Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

10.

Sau đó cậu ấy thật sự xin một phòng trống ở lớp cũ. Vào buổi tối tự học không có giáo viên, cậu ấy sẽ toàn tâm toàn ý dạy toán cho tôi.

Trước giờ đều là cậu ấy giúp tôi xem bài thi toán, cậu ấy biết tôi có nền tảng ở đâu, điểm yếu ở đâu.

Dạy kèm 1-1, thật sự rất có hiệu quả.

Khi Tiểu Cầm và các bạn khác cầm bài thi tới hỏi Cố Thời, cậu ấy đã tận dụng lúc tôi đang tự giải để để giảng cho các bạn khác.

Tiểu Cầm luôn trêu tôi: “Lý Cận Cận, sao bà còn chưa làm xong một đề nữa, Cố Thời đã giải quyết xong đề 3 người rồi kìa.”

Vì vậy tôi chỉ có thể thẹn quá hoá giận, đá lại cô ấy “Chúng ta đừng có kẻ tám lạng cười người mười cân được không!”

Thời gian hạnh phúc tiếp tục kéo dài đến đêm trước kỳ thi đại học. Nhà trường cho chúng tôi nghỉ một ngày để chúng tôi dọn dẹp lớp học và nghỉ ngơi đầy đủ.

Đồ đạc của Cố Thời không nhiều lắm. Lúc trước cậu ấy đã lục đục chuyển về nhà trước rồi, nên giờ chủ yếu là giúp tôi và Tiểu Cầm chuyển đồ.

Lúc về đến trước nhà, tôi đã rút ra một lá thư rất trang trọng và đưa cho cậu ấy: “Cảm ơn bạn yêu Cố Thời đã giúp mình. Mình đã dành chút thời gian viết bức thư ngàn chữ này cho cậu, mong bạn học Cố Thời vui vẻ nhận nhá!”

Cậu ấy nhịn cười đứng thẳng dậy, nhận lấy lá thư bằng cả hai tay: “Không cần khách sáo, bạn học Lý Cận Cận. Thư cảm ơn mình nhận trước, nhưng hy vọng bạn học Lý Cận Cận sắp thi đậu đại học A đừng ke kiệt vậy chứ, ngoại trừ thư cảm ơn mình còn muốn một lá cờ tuyên dương nữa.”

Hứ, còn được voi đòi Hai Bà Trưng, tôi đáp trả lại: “Cờ thưởng thì không có, nhưng chờ mình thi xong sẽ khao cậu đi ăn lẩu được chứ! À đúng rồi, thư cảm ơn chờ mình thi xong hẵng đọc nhé, sợ cậu đọc xong lại quá vui mà ảnh hưởng đến tâm trạng thi cử của mình.”

Cố Thời đứng dưới đèn đường cười ngây ngô, rồi ngay lập tức đứng nghiêm chào tôi: “Tuân lệnh! Tiểu nhân cáo lui trước, nương nương nghỉ sớm một chút!”

Tôi phất tay: “Lui ra đi!”

Cố Thời nhìn tôi vào nhà rồi mới từ từ rời đi, nhưng sau khi cậu ấy xoay người lại tôi liền lén lút chạy ra, trốn ở góc cửa nhìn trộm cậu ấy.

Cậu thiếu niên năm đó đứng dưới đèn đường, mái tóc ngắn được dát ánh sáng mềm mại, giống hệt như năm đó ở trên sân khấu đọc diễn văn.

Vẫn rực rỡ như vậy.

Tôi đã thích cậu ấy từ lúc đó, giờ càng thích hơn.

Trong mấy phút ngắn ngủi đó, tôi đã ảo tưởng vô số lần cảnh mình và cậu ấy nắm tay nhau đi trong khuôn viên trường đại học A.

Nhưng tôi chưa từng nghĩ rằng đó lại là lần cuối tôi gặp cậu ấy.

Cậu ấy biến mất rồi.

Ngày thi đại học cậu ấy lại không tới. Tôi còn cho rằng cậu ấy sợ ảnh hưởng đến kỳ thi của tôi nên cố ý không đến.

Sau ngày thi đầu tiên, tôi hăng hái bừng bừng gửi tin nhắn cho cậu ấy, nói là đề toán cậu ấy đoán đúng rồi!

Cậu ấy không trả lời, tôi tưởng cậu ấy bận giúp giáo viên xử lý công việc.

Ngày thi thứ hai, cậu ấy vẫn không đến. Thi xong môn cuối, tôi khẩn cấp gọi cho cậu ấy.

Muốn là người đầu tiên tôi báo: Rất ổn! Tương lai của chúng tôi sắp thành sự thật rồi!

