Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sao Kinh Miểu lại không vui? Tân Tranh đau đầu nghĩ, lúc trước khuyên thế nào cũng không nghe cứ muốn để anh mang thai với bạn trai nhỏ, giờ ước mơ trở thành sự thật, sao mà anh cứ thấy sai sai?

Gia cảnh bạn trai nhỏ cực tốt, ở trước mặt người ngoài luôn tạo cảm giác lạnh lùng khó gần, dù được nuôi dạy cẩn thận, nhưng thái độ lễ phép khó gần không khỏi khiến người khác cảm thấy cậu chảnh.

Cho nên Kinh Miểu biết anh mang thai cũng không có phản ứng gì, Tân Tranh hiểu có lẽ tiểu thiếu gia ra ngoài còn cần mặt mũi, không muốn ở trước mặt bác sĩ vừa cười vừa khóc, sợ làm vậy không khác gì mấy thằng trẻ trâu.

Vì thế mặc dù không được nhìn thấy phản ứng đáng yêu của bạn trai nhỏ như mong muốn, Tân Tranh vẫn miễn cưỡng đè nén tâm tư loạn như ma sau khi biết mình mang thai, dọc theo đường về nhà tự bổ não bảy bảy bốn chín biểu hiện của Kinh Miểu khi đến nhà.

Vừa đến cửa nhà sẽ lao vào ngực anh kích động khóc tu tu chứ? Xong rồi bị anh trêu vài câu lại đỏ mặt vừa ngậm nước mắt vừa cười? Hay là dính lên người anh vừa mừng rỡ vừa chờ mong sờ bụng anh, nói mấy chuyện ấu trĩ mê sảng nhỉ?

Thế nào cũng được, dù sao hiện tại chỉ cần "Kinh Miểu vui là tốt rồi" nghĩ như vậy để đè nén cảm giác xấu hổ rối rắm trong lòng, chỉ cần bạn trai nhỏ hài lòng thì việc tiếp nhận một Alpha là mình bị ** đến mang thai cũng không phải không được... Đúng không?

Nhưng cho đến khi đóng cửa nhà lại, một chút vui mừng của Kinh Miểu cũng không nhìn thấy. Vốn tưởng rằng bạn trai nhỏ sẽ nhào tới, nhưng giờ lại giống vợ nhỏ bé hờn giận vu vơ cúi đầu, không nói một lời chuẩn bị quần áo cho anh, mở nước tắm, môi run rẩy nửa ngày mới thấp giọng nói ra một câu "Anh tắm rửa trước đi, để em ngồi một mình một lát". Không đợi Tân Tranh kịp phản ứng, bạn trai nhỏ đã nhanh như chớp trốn về phòng ngủ, phanh một tiếng nhốt anh ngoài cửa.

Tân Tranh bị một loạt hành động không có trong tưởng tượng này của cậu khiến anh trợn mắt há mồm. Gì vậy? Trong cái đầu xinh đẹp của đứa nhỏ này nghĩ cái gì vậy? Sao mà mình theo kịp suy nghĩ của em ấy đây? Bộ dáng nhỏ nhắn nén giận muốn khóc lại không khóc, sao lại giống như mình làm em ấy mang thai vậy? Nhưng mình cũng có vừa khóc vừa làm loại đòi treo cổ bắt em ấy chịu trách nhiệm đâu, sao em ấy lại tủi thân trước cả mình? Em ấy khó tiếp nhận sự thật đến vậy sao? Rõ ràng mình còn tiếp nhận sự thật nhanh như vậy...

Anh khóc không ra nước mắt xoa mi tâm ngã ngồi trên sofa, trên khuôn mặt anh tuấn thành thục lộ ra vẻ mặt có chút mệt mỏi bất đắc dĩ. Tuy rằng anh đã cố gắng dùng ánh mắt bình thường nhất có thể để nhìn Kinh Miểu, nhưng bạn trai nhà mình quả nhiên vẫn là bạn nhỏ thôi... Bình thường muốn gì làm nấy, đến khi thật sự xảy ra chuyện thì vẫn sẽ sợ hãi, vừa gấp vừa sợ không biết xử lý như thế nào thì nổi giận trước rồi nói sau hay gì...

Cũng đúng, Kinh Miểu dù sao vẫn là Alpha mới phân hóa chưa đến nửa năm, dục vọng cường thịnh vô cùng, nhưng năng lực thừa nhận tâm lý còn xa mới đuổi kịp, nếu thật sự khiến người ta mang thai có thể vẫn sẽ lo lắng tương lai thế nào, chịu trách nhiệm ra sao, đứa nhỏ này chắc lại suy nghĩ linh tinh tiêu cực rồi đây, không chừng lúc này lại nghĩ đến chuyện gì đó mà khóc nhè mất.

Suy cho cùng vẫn là mình không tốt, nếu mình không mang thai —— à không đúng, nếu mình biết Alpha cũng có thể mang thai sớm hơn thì mẹ nó nhất định sẽ không như vậy, được rồi, không đáng báo như vậy, đem bạn trai nhỏ không đáng tin nhà mình dọa thành như vậy.

Anh tự giễu nhếch khóe miệng, quyết định nên đi tắm rửa trước, chờ bạn trai nhỏ bình tĩnh lại, nguyện ý trò chuyện thì mới cẩn thận giải thích cho người ta một phen.

Tuy rằng bị gãy sinh lý khoa học, nhưng bản chất của anh vẫn là Alpha trưởng thành đáng tin cậy, vào thời điểm quan trọng như này càng phải bình tĩnh hơn trưởng thành hơn, anh phải nghĩ biện pháp để cho bạn trai nhỏ ngoan ngoãn nghe anh phân tích một chút hiện thực:

Thứ nhất, anh cũng không phải kiểu coi trọng trinh tiết như mạng sống, sẽ không vì mang thai mà buộc nhà tiểu thiếu gia phải chịu trách nhiệm nửa đời sau của anh. Tiếp theo, "có nên giữ đứa nhỏ này hay không" hai người bọn họ có thể thương lượng, Kinh Miểu nếu thật sự cảm thấy không đủ khả năng anh cũng có thể đi "bỏ", về sau cẩn thận một chút là được, lỡ có một ngày bọn họ thật sự tách ra anh cũng sẽ không lấy chuyện này làm khó Kinh Miểu, tiểu thiếu gia nên kết hôn sinh con thì kết hôn sinh con, không cần giữ lịch sử đen tối không hiểu chuyện của tuổi trẻ trong lòng làm gì...

Tóm lại cho dù Alpha mang thai thì trời cũng không sụp xuống, Tân Tranh anh đã nhận thua, cũng không tức giận không ấm ức, dù sao chính anh cũng có phần trách nhiệm, chỉ cần Kinh Miểu đồng ý nói chuyện, chút phiền toái này có đủ biện pháp giải quyết trong hòa bình.

Alpha Tân Tranh trưởng thành hiểu chuyện lại bao dung bất tri bất giác đã hoàn toàn tiếp nhận sự thật mình mang thai, thậm chí còn chuẩn bị một đầy đủ từ ngữ để ứng phó với bạn trai nhỏ mang trong mình trái tim thủy tinh, quấn khăn tắm đang định đi gõ cửa phòng của đứa nhỏ giận dỗi, ai ngờ vừa đi ra khỏi phòng tắm đã bị Kinh Miểu không biết chờ ở cửa từ lúc nào ôm chặt eo, đầu tóc rối bời đặt lên vai hắn, trong tiếng hít thở ẩn nhẫn còn nghe được tiếng nghẹn ngào.

Quả nhiên lại khóc... Tân Tranh trấn an vỗ vỗ sống lưng bạn trai nhỏ đang căng thẳng, miệng nói "Bảo bối buông tay trước, đừng làm ướt vai anh vừa mới lau khô", nhưng lại để cậu tùy ý ôm eo mình, cúi người ôm lấy Kinh Miểu đang dính chặt trên người anh như cái áo khoác bế lên, dùng tư thế khá buồn cười ôm bế một người trộm cao lớn rất nhiều nhưng cân nặng chẳng được bao nhiêu về phòng ngủ đặt lên giường, lúc này mới nhẹ nhàng đẩy khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến đỏ bừng, mấy sợi tóc mai dính hết vào nhau vì nước mắt của Kinh Miểu. Ôm mặt bạn trai nhỏ nhìn đôi mắt đen láy ướt át.

Đôi mắt nai con hiền lành ngơ ngác linh khí mười phần của Kinh Miểu rất giống vật nhỏ nhút nhát dễ bị kinh hãi, cùng anh tiếp xúc trong nháy mắt liền mẫn cảm né tránh tầm mắt của anh, đôi mi dài nhỏ run rẩy, không ngừng ngăn trở ánh mắt của mình, chỉ lặng lẽ chảy nước mắt, mang theo giọng mũi cẩn thận hỏi anh: "... Anh không tức giận sao?"

Tân Tranh trong lòng nói mình có một cậu chủ nhỏ khó hầu hạ ghê, đứa nhỏ tình cảm này hờn dỗi trốn anh nửa ngày vì sợ anh tức giận ư? Nếu anh có thể tức giận với khuôn mặt xinh đẹp của Kinh Miểu chỉ cần khóc một cái đã khiến lòng anh mềm nhũn thì hai người bọn họ đã sớm kết thúc từ lâu.

Từ khi qua lại với túi khóc nhỏ này, tấm lòng vốn đã rất rộng mở của anh bị nước mắt Kinh Miểu mở ra so với Thái Bình Dương còn rộng hơn, Kinh Miểu rơi nước mắt một lần, mực nước trong lòng anh liền tăng thêm vài phần, cho đến hôm nay còn có mâu thuẫn gì mà trong lòng anh không thể dung nạp được chứ?

Trước kia anh nghĩ mình không có biện pháp đối mặt với nước mắt của Omega, hiện tại xem ra đổi thành nước mắt yếu đuối của Alpha anh cũng không có biện pháp, anh cũng không có tiền đồ mà cứ qua lại với mỹ nhân hay rơi lệ này, cho dù bao lần chịu thiệt dưới thân bạn trai nhỏ cũng không hối cải được.

Anh tỉ mỉ hôn lên những giọt nước mắt trên mí mắt đỏ hoe của Kinh Miểu, nhẹ nhàng dỗ dành bạn trai nhỏ khóc đến nấc lên:

"Anh có gì mà giận chứ? Vậy giờ cục cưng của anh có đồng ý nói cho anh biết anh chọc giận em chỗ nào không? Thần kinh anh thô, có thể sẽ vô tình làm tổn thương em, nếu anh làm gì sai em phải nói cho anh..."

"Anh không làm gì sai cả... Huu, anh là bạn trai thương người nhất trên đời này... Nhưng, nhưng bởi bởi vì anh quá thương em, em bị anh chiều hư rồi.. Rõ ràng là lỗi của em, nhưng mỗi lần đều là anh xin lỗi trước, khiến em ngay cả cơ hội sửa chữa cũng không có... Lúc nào cũng như vậy, rất vất vả mới hạ được quyết tâm không giận dỗi lung tung nữa, nhưng anh vừa dỗ dành thì em lại muốn một tấc tiến một thước... Em cũng không muốn như vậy đâu, em không muốn khóc, không muốn mất mặt trước anh, nhưng chỉ cần vừa thấy anh em đã nhịn không được —— khụ khụ khụ, em là tức mình quá vô dụng..."

Kinh Miểu vốn nấc nghẹn lời nói đứt quãng, nói đến cuối lại tự làm mình sặc, khó chịu nhíu mày ho khan một hồi lâu mới nói nên lời.

Cậu cố gắng lau sạch nước mắt nhìn Tân Tranh, đối phương cũng dịu dàng nhìn cậu, khuôn mặt trưởng thành tuấn lãng mê người nở nụ cười xán lạn, không có ghét bỏ, cũng không thiếu kiên nhẫn, má lúm đồng tiền sâu đến mức giống như muốn đem cậu dìm chết trong phần bao dung vô cùng vô tận kia.

Lại nữa, mỗi lần bị Tân Tranh cười ôm vào trong ngực dỗ dành, trong lòng cậu tràn đầy tự trách cùng áy náy nhất thời toàn bộ lại hóa thành ấm ức khó hiểu, nước mắt vừa nhịn xuống lại không nhịn được.

Mỗi lần đều là như vậy, rõ ràng vừa rồi còn vô số lần ác độc nói lần này nhất định không thể tùy hứng nữa, ngàn vạn lần không thể khóc, không thể làm nũng, phải xin lỗi đàng hoàng, sửa chữa sai lầm, phải hiểu chuyện một chút, phải giống Alpha một chút...

Nhưng chỉ cần bị đôi tay thon dài tay ấm áp của Tân Tranh vỗ về một cái, chỉ cần bị giọng nói trầm thấp từ tính kia ấm áp dỗ dành, cậu ngay cả xương cốt cũng mềm nhũn, ý niệm nghiêm túc xin lỗi trong đầu bị nước mắt mãnh liệt tràn ra rơi xuống, thầm nghĩ nằm trong vòng tay ấm áp rắn chắc tản ra mùi rượu cay sảng sảng khoái khoái khóc một hồi.

Cậu càng khóc càng tức mình không có tiền đồ, càng tức giận nước mắt càng rơi mãnh liệt hơn, Tân Tranh lại càng ôn nhu dỗ dành tính tình nhỏ bé của cậu, cuối cùng cậu bận khóc đến tức mình ngay cả xin lỗi cũng quên mất, sau đó lại càng giận mình hơn... Rõ ràng biết cứ tiếp tục vòng luẩn quẩn như vậy mãi không được, mình sẽ bị Tân Tranh cưng chiều thành phế vật vĩnh viễn chỉ biết làm nũng, nhưng chỉ cần vừa được nuông chiều cậu liền chịu không nổi, cốt khí tích góp lại toàn bộ thành biến bong bóng, nước mắt không khống chế được tạch tạch rơi xuống.

"Lúc trước em muốn anh mang thai, thật ra chỉ là trẻ trâu đùa dai mà thôi. Bởi vì anh thật sự quá tốt, điểm nào em cũng không xứng với anh, ở bên anh giống như một giấc mộng đẹp quá không chân thật, em luôn sợ một ngày nào đó sẽ tỉnh mộng, có đôi khi sợ đến muốn phát điên, chính mình cũng không khống chế được mình... Rõ ràng biết không nên nổi giận với anh, không nên làm những chuyện khiến anh phiền lòng, nhưng em thật sự không biết làm thế nào mới có thể giữ anh ở lại... Nhưng khi bác sĩ nói anh thực sự có thai, em đột nhiên cảm thấy mình như bừng tỉnh từ một giấc mơ ngớ ngẩn và ngây thơ. Làm sao em có thể ích kỷ như vậy, không hiểu chuyện như vậy,  cho tới bây giờ em cũng chưa từng suy nghĩ cho anh... Anh rõ ràng là Alpha được bao người tôn kính, lại bị em hại mang thai, sau này người ta sẽ nhìn anh thế nào? Em không thể chịu được bất cứ ai nhìn anh bằng ánh mắt kì quái, không chịu được người khác nói xấu anh nửa câu, thậm chí em mới tưởng tượng có người khinh bỉ anh trong lòng em đã tức giận đến phát điên, nhưng cho dù em có móc mắt bọn họ khâu miệng bọn họ cũng không ngăn cản được ý nghĩ trong lòng bọn họ... Em quá vô dụng, em không có cách nào triệt để bảo vệ anh, không có cách nào bù đắp cho thương tổn mà em mang lại cho anh, nếu anh thật sự tức giận, muốn bỏ đứa nhỏ, hoặc là muốn chia tay với em, em cũng không có tư cách giữ anh lại... Xin lỗi, hu hu hu, xin lỗi anh..."

Kinh Miểu rốt cục bị cảm xúc tuyệt vọng đè nát, sụp đổ nằm trên ngực trần trụi ấm áp của Tân Tranh khóc lên, mặc dù cậu khóc đến đầu óc đau nhức trước mắt đen sạm, tay cũng không còn chút sức lực, phó mặc cho Tân Tranh mang nét mặt thất vọng trong tưởng tượng đẩy cậu ra...

Nhưng cậu cũng khóc đến mức ngay cả nức nở cũng không còn sức, Tân Tranh vẫn để cho cậu dựa vào, câu được câu mất vỗ về giúp cậu thuận khí, nhìn cậu cuối cùng cũng chậm rãi an tĩnh lại, mới một lần nữa mở miệng nói chuyện.

Anh mỉm cười hỏi cậu: "Sao anh phải quan tâm người khác nghĩ gì?"

Nhìn bạn trai nhỏ mí mắt sưng đỏ trong ngực ngạc nhiên đáng thương nhìn anh, Tân Tranh không nhịn được cười sảng khoái:

"Anh vui vẻ tìm bạn trai Alpha của anh, anh vui vẻ sinh con cho bé cưng nhà anh, chuyện của anh anh làm chủ, bọn họ có quyền gì mà quản anh? Để bọn họ nói hai câu thì anh không phải Alpha nữa hả?"

Tính cách Tân Tranh chính là tùy tiện thẳng thắn như vậy, đã không để ý đến thứ gì thì hoàn toàn không để trong lòng, nếu không phải Kinh Miểu thật sự chịu không nổi áp lực cùng anh khóc một trận như bây giờ, anh hoàn toàn không thể tưởng tượng được trong đầu bạn trai nhỏ mẫn cảm đã quanh quẩn suy nghĩ trước  sau băn khoăn nhiều như vậy, còn đem một đống chuyện nhỏ căn bản không tính là nghiêm trọng phóng đại lên, tự mình áy náy, tức giận, đau lòng, tuyệt vọng, anh hoàn toàn không biết gì mà còn tắm rửa kĩ càng, trong đầu Kinh Miểu chắc  nghĩ sẽ bị chia tay một vạn lần.

Trách không được đứa nhỏ tâm tư quá trưởng thành, chính anh cũng chưa từng nghĩ đến chuyện đó, Kinh Miểu đã thay anh suy nghĩ rất kỹ càng, đắm chìm trong thế giới đa sầu đa cảm của mình mà cả ngày rơi nước mắt... Anh vừa đau lòng vừa buồn cười an ủi đỉnh đầu bạn trai nhỏ, thở dài:

"Được rồi, nghĩ nhiều như vậy không mệt sao? Chuyện không có nghiêm trọng như em nghĩ đâu, anh cũng không quan tâm, em lo lắng nhiều như vậy làm gì?"

Thanh niên mang tâm tình mẫn cảm hơn mấy cô nàng Omega trầm mặc một lát, đột nhiên nặng nề dụi vào ngực anh, nằm trên ngực anh rầu rĩ mở miệng, âm thanh như cô vợ nhỏ cách tầng da thịt khẽ cào lên tim anh.

"Sao anh lại không giận. Em có làm gì sai đi nữa anh cũng không so đo với em, vì anh vẫn luôn coi em là đứa nhỏ không hiểu chuyện, phải không? Em biết chứ, ở trong mắt anh em chỉ là một thằng trẻ trâu suốt ngày chỉ biết giận biết khóc, đừng nói là người yêu của anh, ngay cả tư cách sóng vai cùng anh cũng không có... Nhưng em không muốn lúc nào anh cũng cưng chiều em, em cũng muốn trở thành một người đáng tin cậy, để anh có thể quang minh chính đại nói với người khác em là Alpha của anh..."

Lần này vừa đáng thương vừa đáng yêu thì thầm một tràng, Tân Tranh chỉ cảm thấy lòng dạ rối tinh rối mù, còn có chút vui mừng không giải thích được: thì ra túi khóc nhỏ vừa đa sầu đa cảm nhà mình vào thời khắc mấu chốt vẫn rất đáng tin cậy nha, vừa rồi còn thấy sợ em ấy trốn tránh hiện thực, xem ra là mình quá coi thường em ấy rồi. Tuy rằng mình cũng không phải Omega vì một cái rùng mình mà muốn người khác chịu trách nhiệm, nhưng có lẽ... Có thể tin tưởng Alpha đang trưởng thành này nhiều một chút?

Vì thế anh cười cười ghé vào tai Kinh Miểu, khiêu khích cắn cắn vành tai mềm mại của Alpha ngây ngô non dại lại mãnh liệt muốn trưởng thành thật nhanh này,

"Vậy thì em dùng hành động chứng minh đi. Bây giờ là thời điểm nên học làm thế nào để trở thành người bạn trai, người bố tốt nè?"

Vành tai Kinh Miểu lập tức đỏ lên, nhưng vẫn ôm eo Tân Tranh thật chặt, vùi ở trước ngực đầy đặn rắn chắc của nam nhân ngượng ngùng mà kiên định gật đầu. Giọng nói trầm thấp say đắm lòng người như mùi pheromone của anh khẽ nói:

"Mau trưởng thành cứng rắn nha, bé Alpha của anh?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK