""Cậu đoán xem lần này cậu thi Toán được bao nhiêu điểm?"" Cậu ấy hét lớn: ""110 điểm, Bùi Tân Vũ, cậu giỏi quá!""
Sự thật chứng minh, tôi thực sự có tầm nhìn xa trông rộng.
Chắc chắn kiếp trước Giang Việt là một cái loa rồi.
Giọng cậu ấy to thế cơ mà.
""Cảm ơn, vậy cậu được bao nhiêu điểm?"" Tôi cố hết sức mở mắt để không ngủ thiếp đi.
Tôi đã đối chiếu đáp án từ trước nên không ngạc nhiên với kết quả này.
Chỉ là có lẽ Giang Việt đã bị tôi làm cho sợ khi trước giờ vẫn làm bài tập nhưng điểm vẫn chỉ quanh quẩn ở mức bốn mươi, năm mươi.
Khiến cho cậu ấy luôn nhìn tôi thở dài: ""Bùi Tân Vũ, trừ Toán ra thì các môn khác của cậu đều đứng đầu lớp, tại sao cậu lại không học được Toán chứ?""
Tất nhiên.
Cậu ấy cũng sẽ nghi ngờ bản thân, cho rằng phương pháp học tập mà cậu ấy vạch ra cho tôi có vấn đề…
Chỉ là tình huống này rất ít khi xảy ra.
Cho nên, bây giờ cậu ấy thực sự rất ồn ào.
""Đương nhiên là điểm tuyệt đối, cậu còn phải hỏi sao?"" Giang Việt đổi hẳn vẻ kích động trước đó, thản nhiên nói.
""Cậu đúng không phải là người."" Tôi thở dài thườn thượt, ngồi dậy khỏi giường: ""Tôi mời cậu đi ăn nhé, cảm ơn thời gian qua cậu đã kèm cặp tôi.""
Một tiếng sau.
Khi tôi đến quán lẩu đã hẹn, tôi thấy Giang Việt đang chống một chiếc ô đen bên đường, cúi đầu chơi điện thoại.
Chàng thiếu niên có dáng người cao ráo mặc áo khoác lông vũ màu đen, ánh mắt tươi cười đứng giữa trời tuyết như một bức tranh thủy mặc Giang Nam đẹp không thể tả.
Tôi đi tới, vẫy tay trước mắt cậu ấy.
Giang Việt ngẩng đầu nhìn tôi.
Thế là trong đôi mắt sâu thẳm của cậu ấy, tôi nhìn thấy hình ảnh mình phản chiếu trong đó.
Cảnh này hẳn là rất lãng mạn nhưng Giang Việt lại mở miệng.
Tôi nghe thấy cậu ấy kinh hoàng nói: ""Bùi Tân Vũ, sao mới một ngày không gặp, mặt cậu béo thế này?""
Tức quá, tôi muốn đ.ấ.m cậu ấy quá.
May mà tôi đã nhịn.
Nhưng mà, ai có thể nói cho tôi biết tại sao đi ăn tối mà Giang Việt vẫn mang theo một quyển bài tập Toán chứ?
""Món ăn còn lâu mới lên, cậu xem có thể làm xong hai bài Toán lớn này không?"" Cậu ấy liếc nhìn đồng hồ, vẻ mặt nghiêm túc, ""Chỉ còn hơn một trăm ngày nữa là đến kỳ thi đại học rồi, thời gian gấp rút mà nhiệm vụ nặng nề, mặc dù lần này thi được điểm khá nhưng vẫn không thể lơ là, có câu kiêu binh tất bại...""
Tôi không nói nên lời, chỉ có thể cúi đầu làm bài.
Giang Việt nhìn có vẻ rất hài lòng: ""Học trò ngoan nhưng cũng là do tôi có năng khiếu làm thầy giáo.""
""Không được đâu, cậu mà đi làm giáo viên thì phí phạm nhân tài quá.""
Tôi nói vậy nhưng trong lòng không nhịn được mà phàn nàn.
Với cái kiểu của cậu ấy, luôn nói móc xỉa xói mắng tôi thì Lâm Đại Ngọc cũng phải chịu thua.
Cũng may là tâm lý tôi mạnh mẽ, nếu không thì đã sụp đổ từ lâu rồi.
Tôi không thể để cậu ấy đi tàn phá những bông hoa của tổ quốc được.
3
Ấn tượng của tôi về kỳ thi đại học kéo dài hai ngày đó đã rất mơ hồ.
Giống như chỉ là một giấc mơ mơ màng.
Tôi vốn tưởng rằng khi ngồi trong phòng thi, tôi sẽ rất căng thẳng.
Nhưng không.
Tôi đã rất bình tĩnh hoàn thành kỳ thi quan trọng nhất trong mười tám năm cuộc đời.
Tôi vốn tưởng rằng sau khi kết thúc kỳ thi, tôi sẽ rất phấn khích.
Cuối cùng cũng không phải thức đêm làm bài nữa, không phải lo lắng vì điểm số nữa.