• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

” Lưu Tinh Tự” về đêm, lượng khách đến nối liền không dứt, bồi bàn đi tới đi lui. Nhạc jazz ôn nhu như nước, vô thức xuyên qua mỗi ngõ ngách.

“Tiêu Thạch, qua phòng quản lý một chút, ông chủ tìm cậu. Hứa Tiểu Nhiên, cậu tiếp nhận công việc của Tiêu Thạch.” Mới từ phòng bếp bưng ra một bàn năm món ăn, đã bị Khâu Hạo Xuyên gọi lại.

Cảnh Mộ Chi gọi y? Tiêu Thạch giật mình, “đã biết.”

Vậy là, tất cả sẽ kết thúc vào tối nay sao.

“Vì sao đột nhiên lại thế?”

“Sao?” Không nghĩ Khâu Hạo Xuyên lại hỏi như vậy.

“Chuyện từ chức.” Khâu Hạo Xuyên nhìn y.

“Ách…”

“Quên đi, cậu không muốn nói, tôi cũng sẽ không làm khó dễ cậu. Mặc kệ phát sinh chuyện gì, tôi cũng không định để mất nhân viên nỗ lực như cậu.”

“Quản lí…”

Tiêu Thạch cùng Khâu Hạo Xuyên tiếp xúc không nhiều lắm. Nam nhân trước mắt cao to mà nghiêm túc, không hiểu tại sao lại làm cho kẻ khác cảm thấy an tâm.

“Có cái gì khó khăn, có thể nhờ tôi hỗ trợ.” Khâu Hạo Xuyên vỗ vỗ vai y, “đi thôi, đừng làm cho ông chủ phải chờ.”

“Cảm ơn quản lí.”

Cửa phòng quản lý đóng chặt, Tiêu Thạch hít sâu mấy hơi, ổn định tâm lý, nhẹ nhàng gõ cửa.

“Vào đi.”

Đẩy cửa vào, sau bàn làm việc to đùng là bóng dáng nam nhân đang khoanh tay đứng tựa vào cửa sổ mà ngắm nhìn vu vơ.

“Ông chủ, ngài tìm tôi?”

Thu mắt, tim đập cuồng loạn. Đau nhức trên môi hôm qua, giống như đau nhức trong ***g ngực, Tiêu Thạch nhận không rõ, thậm chí dũng khí nhìn vào hắn y cũng không có.

“Hạo Xuyên nói cho tôi biết, cậu ngày hôm nay vừa làm việc đã nộp đơn từ chức với hắn.” Thanh âm nam nhân đạm mạc truyền đến.

“Đúng vậy.”

“Vì sao? Cũng bởi vì chuyện ngày hôm qua?”

“…”

“Tôi nguyện ý xin lỗi chuyện ngày hôm qua một lần nữa, như vậy, cậu có thể bỏ qua có được không?”

“Đó không phải vấn đề.” Tiêu Thạch thấp giọng nói.

Tầm mắt y toàn bộ đã bị người nhìn thấu, không hề phòng bị đã chật vật bị vạch trần, y đã không muốn lại gần nam nhân cao xa này, chỉ thấy rõ ra y vốn dĩ nhỏ bé buồn cười. Huống chi, có thể đoán được, y ra tay đánh ông chủ, những ngày sau này cũng sẽ chẳng được bình yên.

Bên tai truyền đến tiếng nam nhân chặc lưỡi , “bất quá là đánh mất nụ hôn đầu tiên, sao lại giống nữ sinh mong manh vậy chứ.”

Bị những lời này kích thích, Tiêu Thạch liền ngẩng đầu, bỗng dưng cả kinh, hắn ta lại gần y tự lúc nào? Gương mặt cân đối cau lại, toàn thân tản mát khí thế khó gần, có vẻ không vui, so với bình thường đáng sợ gấp bội.

Thấy ánh mắt Tiêu Thạch chậm rãi rơi xuống vết thương trên mặt, khóe mắt Cảnh Mộ Chi không khỏi giật giật một chút, Tiêu Thạch cũng vì thế vô thanh vô thức cong khóe môi.

“Cũng là chuyện tốt cậu làm.” Cảnh Mộ Chi lạnh lùng nói.

Hôm nay lúc đến công ty, bị Trác Phàm cùng Cao Tuấn bắt được, không khoan dung, không buông tha mà tra hỏi một hồi. Cảnh Mộ Chi mồm miệng ba hoa bảo rằng không cẩn thận bị đụng đầu, sau lại còn nói là bị con mèo nhỏ cào bị thương… Nhưng mà những lý do này đều bị Cao Tuấn mặt dày bác bỏ. Cảnh Mộ Chi thẳng thắn gắt gao ngậm miệng, Cao Tuấn hết cách, đành buông xuống một câu —— “một ngày nào đó ta sẽ bắt được ngươi này gian phu *** phụ” rồi nghênh ngang bỏ đi.

Mình gặp phiền phức như vậy, tất cả đều là bởi vì người thanh niên trước mắt này, sắc mặt tái nhợt nhưng ánh mắt lại quật cường, tựa như bệ đá ở cầu tiêu – vừa thối còn vừa cứng.

