Không ai khờ giống như Hứa Thanh Ngạn mà tới hỏi, mặc dù phần lớn không có ai nói lời khó nghe hay ác ý, nhưng biểu hiện của tất cả mọi người đều giống nhau. Nhưng chỉ cần nghi ngờ như vậy đã đủ để Cố Chu Triệt tức mấy ngày liền, mỗi ngày vẻ mặt bực dọc, thường xuyên bảo trì cảnh giác. Trái lại Phó Mặc, chẳng những không tức, muốn làm gì thì làm gì, còn mua sách tham khảo tự xem.
Cố Chu Triệt thấy vậy, nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ. Phó Mặc biến áp lực thành động lực, không bị lời đồn hay gièm pha lay động, so với trước đây còn cố gắng hơn, so sánh với Phó Mặc cậu thấy mình thật là lòng dạ hẹp hòi, quá hẹp hòi. Vì vậy sâu sắc kiểm điểm lại, thả lỏng tâm tình, tiếp tục cùng Phó Mặc thành thật giải đề.
Ngoại trừ giải đề, chủ đề trò chuyện giữa hai người cũng mở rộng ra, Cố Chu Triệt đem truyện tranh và sách mình thích chia sẻ hết cho Phó Mặc. Nhưng Phó Mặc dường như xem không thấy hứng thú lắm, phần lớn thời gian chỉ nhẫn nại nghe Cố Chu Triệt mở máy hát nói, gật đầu ý bảo nghe hiểu, nghe lọt tai, đã nhớ. Cố Chu Triệt cũng hiểu, với cái trí nhớ này của Phó Mặc, cái gì xem cũng nhớ não nhất định sẽ cảm thấy rất mệt, vẫn là nên tiết kiệm tinh lực cho chuyện quan trọng, tỷ như công thức.
Rất nhanh, trời bắt đầu lạnh dần. Vào tháng 12, nhiệt độ xuống thấp, tất cả mọi người đổi lại đồng phục áo dày, ai sức khỏe yếu một chút thì đã bắt đầu mặc áo bông. Trong phòng học thông với hệ thống sưởi, cắt đứt hết thảy gió lạnh bên ngoài, nhưng vườn hoa thì không, lá cây đã rụng gần hết, không có tán cây che chắn, viết một hồi tay liền lạnh đến cứng ngắc.
Mặc dù lạnh, nhưng hai người đều không muốn đổi chỗ. Bọn họ đã quen mỗi ngày tan học tới nơi này, cũng quen bàn đá ghế đá nơi này, cả bồn hoa nhỏ lùn cùng cái rãnh nhỏ thông ra ngoài trường kia. Cho nên dù lạnh, hai người tan học vẫn như trước chạy tới đây. Đông lạnh hai ngày, bị mẹ Cố phát hiện, giáo huấn một trận: “Khờ quá! Hai đứa không thể về nhà chúng ta học sao?”
Cố Chu Triệt vừa nghĩ tới liền ‘Oa’ một tiếng! Trong nhà vừa ấm vừa có không gian riêng, còn có thể mời Phó Mặc tới nhà chơi! Cậu đã sớm muốn làm như vậy rồi, hôm sau lập tức chạy đi hỏi Phó Mặc có đồng ý đến nhà mình hay không. Phó Mặc dường như không biết trả lời như thế nào, nhưng Cố Chu Triệt không nhịn được năn nỉ nhiều lần, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Cùng ngày Cố Chu Triệt liền vui vẻ dẫn Phó Mặc về nhà.
Hứa Thanh Ngạn hiếm khi có cơ hội lại theo Cố Chu Triệt cùng về nhà, rất cao hứng, nhưng lại nhiều hơn một đồng bọn cùng nhau về, dọc theo đường đi cứ Phó Mặc dài Phó Mặc ngắn, mời Phó Mặc đến nhà hắn xem phim hoạt hình trước, rồi lại theo Cố Chu Triệt về làm bài tập. Đương nhiên là bị hai người đồng thời từ chối, cuối cùng lúc đến dưới lầu tiểu khu, mới lưu luyến không rời mà đi.
Hai người cùng lên lầu, Cố Chu Triệt dường như thông cảm sự căng thẳng của Phó Mặc, chủ động nắm lấy tay hắn mở cửa, hô to: “Mẹ, con về rồi.”
Mẹ Cố từ phòng bếp đi tới, cười nói: “Đã về rồi. Đây chính là Phó Mặc?” Vừa nói vừa từ dưới bàn trà lấy đồ ăn vặt ra.
Phó Mặc nói: “Chào dì ạ.”
“Chào cháu chào cháu.” Mẹ Cố cho hai người một người một thanh chocolate, đi tới nói, “Hai đứa làm bài của mình trước đi, Phó Mặc, lát nữa ở lại nhà dì ăn cơm, dì sẽ nói với mẹ cháu một tiếng, ăn xong rồi trở về.”
Phó Mặc há miệng muốn nói gì đó, mẹ Cố đã vội vã trở về phòng bếp. Cố Chu Triệt vô cùng vừa ý sự sắp xếp này, không nói hai lời kéo Phó Mặc đi về phòng của mình. Cậu lại mang một cái ghế tới, đặt ở trước bàn mình, nói: “Phó Mặc, chúng ta học ở đây!”
Phòng Cố Chu Triệt nhỏ gọn ngăn nắp sạch sẽ, không có có đồ vật dư thừa, chính là gian phòng thường thấy của con trai. Đồ ngủ treo trên kệ áo mép giường, sách ở trên bàn, trái banh cuối giường, khắp nơi tỏa ra cảm giác gia đình. Cậu chạy đi rót cho Phó Mặc ly nước nóng, trở về thấy Phó Mặc đang chăm chú nhìn trên bàn, theo hướng nhìn sang, phát hiện là một ảnh của mình khi còn bé.
Mặt Cố Chu Triệt “Phừng” một cái đỏ bừng, ở phía sau đè bả vai Phó Mặc xuống xoay lại: “Không cho xem không cho xem.”
Đó là tấm ảnh khi còn bé cậu ăn mặc quần thủng đáy [1] dành cho con nít ngồi trong xe, toét miệng cười, chỉ lộ ra một cái răng cửa, trên gáy còn có vết đỏ chưa phai. Cậu đã sớm kháng nghị không muốn đặt ảnh này trên bàn, mẹ Cố không chịu, sớm biết Phó Mặc tới phải dẹp trước, sao lại quên chứ! Quá mất mặt, trong lòng Phó Mặc nhất định đang chê cười cậu.
[1] Search thì là hình lộ hai cái mông đằng sau ra =]]
Cố Chu Triệt đỏ mặt ngồi xuống bên cạnh Phó Mặc, thấy ánh mắt Phó Mặc dường như còn cười, không có chút uy hiếp nào hung dữ nói: “Không cho cười.”
Hai người làm bài tập không đến một hồi, mẹ Cố liền gọi ra ăn cơm. Có canh có món mặn, một bàn nóng hôi hổi, hai đứa nhỏ nhanh chóng rửa tay ăn. Cố Chu Triệt nói: “Ba ba đâu?”
Mẹ Cố nói: “Ba có việc gấp đi công tác, có thể mấy tuần sẽ không trở lại.”
Cố Chu Triệt nói: “Lâu như vậy sao?”
Mẹ Cố: “Ừ, chiều hôm nay trở về liền gấp gáp thu dọn dành lý, nói mẹ nói với con một tiếng.”
Phía trên bàn cơm có treo đèn vàng ấm áp, cộng với hơi khói lượn lờ hòa cùng một chỗ, tuy hết sức bình thường, lại tạo nên cảm giác xa nhà, Phó Mặc đã hơn một năm không có cảm nhận được điều này.
Hắn thất thần một lúc, Cố Chu Triệt và mẹ Cố đã gắp đồ ăn vào chén cho hắn thành ngọn núi nhỏ, sắp rơi ra ngoài. Cố Chu Triệt dùng đôi mắt trông mong hối thúc: “Cậu ăn đi, cậu ăn đi Phó Mặc.”
Phó Mặc cầm đũa, nói: “Cảm ơn dì ạ.”
“Đừng khách sáo, về sau không có việc gì thì tới đây chơi.” Mẹ Cố thấy đứa nhỏ này vừa lễ phép lại trầm ổn, cộng thêm bình thường mỗi ngày Cố Chu Triệt ở trước mặt bà khen Phó Mặc thông minh cỡ nào chăm chỉ cỡ nào, trong lòng cũng rất thích, cảm thấy Tiểu Cố có một người bạn đáng tin như thế tốt vô cùng. Chỉ là Phó Mặc dường như hơi gầy, đang tuổi lớn, khí sắc lại không tốt lắm, có chút giống như thiếu dinh dưỡng. Hơn nữa đồng phục với áo khoác của Phó Mặc giống như bị ngâm trong nước nhiều lần, có rất nhiều chỗ rõ ràng không giặt sạch.
Mẹ Cố dù sao cũng là người lớn, có thể nhìn ra Cố Chu Triệt không để ý. Nhưng bà cũng không nói gì, chỉ là lại múc cho Phó Mặc một chén canh, để cho hắn ăn nhiều một chút.
Cơm nước xong, hai người tiếp tục làm bài tập. Phó Mặc vẫn giải đề Cố Chu Triệt đưa cho hắn, rất nhiều câu hắn giải đã không còn quá sức như trước, còn môn xã hội thì học từ từ. Cố Chu Triệt bắt đầu giải thích điểm chính của bài cho hắn, để cho hắn làm xem mấy lần, mỗi một phần đều giải thích rõ ràng. Giảng cho Phó Mặc xong, cậu lại bắt đầu thỉnh giáo hắn, hỏi hắn làm sao mới có thể học thuộc lòng hết bản đồ và bài văn ngữ văn.
Tuy thành tích Tiểu Cố không tệ, nhưng so với người khác cũng chỉ là thông minh hơn một chút, cũng có môn học rất khổ sở, tỷ như địa lý, tỷ như lịch sử. Học phần trước quên phần sau, học phần sau sẽ quên phần trước loại chuyện này xảy ra thường xuyên, chính vì vậy mà tổn thất rất nhiều. Phó Mặc đã đọc là nhớ đương nhiên không có bí quyết gì chỉ cậu, nhưng hắn vẫn có thể giúp Cố Chu Triệt dò chỗ nào không đúng cũng đúng lúc sửa cho cậu, hai người càng thân thiết, giúp đỡ nhau, làm cho mẹ Cố rình coi ngoài cửa cảm thấy rất vui mừng.
Đã học xong hết, Phó Mặc phải về. Cố Chu Triệt nói: “Tớ tiễn cậu.” Lúc này mới chợt nhớ giữ Phó Mặc lại ăn cơm mà chưa gọi điện thoại cho người nhà Phó Mặc, “Ai nha” một tiếng: “Làm sao bây giờ, Phó Mặc, mẹ cậu sẽ không mắng cậu chứ!?”
Trong đầu cậu vẫn loáng thoáng cho rằng Phó Mặc bởi vì thành tích không tốt mà bị ba mẹ song kiếm hợp bích đánh, sớm đã quên đó chỉ là não bổ của mình, đáy lòng đã mơ mơ hồ hồ thầm chấp nhận loại chuyện như vậy phát sinh, nhất thời rất bối rối. Phó Mặc vẻ mặt bình tĩnh lắc đầu: “Không sao.” Tự đổi giày, đeo cặp sách lên, nói với mẹ Cố: “Cảm ơn dì, tạm biệt dì ạ.”
“Tạm biệt, trên đường cẩn thận.” Mẹ Cố buộc chặt khăn quàng cổ cho Phó Mặc, dặn hắn về đến nhà nhớ gọi điện thoại lại, lại để cho Cố Chu Triệt tiễn hắn: “Ngày mai lại đến, dì làm sủi cảo hấp cho cháu.”
Trời đã tối đen, trong hàng hiên lạnh buốt, ra cổng chính, gió lạnh gào thét nhào tới trên mặt. Tóc Cố Chu Triệt bị gió thổi rối tung, có chút luyến tiếc nhìn Phó Mặc: “Phó Mặc, cậu trên đường cẩn thận nha. Cậu về đến nhà nhớ gọi điện cho tớ.”
Lúc nãy cậu đem số điện thoại viết ở trên sách bài tập của Phó Mặc, Phó Mặc cũng đem số nhà mình viết cho cậu, được Cố Chu Triệt trịnh trọng chép lại, dán lên trên bàn học.
Phó Mặc đứng trong bóng đêm, thay cậu chặn rất nhiều gió. Hai mắt hắn rất sáng, trong suốt lại cô độc, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn cậu, Cố Chu Triệt.”
Cố Chu Triệt chớp mắt, trong lòng bỗng nhiên trào ra một cảm giác nóng ấm kỳ diệu, ngại ngùng nói: “Cậu cảm ơn tớ cái gì nha… Tớ còn phải cảm ơn cậu đó.”
Phó Mặc không nói gì thêm, huých tay cậu một cái, ý bảo mình đi đây, cũng không quay đầu lại rời khỏi.
