• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

4

Một tháng sau, thư từ Ba Lăng gửi về.

Phu nhân vừa xem xong, bỗng ngã quỵ.

Thôi Cửu vội vã chạy ra ngoài gọi đại phu, còn ta ở lại bên bếp lò, cả đêm hâm nóng nồi cháo trắng, sợ rằng phu nhân tỉnh lại sẽ cần dùng.

Nghe quản gia kể lại ta mới biết lá thư đó không phải do lão gia gửi về, mà là do Lưu thúc theo hầu bên cạnh lão gia viết.

Trong thư nói lão gia trên đường tới Ba Lăng bị nhiễm bệnh, ho nghỉ ngơi dọc đường hai ngày vẫn không thấy khá lên, nhưng sợ lỡ kỳ hạn nhậm chức, lão gia đành gắng gượng lên đường.

Chẳng ngờ khi đến Ba Lăng thì bệnh tình trở nặng, đến ngày thư gửi đi, lão gia ho dữ dội đến mức không thể rời giường.

Sáng hôm sau, phu nhân tỉnh lại, quyết định sẽ đi Ba Lăng chăm sóc lão gia.

Quản gia hết lời khuyên can cũng không lay chuyển được, cuối cùng đành phải báo cho Đại thiếu gia.

Ta đến Ngụy gia đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên chân chính được nhìn thấy Đại thiếu gia.

Lần trước hắn bị người ta đưa về khi nằm trên tấm ván gỗ, ta chỉ trông thấy một tấm lưng bê bết m-á-u thịt từ xa. Một tháng qua, Đại thiếu gia luôn ở trong phòng dưỡng thương, không bước ra ngoài lấy một bước.

Hiện tại, Đại thiếu gia mặc áo bào trắng dệt gấm, ngồi trên xe lăn, được Kiếm Như đẩy vào viện của phu nhân.

Trước đây, ta từng nghe Thôi Cửu kể nhiều về sự giỏi giang Đại thiếu gia, nhưng chưa từng nghe Thôi Cửu kể gì về dung mạo của hắn.

Bây giờ được gặp, ta gần như không thể tin vào mắt mình.

Đại thiếu gia thật sự là quá đẹp đi.

Hắn có làn da trắng, màu môi cũng trắng bợt, lại khoác bộ áo trắng, người ngồi ở đó, tựa như pho tượng Bồ Tát bằng ngọc mà ta từng thấy trong miếu vào ngày Tết.

Đại thiếu gia vào trong viện của phu nhân chưa đến một khắc, Châu Nhi tỷ tỷ đã đi ra, cầm bát cháo trên tay ta mang vào.

Phu nhân cuối cùng cũng chịu ăn.

Trong lúc bà dùng bữa, Thôi Cửu lại vội vã ra ngoài lần nữa, lần này là đại thiếu gia sai hắn đi, bảo hắn mang thư của Lưu thúc tới Bảo Tế Đường tìm đại phu, lấy thuốc theo triệu chứng được miêu tả trong thư. Ngoài ra còn mua thêm một ít dược hoàn nổi tiếng ở kinh thành, chuyên dùng giữ mệnh, bảo mệnh.

Ý của Đại thiếu gia  là nếu không thể ngăn cản được, có nói gì phu nhân cũng nhất định phải đi, vậy chi bằng chuẩn bị thật chu toàn rồi hãy lên đường.

Phu nhân đi Ba Lăng xa xôi, tất nhiên phải mang theo người hầu, Châu Nhi tỷ tỷ chắc chắn sẽ đi, quản gia từng trải lão luyện, đa mưu túc trí, cũng được Đại thiếu gia chỉ định tháp tùng phu nhân. Cuối cùng, còn chọn thêm Thôi Cửu trẻ trung khỏe mạnh.

Ban đầu, phu nhân không muốn mang Thôi Cửu theo — Đại thiếu gia cũng đang bị thương, tình hình trong nhà lại khó khăn như này, bà đi Ba Lăng, không cần mang nhiều người như vậy. Huống hồ, Lưu thúc vẫn còn ở Ba Lăng, ông ấy cũng là người làm lâu năm, biết rõ gốc rễ trong nhà.