“Chưa từng có người dám đánh tôi, cậu rốt cuộc đấm một cái.”

Cảnh Mộ Chi vỗ về chỗ tổn thương trên mặt, đi bước một tới gần Tiêu Thạch.

“Tôi nguyện ý xin lỗi.”

“Xin lỗi cái rắm!”

Cho dù tinh anh xã hội có được nuôi dạy tốt thế nào, khi tức giận, tuyệt đối đỡ không kịp, Cảnh Mộ Chi hiện tại bộ dạng hung dữ, nếu là bị nhân viên thấy, sợ rằng sẽ giật mình đến rớt cả mắt kiếng mất.

“Cậu còn muốn từ chức để bỏ chạy nữa? Không dễ dàng như vậy đâu, còn lâu tôi mới đáp ứng, tôi chính là muốn giữ cậu lại làm trâu làm ngựa!”

Không còn đường lui lại, phía sau lưng đã là tường, Tiêu Thạch rất không cốt khí mà cầu xin tha thứ, “tôi biết sai rồi, xin ngài buông tha tôi đi.”

Cảnh Mộ Chi từ từ mở giãn mặt ra, miệng cười như không, nhìn thật sự lưu manh.

“Tội chết dễ tha, tội sống khó tránh.”

“Anh… anh muốn làm gì…”

Đây quả thực chính là lời thoại của tiểu thư mềm yếu khi gặp sắc lang trong kịch cổ trang kinh điển.

Còn không kịp xấu hổ, thanh âm yếu ớt đã bị nam nhân bá đạo dùng môi ngăn cản…

Chút chống cự biến thành đầu hàng bất đắc dĩ, ấm áp mê hoặc, mềm mại bị người tùy ý hấp nước, ngạc nhiên đến mức hai mắt mở to, không thể tin được.

Không thoảng qua như lần đầu, lúc này hắn vậy mà cả đầu lưỡi cũng đưa đến!

“Ngu ngốc, lúc hôn phải nhắm mắt lại.”

Cánh môi nam nhân nhân gợi cảm lạnh lùng, tựa như nấc thang lên thiên đường, xa xôi thăm thẳm.

Nhắm mắt lại, cam chịu bị chôn sâu nơi đáy mắt thăm thẳm của người kia, ở sâu trong nội tâm lại như có gì đó bùng nổ…

Giống như mồi lửa sau cùng, say mê giữa đau đớn cùng ngọt ngào, lại phảng phất như lửa bỏng luyện ngục, run rẩy dày vò linh hồn đến vô tận…

Đầu y ong lên, lý trí đã trốn đi mất… Tiêu Thạch cảm giác mình vỡ vụn, thiêu đốt, tan chảy… Nếu không, hay là y cứ thử chấp nhận những tàn phá này đi!

Dùng hết toàn thân khí lực, y cắn mạnh một cái!

Rên thầm một tiếng, Cảnh Mộ Chi rốt cục buông Tiêu Thạch ra, lấy tay sờ thử đầu lưỡi, chỉ thấy tơ máu nhàn nhạt.

“Anh… Thực sự… Thích… Nam nhân?”

Y tựa hồ minh hiểu ra chuyện gì, môi run rẩy, tràn ra những lên án vô hình.

“Cậu nói xem?”

Bất cứ lúc nào, viên đá nhỏ này đều sẽ có những phản ứng hắn không ngờ tới được, cực kỳ thú vị. Thậm chí ngay cả cách nói chuyện, đều mới lạ không giống người thường.

“…”

Hắn nói không nên lời, đôi môi run rẩy trong gió.

Cảnh Mộ Chi vô cùng kinh ngạc, hắn vững tin, y cũng không ghét nụ hôn của hắn, nhưng đau thương cùng sợ hãi trong mắt y lại đến từ đâu?

“Nói dối… Gạt người…”

Vũ trụ nhỏ của Tiêu Thạch trong nháy mắt bùng nổ, uy lực lớn đến nỗi toàn bộ thánh đấu sĩ hoàng kim không khéo sẽ bay đến Thái Bình Dương.

“Dối trá! Kém cỏi! Hai mặt! Giả thần giả quỷ! Tùy hứng làm bậy! Tính cách ác liệt chỉ biết thương tổn người khác!!!! Anh là tên khốn nạn thối nát nhất mà tôi từng gặp! ! !”

“Hở…”

“Phanh” một tiếng to, cửa bị người ta ra sức đóng sầm lại.

Ai nha ai nha, thực sự là hiếm thấy đó.

Cảnh Mộ Chi vô thức mà vỗ về vết thương trên gò má, bắt đầu chăm chú suy nghĩ có nên mướn một vị thám tử tư hay không, hảo hảo tra rõ một phen mình và tổ tông mười tám đời của y có quan hệ gì. Bằng không, những kết luận to lớn này của y … từ đâu mà tới chứ? Xem như hai lần đều là hắn cường hôn, là hắn không tốt, nhưng tội danh như thế có hơi bị nhiều không nhỉ.

Hắn thực sự rất là oan a…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK