Còn 18 ngày để tôi trả nốt 2 vạn 8 của khoản nợ.
Tôi lại thấy biển số xe quen thuộc.
Mẹ của Trần Cảnh Thâm mặc một chiếc váy đẹp và xách một chiếc túi hàng hiệu.
Thật là hết chỗ nói với khu hàng ăn này.
Bà ấy cau mày nhìn tôi, người tôi nồng nặc mùi khói dầu: “Có chỗ nào sạch sẽ hơn để ngồi không?”
“Có một quán cà phê bên kia đường.”
Bà ấy liếc nhìn quán cà phê nhỏ nghèo nàn: “Thôi được rồi, ngồi đây đi.”
Tôi cầm khăn giấy cẩn thận lau ghế: “Bà Trần, mời ngồi đây.”
Bà ấy không nói gì, cau mày và ngồi xuống.
“Bà Trần tìm tôi có chuyện gì không?”
“Tất nhiên là có rồi.”
“Muốn tôi rời khỏi Trần Cảnh Thâm?”
Bà ấy hơi nhướng mày: “Cô khá tự giác đấy.”
Tôi thở dài: “Sao bà không thử thuyết phục con trai bà nhỉ?”
“Nếu có thể thuyết phục nó thì tôi tìm tới cô làm gì.”
Tôi lại thở dài: “Lần này sợ là không có khả năng.”
“Giang Nghiên, thật ra tôi không hận cô, nhưng cô cũng biết…”
Bà ấy là một danh môn khuê các, thực sự không thể nói lời nào quá nặng lời.
Nhưng tôi biết rất rõ bà ấy định nói gì, có lẽ tôi thực sự không thuộc về gia đình này.
Tôi cũng nghĩ về vấn đề này.
Lần đầu tiên yêu anh, tôi đã nghĩ về nó.
Chỉ cần Trần Cảnh Thâm không quan tâm, thì tôi cũng không quan tâm.
Nhưng nếu anh ấy có chút do dự và quan tâm, tôi sẽ từ bỏ.
Rất rõ ràng.
Hai năm trước, khi gia đình tôi tương đối khá giả thì anh không như vậy.
Bây giờ trông tôi thật thất bại, còn anh thì không.
Thế là đủ rồi.
“Bà Trần, thực xin lỗi, không thể đồng ý với bà.”
“Tại sao hai năm trước cô lại đồng ý?”
“Bởi vì vào thời điểm đó, tôi không chắc chuyện của cha tôi sẽ có kết quả ra sao. Tôi lo lắng rằng nếu ông ấy phải ngồi tù, điều đó sẽ ảnh hưởng đến tương lai của Trần Cảnh Thâm, cũng như tương lai của con cái chúng tôi.”
“Nhưng bây giờ, tôi sắp trả hết nợ rồi.”
“Nhưng Giang Nghiên, côcó bao giờ nghĩ rằng với gia cảnh của cô, Cảnh Thâm sẽ rất xấu hổ không.”
Tôi đang định nói gì đó thì Miên Miên đột nhiên ôm một đống kẹo đường chạy về phía tôi.
14.
“Mẹ, kẹo hồ lô, mẹ ăn đi…”
Đôi bàn tay nhỏ mũm mĩm của con bé đưa những viên kẹo vào miệng tôi.
Tôi cười, cúi đầu cắn một miếng táo gai: “Ngon quá, Miên Miên ngoan lắm, con ra chỗ khác chơi đi.”
“Giang Nghiên… nó là con gái của cô?”
“À phải, nó là con gái tôi.”
Tôi bình tĩnh nhìn bà ấy và ôm Miên Miên vào lòng.
“Cô… cô không bỏ đứa bé đó đi?”
“Bác sĩ nói tôi bị xe đụng, khắp người đều bị thương, nhưng đứa nhỏ vẫn sống khỏe mạnh, số mệnh nhất định mang nó đến với tôi.”
Tôi khẽ vuốt mái tóc đen của Miên Miên: “Xin lỗi, lúc đó tôi thật sự không thể nhẫn tâm hơn được nữa.”
Bà Trần từ từ đứng dậy, như thể bà muốn nói điều gì đó.
Nhưng nhìn Miên Miên đáng yêu, bà ấy vẫn không nỡ nói ra.
“Bà có muốn ăn kẹo hồ lô không?” Miên Miên đột nhiên đưa kẹo hồ lô sắp chảy ra đưa cho bà ấy.
Bà Trần theo bản năng muốn tránh đi, nhưng vẻ mặt của Miên Miên quá ngây thơ và dễ thương.
Bà ấy do dự một chút, cúi xuống vuốt tóc Miên Miên: “Ngoan, bà không ăn, con ăn đi.”
Miên Miên vui vẻ tiếp tục liếm kẹo.
Bà ấy nhìn tôi, rồi nhìn Miên Miên, một lúc sau, bà ấy quay người rời đi.
Vào cuối tháng, tôi gửi số tiền còn nợ cuối cùng vào tài khoản.
Sau đó liên hệ với tòa án.
Giang Xuân Minh sẽ được đưa ra khỏi danh sách nợ tín dụng.
Vụ án đã khép lại và tảng đá cuối cùng đã được dỡ bỏ khỏi đầu tôi.
Tôi thấy bầu trời trong xanh và những đám mây trắng, tôi cảm thấy sảng khoái.
Lần đầu tiên sau hai năm,tôi thấy dễ thở hơn bao giờ hết.
Tôi gọi cho Trần Cảnh Thâm, nhưng không ai trả lời.
Tôi không nghĩ nhiều về điều đó, khi đóng cửa hàng vào buổi tối, tôi gọi lại cho anh ấy.
Nhưng anh vẫn không có nghe máy.
Tôi hơi bối rối và đã gửi tin nhắn cho anh ấy trên Wechat nhưng không có hồi âm.
Cho đến hai giờ sáng.
Đột nhiên anh gọi video cho tôi.
“Nghiên Nghiên, xin lỗi đã đánh thức em.”
Anh vẫn mặc bộ đồ phẫu thuật màu xanh, ngồi mệt mỏi trên sàn hành lang.
“Trần Cảnh Thâm… có chuyện gì sao?”
“Một trong những bệnh nhân nhỏ của anh đã không thể rời khỏi bàn mổ tối nay.”
Đôi mắt anh đỏ như máu, trong màn hình tôi thấy tay anh run run, trong mắt có một tầng hơi nước.
“Nó mới bảy tuổi, là một đứa trẻ rất thông minh đáng yêu… anh cảm thấy có lỗi, rất có lỗi, cảm thấy mình thật vô dụng, Nghiên Nghiên…”
Trần Cảnh Thâm dựa vào tường và lấy tay che mặt.
“Trần Cảnh Thâm, đừng nghĩ như vậy, anh đã cố gắng hết sức, anh đã làm rất tốt, thật đấy, Trần Cảnh Thâm đừng quá trách bản thân mình.”
“Bây giờ em đi tìm anh, Trần Cảnh Thâm, anh đợi em.”
Tôi không cúp video, chỉ mặc áo khoác lao ra ngoài.
Khi tôi đến bệnh viện, Trần Cảnh Thâm vẫn đang ngồi trên sàn ở hành lang.
Khi anh ấy nhìn thấy tôi, anh ấy đưa tay về phía tôi: “Nghiên Nghiên.”
Tôi bước đến, không nói gì, chỉ ôm chặt lấy anh.
Trần Cảnh Thâm vùi mặt vào ngực tôi.
Tôi nhẹ nhàng vuốt tóc anh, nhẹ giọng an ủi: “Không sao đâu, anh là bác sĩ, Trần Cảnh Thâm, anh sẽ luôn trải qua rất nhiều chuyện sinh tử…”
“Anh đã từng quá tự phụ, quá cao ngạo.”
“Anh lợi hại như vậy, đương nhiên có tư cách kiêu ngạo.”
“Nhưng anh sẽ không như vậy nữa, Nghiên Nghiên, cuối cùng anh cũng nhận ra mình nhỏ bé như thế nào.”
“Đúng vậy, con người như chúng ta rất nhỏ bé, cho nên anh nên hòa giải với chính mình đi, Trần Cảnh Thâm, anh đã làm đủ rồi.”
“Anh chỉ không biết làm thế nào để đối mặt với cha mẹ của đứa trẻ, họ rất tin tưởng anh.”
“Bọn họ sẽ hiểu cho anh. Trên đời này, trừ cha mẹ của đứa bé ra, anh chính là người mong muốn đứa bé phẫu thuật thành công nhất. Họ nhất định sẽ hiểu.”
“Bọn họ sẽ hiểu sao?”
“Họ sẽ hiểu mà”