Nhưng điều làm tôi sợ chính là không ai nghe máy.

Tôi vẫn gọi, tôi cứ gọi mãi, từ lúc ra khỏi điểm thi đến buổi tối trước khi đi ngủ vẫn gọi. Ban đầu vẫn là tiếng báo bận, sau đó cậu ấy đã tắt máy.

Đêm đó, tôi đã tưởng tượng hàng trăm hàng ngàn khả năng. Có lẽ điện thoại bị hỏng, có lẽ điện thoại bị trộm, có lẽ có bị rơi xuống nước, hoặc….

Nhưng rõ ràng tôi đã hẹn cậu ấy thi xong đi ăn lẩu mà, sao cậu ấy lại thất hẹn được chứ.

Điện thoại của cậu ấy vẫn không liên lạc được, tôi liền chạy đến ngồi trước cửa nhà cậu ấy, nhưng đợi mấy ngày liền đều không thấy cậu ấy xuất hiện.

Hai ngày quay lại trường điền nguyện vọng, tôi ngồi ở trường từ sáng sớm đến khi giáo viên tan làm, cậu ấy vẫn không xuất hiện.

Tôi cho rằng nhất định ngày khai giảng cậu ấy sẽ phải xuất hiện thôi. Kết quả lúc tôi đến đại học A kiểm tra mới biết cậu ấy sớm đã huỷ suất đề cử đi học của mình, nhường cơ hội cho bạn học thứ 2.

Tôi thấy như sét đánh ngang tai, nước mắt khóc đến cạn khô. Tôi ngơ ngác ngồi bên hồ của trường rất rất lâu, vẫn không hiểu cậu ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà ngay cả học cũng không đi.

Lúc đó rõ ràng cậu ấy đã nói là muốn cùng tôi đi tra kết quả, cùng điền nguyện vọng, cùng đến đại học A báo danh mà.

Sau đó, tôi mới nghe giáo viên trung học nói là Cố Thần và gia đình cậu ấy đã ra nước ngoài.

11.

Tiểu Cầm đi cùng tôi để tôi dần thích nghi với cuộc sống không có cậu ấy, từng bước đi học, thực tập, làm việc.

Nhiều năm như vậy, cậu ấy chưa từng liên lạc với tôi, một lần cũng không.

Nỗi đau bị bỏ rơi buộc não tôi phải loại bỏ cậu ấy ra.

Cho nên khi cậu ấy xuất hiện trước mặt tôi lại không nhận ra.

Tôi cầm quyển album đầy hình của bản thân, trong lòng có rất nhiều nghi vấn.

Số của cậu ấy đã ngừng hoạt động từ lâu mà tôi cũng không có thông tin liên lạc mới của cậu ấy.

Tài khoản wechat hồi trung học dùng để tám chuyện cũng không liên lạc được.

Đang lúc ảo não, đột nhiên tôi lại nhớ tới những gì người giải quẻ nói: “Đi về phía đông nhiều chút đi.”

Tôi ôm một tia hy vọng, liền mở la bàn trên điện thoại rồi chạy ra khỏi nhà.

Sau đó tôi phát hiện, chạy về phía đông sẽ là hướng của trường cấp ba của chúng tôi.

Cậu ấy sẽ…cậu ấy sẽ quay lại thăm trường chứ?

Khi đó sau khi Cố Thần được cử đi học, ban ngày cậu ấy sẽ không đến lớp học, hoặc là giúp giáo viên trong văn phòng, hoặc là hướng dẫn các học sinh lớp 11 sắp bước vào kỳ thi, thời gian còn lại sẽ cầm máy ảnh đi chụp dạo trong sân trường.

Nói về điều này thì cậu ấy rất thích chụp ảnh. Hồi đó cậu ấy còn từng tham gia một cuộc thi nhiếp ảnh trong thành phố, giành được giải ba, tác phẩm còn được trưng bày tại triển lãm.

Tôi và Tiểu Cầm còn từng quấn quít bắt cậu ấy cuối tuần dẫn đi xem, cậu ấy nhăn nhó nửa ngày mới đồng ý.

Tiếc là cuối tuần đó trường tôi lại tạm thời quyết định mở cuộc họp phụ huynh, đó là ngày cuối của triển lãm ảnh, làm chúng tôi không đi được.

Đi tới cửa trường học, tôi lại phát hiện hôm nay là ngày nghỉ, trường không mở cửa.

Đã đến rồi tôi cũng muốn vào dạo chơi một chút, nhưng bác bảo vệ không cho.

Được thôi, tôi liền quét mã mượn xe đạp công cộng, rồi chạy đến quán dưa mua lại cái loa lớn, sau đó mở loa và phát inh ỏi trên đường.

Giọng ông chủ quán dưa hấu từ trong loa truyền ra: “Cố Thời, Cố Thời cậu ở đâu, có ai biết Cố Thời không? Cố Thời, Cố Thời cậu ở đâu…”

Sao không tự mình ghi âm?

Bởi vì giọng tôi không được phóng khoáng như ông chủ quán dưa hấu, không thể hét lên khí thế như vậy.

Cách này thật sự rất hữu ích.

Chưa đến mười phút, chú bảo vệ liền ngăn tôi lại.

Ông ấy chỉ vào hai chữ “Cố Thời” trên tờ đăng ký ra vào: “Cô bé, con đang tìm cậu ta hả?”

“Đúng đúng đúng, chính là cậu ấy, chú ơi, chú biết cậu ấy ạ?”

“Không biết, nhưng hai ngày trước cậu ấy có vào trường, có một giáo viên dẫn cậu ấy vào. À, đây có số điện thoại nè, con tự nhớ đi.”

“Dạ dạ, cảm ơn chú ạ, chú thật tốt!”

“Được rồi thì con tắt loa càng sớm càng tốt được không, não chú sắp nổ tung rồi đây.”

Tôi cầm loa đến quầy dưa hấu và đòi hoàn tiền.

Ông chủ nói hàng hoá bán rồi không được trả lại, tôi liền nói bán lại nửa giá.

Ánh mắt ông ấy lộ ra sự kiêu ngạo, lôi ra một cái mới tinh, đã thử giọng.

Tôi:...

Tôi ngồi trước cổng trường rồi nhắn cho Cố Thời: “Mình là Lý Cận Cận, bây giờ đang ở trước cổng trường cấp 3.”

“Được, mình tới liền.”, Cậu ấy liền trả trời lại sau mấy giây, tôi còn nghi ngờ cậu ấy đang đợi tin nhắn từ tôi nữa chứ.

Năm phút sau, một thiếu niên chạy như điên từ cuối đường chính trước cổng trường.

Lúc cậu ấy chạy tới, tôi ngẩn cả người.

Giống như năm đó, cậu ấy trong giờ tự học buổi tối chạy tới đưa đề toán cho tôi, vượt qua rào cản thời gian chạy về phía tôi.

Cậu thiếu niên đó, tóc bị mồ hôi thấm ướt, đôi mắt trong veo như ánh sao năm đó lại xuất hiện.

Cậu ấy đã thay đổi, lại giống như không thay đổi.

Chưa đợi cậu ấy mở miệng, tôi đã đấm cậu ấy mấy cái, hung dữ đấm vào tay cậu ấy, dùng tuyệt kỹ “Vô Ảnh cước” đá vào bắp chân cậu ấy, sau đó liền tung một tổ hợp quyền vào bụng, cuối cùng cởi dép ra cho cậu ấy một cái Hàng Long Thập Bát chưởng.

Tiếc là hôm nay tôi không mang dép.

Cố Thời cứ đứng yên không trốn tránh, mặc cho tôi quyền đấm cước đá cậu ấy.

Bác bảo vệ lo lắng thò đầu ra từ cửa sổ phong an ninh: “Cậu nhóc, có cần giúp gì không?”

Cố Thời vẫn cười ngây ngô như vậy, xua tay nói:”Không sao đâu ạ, bọn cháu đang đùa thôi.”

Tôi đánh mệt rồi, ngồi xổm xuống đất nghỉ ngơi, cậu ấy cũng ngồi xổm bên cạnh, lén nhìn tôi.

Tôi ngồi thẳng xuống đất: : “Nào, mời cậu biểu diễn.”

Cậu ấy nợ tôi một lời giải thích, nợ tôi một lời xin lỗi.

“Xin lỗi!”

Nước mắt của tôi lập tức rơi xuống.

“Mình xin lỗi vì đã đến trễ.”

Tôi mơ hồ nhìn cậu ấy, một câu xin lỗi muộn tám năm lại khiến chúng tôi cùng bật khóc.

“Em còn cần anh không?” Cậu ấy khản giọng cẩn thận hỏi.

Tôi vươn tay ra, cậu ấy vội ôm lấy, ôm tôi chặt vào ngực, ôm thật chặt thật chặt.

Tôi ở trong lòng cậu ấy nhỏ tiếng đáp lại: “Được thôi, giờ em cho anh một cơ hội, cơ hội theo đuổi em!”

Hứ! Dù là Cố Thời thì cũng đừng hòng bỏ bước.

(Hoàn chính văn)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK