Tôi quen biết Kỳ Dã từ rất sớm.
Khi đó là đang ở nhà bà ngoại dưới nông thôn.
Lúc đó trong làng có một căn nhà rất lớn rất đẹp, nhưng lại chỉ có hai người ở đó.
Lần đầu tiên tôi gặp là khi họ mới chuyển tới.
Đó là một bé trai rất đẹp mắt.
Nhưng cho tới bây giờ cậu ta vẫn chưa từng rời khỏi toà nhà đó, chỉ là trốn phía sau cửa sổ.
“Vì sao cậu không chơi đùa cùng với chúng tôi?”
Tôi là chị đại của đám trẻ con ở đây, mà đứa bé này lại vô cùng xinh đẹp.
Nhưng tôi vừa đến gần, cậu ta liền vội vàng ngồi xổm xuống dưới.
Thật khó hiểu.
Tôi nói thầm, quay đầu lại cùng đám trẻ con chơi đùa.
Nhưng cậu ta lại thường xuyên đứng sau cửa sổ nhìn lén chúng tôi chơi đùa, muốn tôi không để ý tới cũng khó.
Vì vậy tôi liền bực bội, cho nên cố ý đem lũ trẻ con tới chỗ mà cậu ta không thể nhìn thấy mà chơi đùa.
Giống như một người chủ bỏ rơi chú chó nhỏ.
Rất chột dạ.
Lương tâm cũng cắn dứt.
Nhưng cậu ta lại không chịu ra khỏi phòng.
Cho nên tôi chạy tới hỏi bà ngoại.
Bà nói có thể là do cơ thể cậu ta không tốt.
“Nhưng con không thấy cậu ta bị bệnh bao giờ?”
“Có lẽ là bị tự kỷ chăng, cũng không chắc nữa” Bà ngoại nói thầm vài câu, liền quay đầu làm việc của mình.
Bệnh tự kỳ?
Tôi nghĩ ngợi, liền cầm viên đường mà bình thường bản thân nhịn ăn nhịn mặc đi tới nhà cậu béo cách vách. Muốn để cậu ta hỏi anh trai đang học cấp ba xem bệnh tự kỳ là gì.
Cậu béo hí hửng chạy đi hỏi, sau đó khuôn mặt ỉu xìu quay về.
Mà sau khi nghe xong lời giải thích, tôi cũng ỉu xìu theo.
Thầm nghĩ một cậu bé xinh đẹp như vậy làm sao lại bị bệnh này chứ.
Lương tâm cắn dứt quá.
Cho nên tôi một lần nữa đem theo đám trẻ con quay về chỗ cũ.
Mà đứa bé xinh đẹp đó lại một lần đứng sau cánh cửa sổ nhìn.
Có đôi khi chúng tôi sẽ cố ý làm ra một vài hành đồng khôi hài, cậu ta sẽ cười.
Nhìn nụ cười vô cùng đẹp mắt.
Thế là chúng tôi liền thách đố nhau xem ai có thể khiến cậu ta cười nhiều nhất.
Mỗi lần đều là tôi thắng.
Có một lần tôi thắng cuộc đem theo đầu đầy mồ hôi đứng trước cửa sổ hỏi cậu ta:
“Xin chào, cậu tên gì?”
Đứa bé mấp máy môi không lên tiếng.
Ngay lúc tôi cho rằng cậu ta không trả lời.
Thì một giọng nói bé xíu nhẹ nhàng vang lên “Kỳ Dã”
“Được” Tôi gật đầu nhẹ, lại chỉ vào bản thân “ Vậy cậu gọi tôi là Chị Trăn đi!”
Cứ như vậy tôi cùng Kỳ Dã trở nên quen thuộc.
Thẳng đến khi cậu ta bị đón đi, tôi đuổi theo đeo lên cổ tay cậu ta một sợi dây màu đỏ.
Không ngừng lặp đi lặp lại nhắc nhở “ Đây là dây bình an, có thể bảo vệ cậu! Tôi còn đặc biệt đan cho cậu rất dài để cậu có thể mang thật lâu. Chờ tôi lớn lên tìm được cậu thì sẽ thay cho cậu sợi dây mới! Còn có cậu nhớ kỹ phải cười thật nhiều nhé!”
Kỳ Dã hốc mắt đầy nước ngậm ngùi gật đầu.
Cậu ta từ khi còn bé đã là quỷ nhỏ thích khóc nhè.
25
Nhưng tôi sau đó lại quên mất Kỳ Dã.
Sau khi bà ngoại mất, tôi được đón về Du gia.
Mà ngày tôi trở về, những người mang danh cha mẹ của tôi khi đó lại mang theo Du Ấu Ấu xuất ngoại tranh tài, tôi bị nhốt ở bên ngoài ngấm mưa thật lâu.
Sau một trận sốt cao, lúc tỉnh lại liền không còn nhớ rõ ràng chuyện lúc trước.
Chỉ nhớ việc tôi có một bạn nhỏ chơi cùng hồi bé vô cùng xinh đẹp.
Cậu ta có bệnh tự kỷ, là một đứa trẻ rất đáng thương.
Tôi đã đồng ý muốn để cậu ta cười nhiều hơn.
Nhưng tôi thực sự không nhớ nổi cậu bé đó là ai.
Ngày mà tôi khôi phục ký ức, có nằm mơ một giấc mộng.
Là việc xảy ra ở kiếp trước.
Khi đó tôi không nhớ ra Kỳ Dã.
Mà Kỳ Dã cũng chính vì căn bệnh của mình mà không dám tới gặp tôi.
Cậu ta đi nước ngoài tiếp nhận điều trị, muốn đợi đến khi hoàn toàn khỏi bệnh sẽ tới gặp tôi.
Nhưng lại không nghĩ tới việc khi về nước tin tức đầu tiên nghe về tôi lại là việc tôi đã chết.
Thế là Kỳ Dã như phát điên báo thù cho tôi.
Cuối cùng ôm tro cốt của tôi trở về quê, yên lặng ở trong căn nhà lớn đó.
Một trận lửa lớn thiêu rụi tất cả.
26
Kỳ Dã ngơ ngác nhìn tôi.
Cảnh tượng nhận ra người quen trong tưởng tượng không có xuất hiện.
Sau khi tỉnh táo lại, phản ứng đầu tiên của cậu ta chính là lùi lại phía sau vài bước muốn trốn tránh.
“Kỳ Dã!”
Tôi hơi kinh ngạc, nhưng nhanh chóng chạy tới cửa ngăn không cho cậu ta đi.
Vì vậy Kỳ Dã tiến không được, lùi cũng không xong. Cuối cùng cam chịu dứt khoát đưa tay lên che khuất đi đôi mắt của chính mình.
Nhỏ giọng thầm thì “ Tôi còn chưa chữa khỏi bệnh, tôi cũng không bị tự kỷ”
Giọng nói có chút tủi thân.
Tôi đột nhiên nhớ tới, ngày đó khi chia tay nhau, tôi đã từng nói với Kỳ Dã hi vọng lúc gặp lại cậu ta lần nữa sẽ là người có thân thể mạnh khoẻ bình an.
“Vậy tôi và cậu cùng nhau chữa bệnh!”
Tôi cầm lấy tay Kỳ Dã, cúi đầu thay sợi dây đỏ cho cậu ta “ Chữa bệnh cần thuốc, trước đó không phải cậu nói tôi chính là thuốc của cậu sao?”
Mặt Kỳ Dã đỏ lên, không nói lên được nửa câu phản bác.
Sau đó một lúc lâu sau mới lúng túng nói “ Vậy nếu như chữa không hết thì sao?”
“Vậy tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu”
Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta cười, lại lộ ra chiếc dây đỏ trên cổ tay mình có cách đan giống hệt chiếc vòng trên cổ tay Kỳ Dã.
“Dù sao dây tơ hồng của Nguyệt Lão cũng đã được thắt”
Kỳ Dã ngơ ngác nhìn sợi dây đỏ trên tay tôi, ánh sáng trong đôi mắt cậu ta sáng lên từng chút một.
“Rõ ràng khi còn nhỏ cậu cười rất giỏi”
Tôi có chút đau lòng xoa mặt Kỳ Dã.
Mà cậu ta cũng tuỳ ý tôi xoa bóp, lập tức trả lời “ Anh sẽ học, học thật tốt...”
“Em biết bản lĩnh học tập của anh rất mạnh”
Tôi cười đánh gãy Kỳ Dã.
Có lẽ nhớ đến cuộc đối thoại không mấy đứng đắn lần trước, cậu ta bỗng nhiên im lặng.
Vành tai nóng bừng.
Nhưng một lúc sau, cậu ta lại đột nhiên mở miệng “ Thật ra anh vẫn luôn theo dõi weibo của em”
Có chút lo lắng, bất an.
Nhưng lại càng mang theo nhiều cảm xúc mong chờ hi vọng.
Tôi biết cậu ta muốn xác nhận điều gì.
Thế là tôi nghịch tay Kỳ Dã, đầu cũng không nâng:
“Mặc dù phát sốt mất trí nhớ, nhưng em còn nhớ rõ em có biết một cậu bé đáng thương, em đã từng đồng ý sẽ khiến cậu ấy cười thật nhiều. Mặc dù sau đó em đã từng nhận nhầm người”
Tôi dừng một chút, hít một hơi thật sâu đ è xuống cảm giác chua xót nơi hốc mắt, cố gắng để thanh âm bình tĩnh lại.
Lại ngẩng đầu nhìn Kỳ Dã mỉm cười “ Em đồng ý rồi, Kỳ Dã. Mà em lại càng hi vọng cậu ấy có thể cười thật vui, thật hạnh phúc”
Kỳ Dã im lặng nhìn tôi.
Khoé môi cũng không tự giác cong lên một chút.
Mặc dù biên độ rất nhỏ.
27
Sau khi cùng Kỳ Dã nhận nhau, cậu ta vẫn luôn mong muốn thay tôi báo thù.
Nhưng đều bị tôi ngăn lại.
Có một số việc tôi luôn cảm thấy mình nên tự tay giải quyết.
Nhất là lúc tôi thu thập những video bắt nạt của Du Ấu Ấu, tôi tình cờ biết được việc Du Ấu Ấu không phải em gái ruột của mình.
Chính xác mà nói, em gái ruột của tôi khi ra đời chưa bao lâu đã mất.
Là cha tôi dùng tiền móc nối với bệnh viện, dùng con gái của tình nhân tráo đổi với đứa con đã chết của mình.
Dù sao đối với ông ta tất cả đều là con gái của mình.
Mà lúc Du Ấu Ấu biết chuyện chính là khi người phụ nữ kia đem giấy xét nghiệm AND tìm đến cô ta.
Cha tôi cũng biết.
Mà hai người đó vì giấu diếm mẹ tôi liền âm thầm đem không ít tiền để bịt miệng người phụ nữ đó.
Thế là tôi đem những chứng cứ này âm thầm để lại dấu vết cho mẹ tôi tự phát hiện.
Một khi hạt giống hoài nghi được gieo xuống, liền không có cách nào ức chế sinh trưởng.
Huống chi mẹ tôi đối với việc Du Ấu Ấu có ngoại hình không giống bà ấy mà chôn giấu khúc mắc trong lòng suốt bao nhiêu năm.
Mà Kỳ Dã bị tôi ngăn lại cũng thấp giọng “vâng” một tiếng.
Không nói nhiều, nhưng lại vô cùng tủi thân.
Cho nên tôi suy nghĩ một lúc rồi mỉm cười nhờ cậu ta “ Vậy phiền anh giúp em để cho mẹ em cùng người phụ nữ kia gặp nhau một lần?”
Cha tôi đem người phụ nữ kia giấu đi.
Đôi mắt Kỳ Dã sáng lên, trầm giọng đáp ứng.
Nghe nói mẹ tôi nổi điên.
Bà ấy ở Du gia cãi lộn, đập bể không ít đồ.
Mà Du Ấu Ấu tưởng tượng nũng nịu như lúc trước lại bị mẹ tôi chỉ thẳng vào mũi mắng đồ đê tiện, lại nói cô ta biến đi.
Lại nghe nói trong lúc tranh chấp, không biết Du Ấu Ấu giẫm lên chiếc khăn lau ẩm ướt ở chỗ nào xuất hiện trượt chân.
Xuất huyết sinh non.
Vừa mới mang thai không được bao lâu,đến bản thân Du Ấu Ấu cũng không hề hay biết.
Đúng là một vở kịch.
Cha tôi cũng kiệt sức về cả thể chất lẫn tinh thần.
Bởi vì Du gia sụp đổ quá nhanh, nhanh đến mức khó mà tin nổi.
Giống những lợi ích to lớn mà Chu Lăng Xuyên thu được chỉ là khoảnh khắc vinh quang trước khi thất bại.
Kỳ Dã cũng nói đó là do gian tế ở Du gia.
“Từ rất lâu đã có người âm thầm bán ra một số văn kiện quan trọng của Du gia, tất cả đều bị anh cho người thu mua lại”
Chu Lăng Xuyên.
Chớp mắt, trong đầu tôi liền hiện lên cái tên này.
Nhưng sao lại có thể như vậy?
Vì cái gì mà anh ta lại làm ra việc bí quá hoá liều như vậy?
Tuy rằng việc Du gia lụn bại rất hợp ý tôi, mà tôi cũng không quá để tâm đ ến điều đó.
Cho đến khi tôi được mời tham gia một tiết mục phỏng vấn.
Sau khi kết thúc, tôi ở bên trong phòng nghỉ trò chuyện với Kỳ Dã về những dự định tiếp theo.
Cửa phòng bị mở ra.
Tôi tưởng rằng là bé trợ lý quay lại, cho nên cũng không ngẩng đầu “ Đồ đạc chị thu dọn cũng không sai biệt lắm, chúng ta liền lập tức trở về”
Nhưng mãi một lúc sau cũng không thấy có ai trả lời.
Tôi ngẩng đầu, từ trên mặt gương thấy một người đàn ông đứng phía sau mặc quần áo lao động đeo khẩu trang đen.
Nhìn đôi mắt vô cùng quen thuộc của đối phương, con ngươi tôi đột nhiên co rút lại:
“Chu Lăng Xuyên!”