Cố Chu Triệt đứng ở trong gió lạnh, vẫn nhìn thân ảnh của hắn đi ra ngoài tiểu khu, thẳng cho đến khi cái gì cũng không nhìn thấy, mới chầm chạp quay trở về.
Sau khi về nhà, Cố Chu Triệt lạnh cóng chạy đi tắm, tắm được một nửa nghe điện thoại trong nhà vang lên, quần áo cũng không kịp mặc, trùm khăn tắm chạy ra ngoài, vẫn bị mẹ Cố bắt máy trước. Mẹ Cố nói: “Alo? … Phó Mặc sao, đến nhà rồi à?” Vừa dùng khẩu hình miệng cảnh cáo Cố Chu Triệt làm nước chảy đầy sàn: Có phải con muốn bị đánh không?
Cố Chu Triệt đâu quản được chuyện này, không kịp chờ mẹ Cố buông ống nghe trong tay, nói: “Alo.”
“Alo.” Giọng Phó Mặc ở bên kia điện thoại truyền tới, trải qua sóng điện xử lý, nghe có chút không giống như bình thường.
Không biết có phải là do nước trên tóc rơi xuống hay không, Cố Chu Triệt cảm thấy lỗ tai tê tê.
Đêm cuối trước kỳ thi, tiết tấu mọi người trong lớp rất căng thẳng. Kiểm tra trắc nghiệm một môn tiếp một môn, Phó Mặc thi mấy lần đều rất ổn định, mọi người bắt đầu tin tưởng hắn thực sự học tập. Các thầy cô giáo lúc trước còn nghi ngờ, lúc này không thừa nhận cũng không được, Cố Chu Triệt quả thật đã thay đổi Phó Mặc rất nhiều, đứa nhỏ này những phương diện khác không có thay đổi gì, chỉ là tính tích cực đối với học tập đã tốt hơn một chút, trước đây dù nói thế nào, phê bình làm sao, hắn vẫn như thế không nhúc nhích.
Hơn nữa tính cách Phó Mặc dường như cũng đã tốt hơn nhiều, ngoại trừ Cố Chu Triệt, hắn cũng bắt đầu nói chuyện với bạn học khác, tỷ như Hứa Thanh Ngạn.
Cố Chu Triệt kiểm tra trắc nghiệm hai lần, điểm thấp căn bản đều ở trên môn xã hội, mỗi ngày đều có vẻ mặt hồi hộp, học thuộc lòng xong để Phó Mặc kiểm tra cho mình, sai chỗ nào học lại chỗ đó. Phó Mặc dò cho cậu vài chục lần, nói: “Chương 9 đừng học thuộc nữa, tập trung chú ý chương 7 đi!”
Cố Chu Triệt rất phiền muộn, xem ra không thể cứu bản thân rồi. Thế nhưng Phó Mặc nói cũng có lý, chương nào cũng học nửa chín nửa sống còn tệ hơn, cậu thấy Phó Mặc cũng bắt đầu học, tập trung ý chí, bắt đầu chăm chú học thuộc lòng một chương.
Sát hạch cùng ngày, Cố Chu Triệt hướng về phía đề thi địa lý mắt to trừng mắt nhỏ, khuôn mặt u sầu. Chọn câu biết làm làm xong, lại cố gắng mấy câu, bắt đầu vò đầu sứt trán đoán mò. Đang đoán mò, Phó Mặc bên cạnh bỗng nhiên huých tay cậu một cái, Cố Chu Triệt sửng sốt, lén nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy Phó Mặc cầm bút máy, nhẹ nhàng ở trên bàn viết một chữ ‘C’.
Chính là đáp án câu Cố Chu Triệt đang rầu rĩ.
Cố Chu Triệt đầu tiên là sửng sốt một chút, tiếp theo là tim đập loạn. Cậu chần chừ thoáng nhìn Phó Mặc, ở bài thi trên đánh ‘C’.
Sau đó Phó Mặc lại động bút, viết một chữ ‘A’.
Cố Chu Triệt không có học chương 9, Phó Mặc thì đã sớm nhớ hết toàn bộ. Cố Chu Triệt thấp thỏm, một bên đánh xuống đáp án Phó Mặc nói cho cậu biết, một bên chột dạ sợ bị thầy phát hiện, lờ mờ cảm thấy mình ăn gian điểm, nhưng lại không biết vì sao, trong lòng có cảm giác nhẹ nhõm thỏa mãn dị thường, đến khi Phó Mặc nói cho cậu biết luôn đáp án câu điểm cao, Cố Chu Triệt đã triệt để đem cái gì chột dạ ơ, không đạo đức ơ quên hết, vui vẻ vùi đầu múa bút thành văn.
Trước kia người khác nghi ngờ Phó Mặc ăn gian, Cố Chu Triệt tức đến hận không thể viết lên bảng đen làm sáng tỏ cho Phó Mặc, hiện tại chính cậu ăn gian trắng trợn, vẻ mặt lại kiêu ngạo tự hào kiểu “Tui chép bài Phó Mặc nè”, ước gì tất cả mọi người đều biết. Đáng tiếc là lúc mọi người xem bài của cậu, đều cho là cậu tự làm, kiểm tra rất tốt, căn bản không ai nghĩ cậu sẽ chép bài Phó Mặc.
Cố Chu Triệt ở trong bầu không khí ảo diệu cả buổi chiều, cũng không thèm nghĩ đến thành tích nữa. Phó Mặc nói cho cậu biết thì chắc chắn là đúng. Hơn nữa so với cậu Phó Mặc nhất định thi càng tốt hơn. Đến học kỳ sau, là Phó Mặc có thể kiểm tra đứng trước cả lớp trước mấy tên rồi, nghĩ như vậy, nghỉ đông cậu cũng không muốn nghỉ.
Bởi vì địa lý là môn cuối cùng, thi xong môn này, hai người hiếm khi không cần ôn tập nữa. Tuy vẫn chưa được nghỉ, nhưng mấy tiết học kế tiếp đều thoải mái, cho nên hai người tan học xong liền trực tiếp về nhà. Lúc ở cửa trường chia tay, Cố Chu Triệt bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nói: “Phó Mặc, cậu cảm thấy, lần này cậu có thể đạt điểm chuẩn hết tất cả không?”
Phó Mặc suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Không chắc.”
Có mấy môn không thành vấn đề, có mấy môn chưa chắc. Cố Chu Triệt nói: “Nếu như cậu đạt điểm chuẩn hết, không bằng chúng ta…”
Cậu muốn nói không bằng chúng ta nghĩ cách chúc mừng đi! Lời đến khóe miệng, bỗng nhiên lại sửa lại, nói: “Nếu như đạt điểm chuẩn hết, tớ sẽ tặng cậu một thứ.”
Phó Mặc nói: “Cái gì?”
“Cái này sao có thể nói cho cậu biết.” Kỳ thật chính cậu cũng chưa nghĩ ra, “Cậu nhất định phải đạt điểm chuẩn nha! Tớ cảm thấy cậu nhất định có thể.”
Phó Mặc cười cười, không có từ chối, nói: “Ừ.”
Cố Chu Triệt cước bộ nhẹ nhàng thoải mái về nhà, dọc đường đi đều nghĩ, tặng Phó Mặc cái gì mới tốt đây? Phó Mặc thích gì nhỉ?
Bởi vì nghĩ quá chuyên tâm, cậu đi nửa đường mới phát hiện Hứa Thanh Ngạn luôn một mực đuổi theo phía sau cậu, Hứa Thanh Ngạn gọi cậu nhiều lần cậu đều không nghe thấy, cuối cùng thở hồng hộc đuổi theo, vô cùng phẫn nộ: “Có phải cậu cố ý không để ý tới tớ hay không?!”
Cố Chu Triệt liền vội vàng nói không không, không phải mà. Giải thích nửa ngày, Hứa Thanh Ngạn rốt cục mới bớt giận, có chút tủi thân nói: “Tớ tưởng là cậu chỉ muốn chơi cùng Phó Mặc, không chơi với tớ nữa.”
Cố Chu Triệt vội nói: “Sẽ không sẽ không.”
Làm sao có thể chỉ chơi với Phó Mặc, không chơi với Hứa Thanh Ngạn chứ. Hai người bọn họ lại không giống nhau. Còn không giống nhau chỗ nào, chính Cố Chu Triệt cũng không rõ lắm. (Đậu: Đương nhiên là khác rồi, hô hô..)
.:.
Truyện kia thì Tiểu Cố mắc bệnh trầm cảm gặp được người cần gặp, truyện này thì Tiểu Cố giúp người vượt qua căn bệnh. Thấy ấm lòng cho cả hai Cố Cố.