Tôi đứng người.
Chỉ là nước khoáng thôi mà, có gì mà ngọt với không ngọt chứ?
Trình Tu như nhìn thấu suy nghĩ của tôi: “Bởi vì là…”
Nhưng nói được một nửa, anh lại không nói nữa.
Tôi hỏi: “Là gì cơ?”
“Không có gì, tối nay đi ăn với tôi không?”
Tôi bỗng thấy phấn chấn, cũng không bận tâm chuyện nước khoáng ngọt hay không nữa.
“Được thôi.”
11.
Trình Tu lại đi về phía nhóm bạn đang chơi bóng, nói vài câu, rồi cả nhóm lại rộ lên tiếng trêu chọc.
Tôi lờ mờ nghe thấy một câu: “Chỉ cần chị dâu đến là cậu bỏ anh em luôn.”
Xem ra bạn bè của Trình Tu rất thích trêu chọc.
Chỉ là không biết bao giờ tôi mới trở thành chị dâu thực sự của họ nhỉ?
Trình Tu vẫy tay chào bọn họ rồi quay người bước đi.
Tôi đứng đợi anh tới, thử dò hỏi:
“Hôm nay để tôi mời cậu nhé?”
Trình Tu nhìn tôi không vui.
“Thế sao được?”
Tôi nghĩ một chút: “Vừa rồi cậu chơi bóng rất giỏi, coi như khích lệ cậu đi.”
Tai của Trình Tu dường như hơi đỏ.
Tôi nghi ngờ đó chỉ là ảo giác của mình.
Nhờ sự cố gắng của tôi, cuối cùng Trình Tu cũng đồng ý.
Chỉ có điều điều kiện là anh sẽ mua đồ uống.
Tôi gọi một ly trà sữa trân châu, anh gọi một món mới của quán.
Trên đường đi, anh nhấp một ngụm trà hoa quả mới: “Cái này ngon lắm.”
“Thật không?” Tôi đang cố gắng hút trân châu một cách nhẹ nhàng.
Trình Tu gật đầu, dừng bước nhìn tôi: “Cậu muốn thử không?”
Tôi:!!!
12.
Nhìn vẻ mặt bình thản của Trình Tu, khó mà tôi không nghĩ rằng mình đã nghĩ quá nhiều.
Như vậy không tính là hôn nhau gián tiếp à!
Mặc dù tôi thật sự rất muốn đưa miệng mình trực tiếp lên ống hút.
Nhưng vì sự e thẹn của con gái, tôi vẫn chọn lắc đầu.
“Không cần, không cần, lần sau tôi tự mua là được rồi.”
Trình Tu cũng không nói gì, cúi đầu dùng ống hút khuấy nhẹ trái cây
trong ly.
“Được.”
Kết quả là hôm sau, khi tôi còn đang ngồi trong ký túc xá, bạn cùng phòng chạy vào hét toáng lên.
“Đồng Đồng! Trình Tu đến đưa trà cho cậu!”
?!
Còn có chuyện tốt thế này á?
Tôi sặc nước, ho đến mức không thở nổi. Phải mất một lúc lâu tôi mới bình tĩnh lại.
Xuống lầu mới biết, anh chỉ mang cho tôi một ly “Trà nho khoai môn”.
Là vị trà hoa quả mới hôm qua.
Lần sau khi truyền đạt có thể đừng bớt cắt xén thông tin được không!
Mừng hụt rồi!
Nhưng tôi vẫn rất vui.
Trình Tu đưa ly trà hoa quả cho tôi:
“Bây giờ cậu có thể thử rồi.”
“Thật ra tôi có thể tự mua mà…” Tôi cúi đầu, ngượng ngùng.
Trình Tu nhét ly trà vào tay tôi: “Tôi đã mua rồi.”
Ôi, nam thần vì danh dự của mình, thật sự đã hy sinh rất nhiều.
13
Tục ngữ có câu.
Tình trường đắc ý, chiến trường thất ý.
Sau khi thua liên tiếp mười ba trận, tôi thật sự rất muốn khóc.
Tại sao trận nào tôi cũng ghép phải những đồng đội... chơi không được giỏi vậy.
Tôi ấm ức không nhịn được đăng một bài lên vòng bạn bè.
Kết quả là không lâu sau thì nhận được tin nhắn của Trình Tu.
"Rớt hạng rồi?"
Tôi trả lời: "Đúng vậy..."
Còn gửi thêm một biểu tượng gấu con đang khóc thút thít rất đáng yêu.
"Còn đánh không?"
Tôi do dự.
Ý anh ấy là đang muốn mời tôi chơi à?
Nhưng mà tôi xui quá, sợ kéo theo anh thua cùng...
Tôi còn đang bối rối, Trình Tu lại gửi tin nhắn đến.
"Có thể chơi cùng."
Không kịp nghĩ nhiều, tôi nhiệt tình gõ chữ: "Được."
Sau khi đăng nhập, Trình Tu lập tức mời tôi.
Tôi nhấn đồng ý, vào rồi mới phát hiện, trong nhóm có ảnh bốn người xếp hàng chỉnh tề.
Thêm tôi nữa, vừa hay đủ năm người.
À, thì ra thiếu một người để đánh team năm.
Nhưng cũng tốt.
14
Bạn bè Trình Tu bắt đầu chat.
"Quách Đức Cương? Quách Đức Cương là ai?"
"Hình như là con gái."
"Wow, Trình ca, anh mời con gái chơi game à?"
"Chị dâu có biết chuyện này không?"
Trình Tu không trả lời.
Xong rồi, tôi có nên giải thích chút không?
Vì để giữ hình tượng cho Trình Tu, tôi vẫn gửi tin nhắn.
"Chào mọi người, tôi là Giản Đồng."
Phòng chờ đã rơi vào im lặng trong nháy mắt.