, quà cũng không lấy, nhưng những quan tâm Cố Diệp Canh dành cho, Chu Dật vẫn nhận lấy.
Hai năm sau, Cố Diệp Canh vừa qua lễ thành nhân liền lái chiếc Ferrari đứng ở một con đường cách xa cơ quan, dự định đưa cho Chu Dật. Không hề nghĩ rằng Chu Dật vẫntừ chối hắn, hết sức xin lỗi mà nói: “Diệp Canh, tôi chỉ xem cậu là em trai.”
Cố Diệp Canh giận dữ, suýt nữa lột quần áo Chu Dật ở trong xe, đợi một lát khi bản thân đã nguôi giận liền đi xin lỗi người ta. Chu Dật không thù dai, hai người vẫn tiếp tục mối quan hệ bạn bè anh em, mãi đến tận hơn sau một năm, Chu Dật mới thổ lộ bản thân anh sẽ cùng một tên sĩ quan cao cấp ở chiến khu kết hôn.
Cố Diệp Canh biết được liền run lên vài giây, mặt xụ xuống, đạp cửa rời đi ký túc xá của Chu Dật, trên hành lang cố ý cúi gầm mặt đi thật nhanh, không để ý rằng có một đám chiến sĩ đang chạy tới.
Va chạm kịch liệt làm hắn đầu váng mắt hoa, đang định mở miệng mắng người, thì bỗng nhiên một thanh âm mừng rỡ rót vào mang tai.
“Ô kìa! Nhìn đẹp trai quá đi! Lính mới hả?”
Cố Diệp Canh lấy lại bình tĩnh, một gương mặt vô cùng đẹp trai xuất hiện trước mắt.
Đôi mắt người kia rất sáng, trợn lên tròn tròn như hai viên đá quý màu đen đẹp đẽ, đập vào mắt y hiện tại chính là đôi lông mi cong mịn như tơ như tằm, sống mũi thẳng tắp vừa đủ, khóe môi tự nhiên cong lên lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề, cái răng nanh như lóe ra ánh sáng mặt trời, bất ngờ lóe lên một cái.
“Hỏi cậu đó sao không nói!” Chàng bộ đội kia như theo thói quen vỗ đầu hắn một cái, “Cậu là lính mới sao?”
Cố Diệp Canh có tính ưa sạch nhẹ, không thích tiếp xúc tay chân cùng người lạ, vừa bị đụng lập tức nhíu lông mày, thần sắc cũng biến thành lãnh đạm, lùi về sau một bước mà lạnh lùng nhìn người trước mặt.
Ai kia chọc ngươi đến vui, lại áp sát một bước, một mặt hiếu kỳ, “Sao tôi chưa từng thấy cậu nhỉ? Sao cậu không nói chuyện? Hay là bị câm hả?”
Thái dương Cố Diệp Canh nhảy một cái, lại nghe người bên cạnh nói: “Quân Quân, cậu có thể thay đổi cái bản tính ong bướm này của mình hay không? Mỹ nữ cậu cũng thích, soái ca cậu cũng yêu. Trời ạ, đừng có dọa mấy bạn lính mới nữa!”
“Ong bướm thì có sao ? Ai cũng có tâm hồn yêu cái đẹp mà!” Anh vừa nửa xoay người, cười nói: “Anh Hạo à, ai kêu anh sinh ra không đẹp!”
Nói xong liền quay lại đưa tay phải ra, “Này lính mới, cậu tên gì? Làm quen nhau nha, tôi tên Vinh Quân, đội cảnh vệ số một.”
Cố Diệp Canh đánh giá Vinh Quân trên dưới một phen sau đó hất tay của đối phương, “Ngại quá, tôi không phải lính mới.”
“Không phải lính mới cũng có thể làm quen với nhau mà. Tôi cũng nói ra tên của mình rồi, vậy mà cậu không nói, không chính trực gì cả!” Vinh Quân đỉnh đạc ôm lấy cổ của hắn, dùng hơi thở nhẹ nhàng vương mùi mồ hôi bật ra kế sát gò má, “Nói đi nói đi, anh Quân sẽ bảo vệ cho cậu!”
Hắn ngẩn ra, ánh mắt dần dần sâu thẳm.
Mùi hương của Vinh Quân, giống Chu Dật đến mấy phần.
Trong quân doanh đa số là đàn ông thô ráp, cả ngày đổ mồ hôi như mưa, khắp người tản ra các loại mùi.
Mà Chu Dật rất sạch sẽ, tuy rằng cũng chảy mồ hôi, nhưng này loại khí tức nam tính nhàn nhạt này cũng không khó nghe, ngược lại có phần mị lực mê hoặc người.
Cố Diệp Canh tiếp xúc với không ít binh lính, mùi vị trên người Chu Dật là thứ duy nhất không làm cho hắn nảy sinh chán ghét.
Hắn nghiêng đầu nhìn Vinh Quân một chút, hai người lần lượt kề sát đến gần, lúc bấy giờ hắn mới chú ý tới vóc người Vinh Quân cũng không chênh lệch mấy so với Chu Dật.
Một suy nghĩ tồi tệ thấp thoáng trong đầu.
Hắn cong khóe môi, cân nhắc xong cười nói: “Cố Diệp Canh.”
Đáy mắt Vinh Quân hơi động, không tim không phổi cười rộ lên, vỗ lưng hắn mấy cái, “Soái ca, từ hôm nay trở đi chúng ta là anh em tốt!”
Cố Diệp Canh híp mắt, nụ cười lạnh đầy thâm ý không ai có thể nhìn ra.
Từ đó về sau, tần suất Cố Diệp Canh trà trộn vào cơ quan bắt đầu tăng lên, dần dần biết rõ Vinh Quân giống hệt Chu Dật, là tinh anh xếp hàng đầu trong đội cảnh vệ.
Tuy giống nhau khá nhiều, nhưng về xuân thân thì khá là khác biệt, Vinh Quân là trẻ mồ côi, có thể đi vào cơ quan đội cảnh vệ phải dựa vào thực lực nổi trội khi còn là lính mới.
Tuy rằng tháng ngày khi còn bé vô cùng kham khổ, Vinh Quân cũng không nảy sinh ra bất cứ tâm gì, đối với ai cũng tốt, lớn lên dễ nhìn, sau khi huấn luyện thích nhất chính là ngó xem trong đội có bạn nam hay bạn nữ nào xinh đẹp hay không.
Đối với việc này, Cố Diệp Canh dè bĩu coi thường, lại cảm thấy có thể dựa vào điểm này mà lợi dụng.
Bên trong cơ quan quan hệ binh lính phức tạp nhiều vô kể, không ít chiến sĩ trong đội cảnh vệ đều biết hắn là người bạn thân xếp vị trí thứ tư của Chu Dật. Lúc đó hắn đã hết giận, hẹn Chu Dật ra nói chuyện một lần, sau đó cẩn thận nói từ nay cả hai duy trì mối quan hệ bạn bè bình thường.
Hắn dùng danh nghĩa “Bạn bè bình thường” chăm sóc Chu Dật, kì thực cũng không khác lúc xưa bao nhiêu.
Khác biệt duy nhất chính là trước đây khi thấy Chu Dật liền chạy đến, hiện tại sẽ đi dạo chung quanh cùng đội cảnh vệ, tìm cơ hội cùng Vinh Quân tán gẫu vài câu, đưa cho anh một chút đồ vật không đáng giá mấy
Vì dụ như cherry nhập khẩu, hoặc là máy chơi game mới ra.
Vinh Quân kiên quyết không nhận máy chơi game, nói rằng đó là đồ quá quý trọng, nếu như trầm mê trong đó, sẽ làm lỡ huấn luyện.
Cố Diệp Canh nói: “Vậy cậu nếm thử cherry đi.”
Vinh Quân xưa nay chưa từng ăn cherry, thấy cũng chưa từng thấy, ăn một trái cảm thấy ngon liền tống cả một họng.
Cố Diệp Canh cười, “Còn nhiều mà, coi chừng nghẹn.”
Vinh Quân ăn một nửa còn một nửa phía dưới, nói rằng muốn cùng chiến hữu chia sẻ thứ tốt. Lần sau gặp lại Cố Diệp Canh, anh liền nhét 200 đồng vào túi áo cho hắn.
Cố Diệp Canh không nói, Vinh Quân cúi đầu nói: “Tôi không biết cái đó đắt như vậy, tưởng chỉ có mấy đồng tiền, nếu biết thế tôi sẽ không ăn nhiều như vậy…”
Cố Diệp Canh lần đầu nghe nói thứ 200 đồng được tính là “Quý”.
Đa số thời điểm gặp nhau là lúc huấn luyến trong sân, Vinh Quân thường xuyên tập luyện thêm, cả người ướt nhẹp, cho dù bầu trời có âm u, phấn chấn của anh vẫn hăng say như thường.
Bộ nữ binh lính nữ hay nói, người đẹp trai nhất trong đội cảnh vệ là Vinh Quân, cười lên như muôn ngàn tia sáng. Cố Diệp Canh cảm thấy hơi bị khoa trương, nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng, Vinh Quân cười lên đúng thật là có ma lực sáng ngời mê hoặc lòng người.
Vinh Quân đối với mấy tin không hứng thú, lúc ở chung cũng chưa bao giờ hỏi thăm gia đình của hắn, thường thường chỉ ngắm mấy cơ bụng của hắn rồi khen vài câu.
Vào lúc một thằng con trai ở ngưỡng 20, phỏng chừng đều nóng lòng muốn nghe khích lệ.
Một lần đánh xong một trận quyền, Vinh Quân sẽ dương dương đắc ý mà hỏi: “Anh Quân có đẹp trai hay không?”
Quả thật Cố Diệp Canh bị anh chọc cười, vì vậy hết sức phối hợp vỗ tay, “Đẹp.”
Anh kề sát lại gần Cố Diệp Canh, vui cười hớn hở mà nói: “Tôi không đẹp, cậu đẹp hơn.”
Cố Diệp Canh tâm tư hơi động, bỗng nhiên giữ cằm của anh nhắm vào môi mà mổ một cái.
Anh bất ngờ trợn to mắt, sờ sờ đôi môi, kinh ngạc nhiều hơn nổi giận, “Cậu, cậu… Cậu hôn tôi?”
Cố Diệp Canh vò vò mái tóc ngắn đâm tay của anh, nụ cười mang theo vài phần thâm ý cùng thăm dò, “Yêu thích cậu, hôn một cái cũng không được sao?”
Một câu “Yêu thích cậu” làm cho Vinh Quân đỏ mặt, mi mắt run lênđứng thần người, nửa ngày sau mới đột nhiên đẩy Cố Diệp Canh ra, lớn tiếng mà nói: “Cậu đừng nói bậy, chúng ta đều là đàn ông!”
Cố Diệp Canh thu hết phản ứng của anh vào tầm mắt, kéo kéo cánh tay nhỏ, giả vờ không vui, “Anh Quân à, anh chán ghét tôi sao?”
Vinh Quân lớn hơn hắn nửa tuổi, lúc bình thường lại thích tự xưng anh, Cố Diệp Canh liền theo anh, tình cờ hô một tiếng “Anh Quân”.
“Không có ghét.” Vinh Quân yêu thích sự càn quấy, đối với ai cũng có thề hòa nhập dễ dàng, ở chun với mấy người nam trong ký túc xá cũng quen thuộc như người nhà, miệng nói toàn chuyện bậy bạ, gặp gỡ mấy cô lính nữ cũng không biết ngại là gì, thường xuyên giả trang tiểu lưu manh đùa cợt lính nữ ngay thẳng, thế nhưng trong lòng vô cùng đơn thuần, vẫn chưa nếm thử vị mặn vị ngon của tình ái.
Cố Diệp Canh sớm rõ rõ ràng ràng tính nết của anh, tâm tính nắm chắc mấy phần thắng nói: “Không ghét thì tại sao không cho tôi thân mật?”
Vinh Quân nắm tóc, hai má đỏ ửng lan tràn đến tận tai, “Nếu là nữ thì bình thường.”
Cố Diệp Canh thổi phù một tiếng nở nụ cười, gãi gãi lòng bàn tay anh, hắn đang dùng chiến thuật lùi một bước để tiến hai bước, “Được thôi, hôm nay tôi đi về trước, lần sau trở lại thăm cậu.”
Bỗng nhiên được người anh em thổ lộ, Vinh Quân bắt đầu một chuỗi ngày tâm thần không yên, nhiều lần cân nhắc lời Diệp Canh nói, trời vừa tối đầu óc liền không dừng được mà nghĩ đến khoảng thời gian ngắn ngủi bản thân cùng Cố Diệp Canh, nghĩ đi nghĩ lại, thân thể liền nóng lên…
Thanh niên 20 dồi dào, hiện tại đang nóng bừng bừng, Vinh Quân liền trốn ở trong chăn tuốt một phát, lúc bắn ra bên tai luôn vang vọng thanh âm Cố Diệp Canh nói câu “Yêu thích cậu” kia.
Anh ôm đầu, hưng phấn ngượng ngùng nghĩ, vậy phải làm sao bây giờ đây.
Cố Diệp Canh chạy về cơ quan, sau hôm đó, ngoài miệng hắn không nói bản thân thích hay không thích nữa mà chỉ đối với Vinh Quân càng ngày càng tốt —— cả hai cùng nhau đánh so tài, khen anh đẹp khen anh tốt, ngày nghỉ còn dẫn anh vào thành phố chơi, cho anh trải nghiệm những món ăn mới lạ.
Câu “Yêu thích cậu” phát ra lần hai là từ chính miệng Vinh Quân.
Hai chữ “Yêu thích ” của Cố Diệp Canh đơn giản là buột miệng, còn Vinh Quân là chân thành từ tâm.
Anh vốn là người thẳng tính, trong lòng nghĩ cái gì chưa bao giờ che giấu, một khi phát hiện mình đối với Cố Diệp Canh là một loại cảm giác khoác với tình anh em, không vòng vo nhắn nhít gì, cũng không lấy lý do “Chúng ta đều là nam ” qua loa chỉ để cho có lệ.
Lúc thổ lộ, anh lúng túng hôn vào môi Cố Diệp Canh, đầu lưỡi không dám tiến vào, dự định liếm một chút liền định lui ra.
Cố Diệp Canh trong lòng cười lạnh, nắm chặt phía sau gáy anh, dễ như ăn cháo cướp được quyền chủ động.
Vì là ngày nghỉ, Cố Diệp Canh dẫn Vinh Quân ra khỏi cơ quan, trực tiếp đi tới khách sạn.
Vinh Quân đối với chuyện kia tuy rằng không rõ nhưng vẫn biết chút ít, lúc tiến vào cảm giác khá là khó chịu. Khi đó anh vẫn không biết Cố Diệp Canh là một tên thiếu gia có tiền, chỉ biết người yêu của mình da mỏng thịt mềm, chưa bao giờ ăn qua khổ gì, còn chính mình từ nhỏ đã trải qua tất cả, cùng chó cu7p71p xương cũng chả thiếu gì, bây giờ nhập ngũ làm quân nhân, da dày thịt béo, lẽ ra nên nhường Cố Diệp Canh một chút chịu đựng sự thống khổ kia.
Gần 20 năm trong đời, Cố Diệp Canh là người mà anh đối xử tốt nhất, cũng là người đẹp nhất mà anh từng gặp. Anh chưa từng trải qua vấn đề yêu đương, đơn thuần như một tờ giấy trắng, Hết thảy lời ngon tiếng ngọt của Cố Diệp Canh, anh đều tin là thật.
Ngày đó anh tắm rửa sạch sẽ, cở sạch trần truồng mà nằm ở trên giường. Cố Diệp Canh từ buồng tắm đi ra, ánh mắt sâu đậm run lên hai giây, khóe môi nổi lên nụ cười giả tạo, dụ dỗ nói: “Đến đây, mặc quần áo vào.”
“Tại sao vậy?” Anh ngồi dậy, “Không phải muốn làm sao?”
“Muốn chứ.” Giọng nói của Cố Diệp Canh trầm thấp ôn nhu, rất có mùi vị của sự giả dối, “Em mặc quần áo rằn ri là đẹp trai nhất.”
Vinh Quân tin là thật, tâm lý tràn đầy kiêu ngạo, mặc vào cái áo may ô rực rỡ kia, trong mắt lóe phần sợ hãi cùng chín phần mong đợi.
Cố Diệp Canh nghiêng người tiến lên, làm cho anh phải quỳ sát vào, anh nghi hoặc mà quay đầu lại, Cố Diệp Canh ghé vào lỗ tai mà nói: “Giao cho anh đi, tư thế sau lưng ít bị đau hơn.”
Anh liền tin.
Cố Diệp Canh nhìn bóng lưng Vinh Quân mặc quần áo rằn ri, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị mà nóng rực —— lạnh lùng nghiêm nghị là dành cho Vinh Quân, còn nóng rực thuộc về Chu Dật.
Vinh Quân là lần thứ nhất của hắn cho nên Cố Diệp Canh cũng không rảnh làm ba trò khở động, đỡ dương v*t thô cứng vào rồi tiến quân thần tốc, đâm từng cái đến cùng.
Vinh Quân rên lên một tiếng, cắn răng nhịn xuống nỗi đa dị dạng chưa bao giờ bị qua, mồ hôi lạnh tuôn ào ào, thân thể không bị khống chế mạnh mẽ vắt khẩn.
Cố Diệp Canh được kẹp chặt đến cả người sảng khoái, hai tay đè lại cơ eo mạnh mẽ Vinh Quân, bắt đầu nhanh chóng đánh vào bên trong, hai túi căng phòng nện vào hai bên mông, phát ra tiếng vang dâm đãng.
Càng ngày càng đâm một cách mãnh liệt, Vinh Quân ôm gối, cơ hồ bị đâm đến muốn ngất xỉu.
Quá đau, không hề có một chút khoái cảm nào cả.
Anh vùi mặt vào gối, gần như theo bản năng vuốt ve dương v*t yếu ớt ngóc đầu của bản thân mình.
Ánh mắt Cố Diệp Canh như tiết lửa khi nhìn bóng lưng anh, không hề thương tiếc tâm ý, chỉ lo tiết dục, thời điểm cuối cùng bắn ở bên trong, tí nữa đã kêu ra tên Chu Dật rồi.
Bọn họ làm suốt một buổi trưa, nơi đó của Vinh Quân sưng lên còn chảy máu, lúc Cố Diệp Canh bôi thuốc có hỏi “Đau hay không”, anh lại cười cười, đong đưa thắt lưng mệt mỏi nói: “Không đau.”
Rõ ràng Cố Diệp Canh chỉ làm bộ không đau, nhưng nếu anh nguyện ý giả vờ, thì tên tiểu thiếu gia cũng phối hợp làm biểu cảm không hay không biết.
Cũng chỉ là vật thay thế, coi như nếu chơi hỏng, cũng không có đáng đau lòng.
Lúc lái xe về cơ quan, Cố Diệp Canh cười dỗ dành Vinh Quân, “Anh Quân, chuyện của chúng ta phải giữ bí mật, đi trở về đừng nói cho ai khác biết.”
Vinh Quân mới nếm thử trái cấm, xắn xuýt ngồi ở ghế phía sau, cái mông vẫn cònđau, trong mắt đã có chút ánh sáng, “Biết mà, đương nhiên hiện tại không thể nói, chờ em giải ngũ nói sau.”
Cố Diệp Canh sững sờ, “Xuất ngũ?”
“Đúng vậy.” Vinh Quân ngồi xuống, chỗ đau bị đụng, lông mày nhéo một cái, rất nhanh cũng khôi phục bộ dạng tự nhiên, “Anh không cho em nói là vì sợ em bị khai trừ phải không? Yên tâm yên tâm, em rõ ràng quy định trong bộ đội hơn ai khác, chắc chắn sẽ không nhảy hố lửa! Chỉ cần chờ em giải ngũ, em sẽ nói với anh Hạo —— hai chúng ta là một đôi!”
Cố Diệp Canh liếc nhìn anh qua kính chiếu hận, “Vui vẻ sao?”
“Đương nhiên vui rồi!” Vinh Quân cười rộ lên, “Người yêu đẹp trai như vậy, bản thân có bao nhiêu mặt mũi nha!”
Khóe miệng Cố Diệp Canh giật một cái, giả ý cười hùa theo, “Em tốt như vậy, người có mặt mũi nên là anh.”
Xe còn chưa chạy về đến cơ quan, Vinh Quân liền xuống, “Em tự về được, không nên để ai biết anh đưa em về”
Cố Diệp Canh biết nghe lời, hôn anh một chút, nói lần sau có ngày nghỉ sẻ tới tìm anh sau.
Vinh Quân xuống xe, khấp khễnh đi về phía trước, thỉnh thoảng nhảy hai bước. Cố Diệp Canh nhìn một phút sau đó không chút nào cảm thấy đau lòng mà quay đầu xe, trong mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo trào phúng.
Tôi bảo giữ bí mật là để Chu Dật đừng biết, còn chuyện liệu anh có bị khai trừ không có chút quan hệ nào —— đừng tưởng bở.
Xuất ngũ xong sẽ công khai tình yêu?
Làm gì có chuyện đó, cởi bỏ thân quân trang kia, ngay cả vật thay thế cũng không phải.
Vui đùa một chút mà thôi, đừng có tưởng là thật.