Nhưng Đại thiếu gia chỉ hơi nhướng mày, phu nhân liền im lặng không nói thêm gì nữa.

Ở Ngụy gia hơn một tháng, người trong phủ dần thưa thớt, ta quay lại bếp nhóm lửa làm bữa cơm đưa tiễn phu nhân, khói bếp cay xè mắt, khiến ta ho sặc sụa, lưng cũng bắt đầu thấy mỏi.

Phu nhân hiền hòa, luôn nói chuyện với ta bằng giọng dịu dàng.

Thôi Cửu thẳng thắn, có thời gian rảnh là giúp ta bổ củi.

Quản gia và Châu Nhi tỷ tỷ đều là người tốt.

Ba Lăng, nghe đến hai chữ đó, ta liền biết là rất xa.

Đi Ba Lăng xa xôi, nhanh nhất là phải đi đường thủy.

Ngồi thuyền vượt sông, không biết phu nhân cùng mọi người có say sóng không, ta rưng rưng nước mắt, tìm ít mứt hoa quả, dùng giấy dầu chống ẩm gói lại.

Sáng hôm sau, khi trời còn mờ mờ sáng, ta đã dậy nhóm lửa nấu cháo, phu nhân và mọi người dùng xong cháo là lên đường. Xe ngựa ra bến tàu đã được gọi sẵn từ hôm qua, đã chờ ở bên ngoài từ sớm.

Trước lúc rời đi, phu nhân lại khóc.

Bà ấy dùng khăn tay che miệng, nước mắt không ngừng rơi.

Giây phút chia ly, ngay cả gió cũng tiêu điều, như thể mùa thu vừa chợt đến.



Mắt ta đỏ hoe, đưa gói đồ đã chuẩn bị xong từ sớm cho Châu Nhi tỷ tỷ. Phu nhân hỏi đó là gì, ta đáp: “Là mứt hoa quả chống say và trứng luộc dùng dọc đường.”

Đại thiếu gia vẫn ngồi trên chiếc xe lăn bằng gỗ, sắc mặt bình thản không có cảm xúc gì. Hắn ăn mặc rất phong phanh, tà áo tung bay, trên sống lưng gồ lên hai khối xương bướm gầy gò, như thể ngay sau đó sẽ bị gió thổi bay đi mất.

Khi mở miệng, giọng hắn khàn đặc.

Ta cứ ngỡ hắn sẽ nói gì đó, nhưng không ngờ chỉ nghe được một câu: "Đã đến giờ rồi."

Thế là, chúng ta tiễn biệt phu nhân, ngôi nhà to rộng của Ngụy gia, giờ đây chỉ còn lại Đại thiếu gia, Kiếm Như và ta.

Phủ đệ trống trải vô cùng, ta trở về phòng bếp, xắn tay áo lên, dọn dẹp đống bát đũa còn bày bừa từ sáng, cơn đau lưng kỳ quái lại ập đến, có lẽ do tối qua nằm sấp trước bếp để trông nồi cháo, chưa được ngủ ngon giấc. Ta lấy tay xoa nhẹ phần eo, quyết định tối nay sẽ ngủ sớm hơn.

Giữa lúc ấy, Kiếm Như có vén rèm vào một lần.

Hắn đến truyền lời của Đại thiếu gia, Đại thiếu gia nói, từ nay về sau, trong nhà chỉ còn ba người, nên cùng nhau ăn uống, không cần làm riêng cho hắn nữa.

Với ta mà nói thì đây là chuyện tốt, đỡ việc hơn nhiều, chỉ là không hợp quy củ cho lắm.

Đến giữa trưa, ta nấu bốn món đơn giản, bày lên khay rồi bưng đến viện của Đại thiếu gia.

Đây là lần đầu tiên ta bước chân vào viện của hắn, trước kia đều mang đến cửa rồi Kiếm Như sẽ ra lấy.

Lúc này, đại thiếu gia không ngồi trên xe lăn nữa, Kiếm Như đang đỡ hắn, cả hai đang bước từng bước trên đất.

Trước đây khi gặp đại thiếu gia, hắn không ngồi thì lại nằm sấp. Nay hắn đứng lên, ta mới phát hiện hắn rất cao, còn cao hơn Kiếm Như nửa cái đầu. Nhưng bước chân của hắn không vững, môi mím chặt, trên trán đẫm mồ hôi.

Ta không dám quấy rầy, cúi đầu lấy thức ăn đặt lên bàn, thầm hối hận vì không dùng hộp đựng thức ăn — chẳng biết đại thiếu gia còn đi bao lâu, cơm canh sắp nguội mất rồi.

Ý nghĩ đó vừa lóe lên, bỗng nghe thấy tiếng la hoảng hốt của Kiếm Như. Ta ngoảnh đầu lại, vừa lúc thấy Đại thiếu gia khuỵu xuống, ngã thẳng xuống đất, kéo theo cả Kiếm Như cùng ngã. Cả hai chật vật ngã ra đất, chiếc bình hoa trên giá bị đụng trúng, đổ ập xuống người bọn họ.

Ta giật mình ngơ ngác, vô thức chạy về phía đó.

Đại thiếu gia hô lên một câu: “Cẩn thận!”

Lúc này ta mới nhận ra dưới đất đầy những mảnh gốm vỡ.

Kiếm Như bị một mảnh vỡ cắt qua thái dương, rách một đường nhỏ, còn Đại thiếu gia có vẻ không có vấn đề gì, chỉ là hắn vẫn khó đứng dậy, phải nhờ ta và Kiếm Như nâng lên.

Ta cẩn thận rũ rũ vạt áo cho hắn, đảm bảo không có mảnh vỡ nào bám vào người, rồi mới để Kiếm Như đỡ hắn ngồi xuống.

Sau một hồi vầy vò, m.á.u trên trán Kiếm Như đã chảy xuống tận cằm.

Đại thiếu gia liền bảo hắn đi xử lý vết thương.

Ta tự giác lấy chổi và ki hốt rác, cúi người quét sạch mảnh vỡ trên sàn.

Ánh nắng chiếu rọi, những mảnh gốm trên đất lóe lên ánh sáng li ti lấp lánh, ta lóa mắt một chốc, chợt nhìn thấy trên vạt váy của mình cũng có vết máu.

Phản ứng đầu tiên là, đây chắc hẳn là m.á.u của Kiếm Như.

Nhưng nghĩ lại, m.á.u của Kiếm Như, ngay cả áo hắn còn không dính, sao có thể dính vào váy ta được?

Vây nên ta nghĩ, đó là m.á.u của ta, chỉ không biết vết thương ở đâu.

Ta cẩn thận kiểm tra phần thân trên, không có vết thương nào.

Rồi lại kiểm tra phần dưới, nhưng ngại có Đại thiếu gia ở đó, ta không tiện vén váy lên để xem.

Đại thiếu gia nhận ra điều bất thường, hắn hỏi: “Ngươi tìm gì vậy?”

Ta nhấc một góc váy bị dính bẩn cho hắn xem: “Hình như ban nãy nô tỳ bị thương, nhưng lạ là không thấy đau ở đâu cả.”

Bốn mắt chạm nhau, Đại thiếu gia vốn không biểu lộ cảm xúc gì khi tiễn phu nhân đi, lúc này không rõ vì lý do gì mà hai lỗ tai lại đỏ lên.

Đại thiếu gia ho khẽ một tiếng, hỏi: "Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"



"Mười ba ạ."

Bụng dưới bất chợt co thắt lại, trên váy lại từ từ loang ra một đóa hoa đỏ.

Bầu không khí bỗng trở nên im lặng đến đáng sợ. Sau đó, ta nghe thấy Đại thiếu gia hạ giọng nói: "Ngươi... có lẽ là... tới quỳ thủy rồi."

Ta có lẽ là tới quỳ thủy ư.

Ta chỉ cảm thấy trong đầu kêu ù ù, vừa xấu hổ vừa hoang mang, đứng đờ tại chỗ, nhìn Đại thiếu gia ngơ ngác hỏi: "Vậy... phải làm sao bây giờ?"

Vị Đại thiếu gia anh minh thần võ, tinh thông mọi thứ, mười chín tuổi đã đỗ Tam nguyên, lúc này cũng ngơ ngác như ta, ấp úng nói: "Chuyện này... ngươi... mẹ ngươi chưa từng nói cho ngươi biết sao?"

"Mẹ nô tỳ mất sớm, còn chưa kịp nói gì."

Mẹ kế thì cũng có lần đề cập tới quỳ thủy, nhưng bà ta chỉ tính toán đợi ta có quỳ thủy sẽ nghĩ cách đưa ta tới phủ Vương viên ngoại để ông ta xem mặt.

Bà ta chưa từng dạy ta cách dùng đai nguyệt sự.

Huống hồ, trong tay ta hiện giờ cũng không có.

Ta chưa bao giờ nghĩ tới việc phải chuẩn bị thứ đó.

Phu nhân và Châu Nhi tỷ tỷ  đều đi cả rồi, trong phủ chẳng còn nữ tử nào nữa.

Cơn đau âm ỉ dưới bụng dần trở nên rát bỏng, bụng dưới nặng trĩu như có đá đè. Mười ba năm qua, ta chưa bao giờ cảm thấy bất lực như lúc này. Ta chớp mắt hai cái, vành mắt bắt đầu đỏ lên.

Ta cắn chặt môi, toan cáo lui để về thay bộ quần áo khác, rồi tìm vài miếng vải vụn lót tạm. Trước mắt ta bỗng tối lại, một mùi tùng hương nhè nhẹ phả xuống từ trên đầu, mở tấm vải ra, hóa ra là ngoại bào còn vương hơi ấm của Đại thiếu gia.

Ta ngước lên nhìn, Đại thiếu gia lại ho một tiếng.

Hắn quay mặt đi: "Ngươi... ngươi cứ mặc tạm vào trước."

Lúc ấy, Kiếm Như vừa xử lý xong vết thương trên trán, đẩy cửa bước vào liền thấy được cảnh tượng này.

Đại thiếu gia chỉ mặc lớp trung y, chóp tai đỏ rực.

Ta khoác ngoại bào của hắn trên người, hai mắt đẫm lệ.

Kiếm Như đưa tay dụi mắt, vẻ mặt không thể tin nổi, tay ôm lấy vết thương trên trán, tự lẩm bẩm: "Ta... ta bị thương vào não rồi sao?"

Trán Đại thiếu gân xanh giật giật, hắn ho liên tục, quả thực là ho như sắp không thở nổi nữa rồi.

Hắn phất tay bảo Kiếm Như lui ra trước.

Ta thấy bước chân Kiếm Như lúc rời đi cũng loạng choạng, như thể hắn đang mơ.

Sau đó, Đại thiếu gia ngồi lên xe lăn, kêu ta đẩy hắn ra ngoài.

Ta hỏi: "Đi đâu ạ?"

"Đi nhà bếp."

"Ở bếp có việc gì sao? Đại thiếu gia chỉ cần sai nô tỳ là được... Đợi... đợi... đợi nô tỳ về thay quần áo trước..."

Đại thiếu gia đã khôi phục sự bình tĩnh, giọng hắn rất bình tĩnh, như thể đang bàn chuyện thời tiết, khiến ta nghe cũng chẳng còn hoảng loạn nữa.

"Đến bếp, tìm chút phân tro, rồi tới phòng của Châu Nhi."

"Chẳng lẽ Châu Nhi tỷ tỷ bỏ quên thứ gì sao ạ?"

"...Ngươi vào đó thử tìm xem, chắc là không mang đi hết... Ngươi cứ theo đó mà làm một cái trước."

Mặt ta đỏ bừng, bàn tay đẩy xe lăn siết chặt, nửa ngày sau mới lí nhí đáp:

"............Vâng."

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK