Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam sinh bị đạp nằm úp sấp dưới đất, bụng đánh vào bên cạnh bàn, bên cạnh có người nhanh chóng giúp hắn tắt video đi, một đám nam sinh đều quay đầu nhìn Chu Nghệ, không ai dám động thủ, liền cùng nhau mắt to trừng mắt nhỏ đầy kinh sợ.

Chu Nghệ bị đám nam sinh kia trợn mắt khiến cả người không thoải mái, ánh mắt đám kia như súng cao su, nhất thời có thể bắn tới trên mặt. Chu Nghệ trừng mắt nhìn lại dứt khoát cầm ba bảo bối trong cặp từ chỗ ngồi, đứng lên đi ra khỏi phòng học.

Thuốc lá, rượu, bật lửa, đây là ba món bảo bối của Chu Nghệ.

Đây là biệt danh mà Chu Nghệ đặt cho chúng, ba món đồ này cậu đi đâu cũng phải mang theo, quan trọng như chính sinh mạng của bản thân.

Chu Nghệ đi ra phía sau phòng học, hướng đến nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh hôm nay yên tĩnh đến không thể giải thích được, những cái miệng nhỏ thường nói xấu về Trần Đạc không có ở đó, Chu Nghệ đứng ở cửa do dự một lúc đột nhiên nghe thấy trong nhà vệ sinh có một âm thanh bị bóp nghẹt, nghe như có thứ gì đó bị đập vỡ.

Chu Nghệ buồn tè, không quản được nhiều như vậy, kiên trì đi vào, nhìn thấy phía cuối tập hợp một đống nam sinh thể dục cao lớn, bình thường đi tiểu cũng ồn ào hơn người khác, từng cái từng cái ôm đầu ngồi xổm ở bên tường, lúc này đừng nói đến ồn ào, nhìn đám nam sinh đến hít thở cũng có vẻ không dám lớn tiếng.

Trần Đạc đứng ở bên cạnh, cúi đầu đánh chữ trên điện thoại, đám nam sinh thể dục cũng không phát hiện Chu Nghệ vừa vào, vẫn còn tiếp tục đánh đập nam sinh nằm trên đất.

Chu Nghệ liếc nhìn nam sinh đang chịu đòn, mặt mũi đã sưng đến phá tướng, cả người co giật đến nỗi không kêu lên nổi một tiếng. Nhất thời Chu Nghệ không biết mình có nên dẹp chuyện đi tiểu qua một bên hay không, đây có thể coi như là mười sự kiện xấu hổ nhất đời cậu.

Rắc, sợ thanh quá lớn sẽ khiến Trần Đạc chú ý, sau đó đám nam sinh cũng sẽ phát hiện ra cậu. Nói không chừng lát nữa bản thân sẽ nằm trên mặt đất co giật. Nhưng mà bụng dưới hơi tê, nghe nói nhịn tiểu không tốt cho thận!!!

Dựa vào cái gì mà nhà vệ sinh nữ có buồng riêng, nhà vệ sinh nam lại không có một chút riêng tư nào!!!

Chết tiệt!

Lúc nghe thấy tiếng có người nhịn tiểu làm phiền, Trần Đạc gửi xong tin nhắn ngẩng đầu lên, liếc mắt liền thấy Chu Nghệ đứng ở đó đang nín tiểu nhìn mình nhẹ giọng quay qua Cát Triệu Lâm nói: "Thổ phỉ."

Cát Triệu Lâm vừa nghe, lập tức xoay mặt thấy được Chu Nghệ, lập tức thổi tiếng huýt sáo vang dội, "Chu ca!"

"Ai!" Chu Nghệ bị kia tiếng huýt sáo kích thích thiếu chút nữa không thể nhịn được nữa, biết mình bị đã bị bọn kia nhìn thấy, cậu không quan tâm bản thân có xấu hổ hay không lập tức cởi quần giải quyết nhu cầu sinh lý.

Nháy mắt quần Chu Nghệ rơi xuống đất, Trần Đạc liền cúi đầu xem điện thoại di động.

Chu Nghệ tiểu xong thì đi rửa tay, từ trong gương nhìn thấy Cát Triệu Lâm đi tới, cậu tỉ mỉ hồi suy nghĩ một chút người này là ai. Trong tiềm thức mỗi khi nghe thấy có người gọi "Chu ca" cậu đều sẽ theo bản năng ứng một tiếng, mà không nhất định phải nhớ rõ gọi là ai.

"Anh về từ khi nào thế, chắc đã sớm quên em là ai rồi." Cát Triệu Lâm đi tới bên cạnh cậu cười nói.

Chu Nghệ trầm mặc một hồi mới mở miệng: "Triệu Cát lâm?"

"...."

Cát Triệu Lâm thở dài, vừa định nói thêm gì đó thì chuông tự học buổi sáng liền vang lên.

"Thôi, anh mau trở về lớp đi. " Cát Triệu Lâm xua tay với Chu Nghệ: "Lần tới gặp mặt thêm Wechat nhé. "

"Được. "

Cát Triệu Lâm rửa tay xong đi đến cuối nhà vệ sinh.

Lúc Chu Nghệ rời nhà xí có liếc mắt nhìn vào trong, thấy Trần Đạc nhấc nam sinh bị đánh kia lên sau đó quỳ xuống đập vào bụng nam sinh một phát.

Ai, sức lực đó Chu Nghệ đứng từ xa cũng cảm thấy đau.

Trần Đạc vòng tay qua ôm bụng Lưu Văn Nghị, thấy tên kia đau đến mức không tự đứng dậy nổi nhưng cũng không nhờ ai giúp đỡ.

Cát Triệu Lâm giật giật tóc Lưu Văn Nghị nhấc đầu hắn lên: "Bị đấm một phát như vậy vào bụng, cậu cảm thấy thế nào? Có sảng khoái không? "

"..."

Lưu Văn Nghị cố ý nghẹn ngào thút thít không muốn nói chuyện, bị đánh thành như vậy còn muốn che giấu.

Cát Triệu Lâm bóp lấy sau gáy hắn, nện thêm một quyền lên bụng,

Lưu Văn Nghị cả người run lên, cuộn tròn bụng, toàn bộ cơ thể đều dựa vào Trần Đạc.

"Ngươi dám chơi bóng bẩn nha!" Cát Triệu Lâm lại đánh thêm một quyền vào bụng hắn, "Người ta hiện tại có thể đánh cho ngươi đến xuất huyết dạ dày, nằm viện đau như đi sinh nở, tốn rất nhiều tiền, khi nào ngươi bồi thường việc này coi như xong!"

Lưu Văn Nghị bị đầu gối của Trần Đạc đánh trúng vẫn không hề buông lỏng, Cát Triệu Lâm nện hai quyền kia xong, bụng hắn bắt đầu thấy đau rát, trên gáy đã lấm tấm vài giọt mồ hôi, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Biết rồi. "Nghe được câu này, Trần Đạc mới buông cánh tay đang đỡ hắn ra.

Trần Đạc buông ra hắn, điện thoại di động trong túi đột nhiên vang lên, là tin trả lời của người vừa nãy, cậu đi ra hành lang nhận điện thoại.

Mấy nam sinh thể dục thấy cậu đi ra, chào hỏi Cát Triệu Lâm một chút rồi cũng rời đi. Lưu Văn Nghị ngồi dưới đất văng ra vài câu lời thô tục, thúc hắn nhanh chóng cút ra ngoài.

Trần Đạc dựa vào lan can, trầm mặc nghe người trong điện thoại phí lời mở màn, Cát Triệu Lâm đứng ở bên cạnh đốt điếu thuốc, dùng khẩu hình không hề có một tiếng động hỏi: "Tần Huyền?"

Trần Đạc hướng hắn gật gật đầu, ngắt lời đầu bên trực tiếp hỏi: "Muốn bao nhiêu? "

Tần Huyền giả bộ hồ đồ dường như "A" một tiếng, mà âm cuối bên trong lại lộ ra tiếng cười nhạo không kìm nén, cô ta do dự bốn, năm giây, tính thăm dò mà mở miệng nói: "Ba... Ừm hai ngàn có thể chứ?"

Trần Đạc hừ một tiếng.

Tần Huyền tiếng hít thở có chút gấp gáp, trong lồng ngực trái tim nhỏ bé kia thấp thỏm đến loạn tung tùng phèo, cô khó giải thích được tiếng hừ kia của Trần Đạc nghe ra một loại khinh bỉ châm chọc.

Qua nửa ngày, Trần Đạc vẫn luôn im lặng không nói chuyện, Tần Huyền chỉ có thể kiên trì chính mình giảng hòa: "Chính là... Em cần nhuộm lại tóc, sau đó đi học mà, cả một kì nghỉ hè không gặp nhất định phải cùng bạn học tụ hội, đi dạo phố, ăn cơm, còn có lớp trưởng tổ chức sinh nhật em nhất định phải tặng quà đi? Cậu ta đi một đôi giày cũng lên tới một ngàn, em nói thế nào cũng phải đưa một đôi ba, bốn trăm đi, còn có chính là Lý lão sư nói... "

"Biết rồi." Trần Đạc lần thứ hai ngắt lời cô, hắn nghe không nổi nữa.

"Biết rồi. " Hai chữ cùng "Lập tức đưa tiền liền" trong tai Tần Huyền không khác nhau mấy, nàng liền vui vẻ, khen Trần Đạc vài câu ngọt ngào, một tiếng ca ca tốt, Trần Đạc đối với sự nịnh nọt giả tạo này có chút buồn nôn, ừ một tiếng liền cúp điện thoại.

Cát Triệu Lâm cùng hắn xuống lầu trở về phòng học, lúc đi cầu thang không nhịn được nói: "Cậu quá nuông chiều em gái."

Trần Đạc bước chân dừng lại, "Gia đình em ấy không quan tâm đến em ấy nữa, không ai cấp sinh hoạt phí."

"Cậu trẻ hơn cô ta nhưng đã phải đi làm nuôi sống bản thân. " Cát Triệu Lâm nói.

"Để một cô gái nhỏ ra ngoài làm việc, có thể yên tâm được sao? " Trần Đạc thở dài, xoa xoa gáy.

"Ngược lại tôicảm thấy cô ta sớm muộn sẽ gây rắc rối. " Cát Triệu Lâm ngáp một cái, đổi đề tài nói: "Tự học tối nay có đi không? "

Trần Đạc ừ một tiếng.

"Vậy tôi trực tiếp đi quán net gọi món trước, cậu chờ một chút xong thì chuồn ra. "

"Được."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK