• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Nhược Thanh lo lắng thực sự không cần thiết, ngày nghỉ lễ Mộc, nàng tính toán ở nhà ngủ một giấc thật ngon. Ai ngờ sáng sớm Lâu Ngữ Tuyết đến thăm, không phải một người, mà dẫn theo học sinh trong lớp, ở giữa có Ngô Lâm.

"Phu tử, chúng ta có thể vào nhà ngươi chơi sao?" Đến đã đến trước cửa nhà, còn cố làm ra vẻ hỏi một câu.

Dương Nhược Thanh đành nuốt lời vừa đến bên miệng "Không cho phép", nghiêng người nhường mấy người vào nhà.

Dương Nhược Thanh lúc này mới phát hiện mấy người kia trên tay lại mang theo đồ ăn. Lâu Ngữ Tuyết nhìn thấy được Dương Nhược Thanh nghi hoặc, chủ động mở miệng giải thích:

" Ngươi có còn nhớ rõ lần trước ta tới nhà ngươi nói qua có cơ hội, ngươi sẽ nếm thử tay nghề của ta?"

Nghe nàng nhắc tới, Dương Nhược Thanh mới nhớ lúc ấy nàng xác thực nói qua lời này, chính là nàng căn bản không quan tâm, thứ nhất lúc ấy không biết còn có cơ hội, thứ hai Dương Nhược Thanh đối với tài nấu nướng Đại tiểu thư nàykhông có hứng thú.

Ai ngờ Đại tiểu thư này nhớ rõ, nàng cũng không tiện từ chối, thấy nàng đã tính trước mọi việc liền dẫn bọn họ đi nhà bếp.

Thời gian còn sớm, mọi người để đồ ăn xuống đi theo Lâu Ngữ Tuyết đi dạo Dương phủ. Phải, là Lâu Ngữ Tuyết, Dương Nhược Thanh còn chưa mở lời, Lâu Ngữ Tuyết ngược lại thực sự nhiệt tình, càng giống như nữ chủ nhân nhà này một bên dẫn đi dạo, một bên giới thiệu.

Dương Nhược Thanh suy nghĩ, nàng ấy chỉ so với mọi người tới trước một lần, cứ như vậy quen thuộc? Cũng may mẹ nàng không có ờ nhà, không phải đem mẹ nàng sợ hãi.

Dương phủ cũng không lớn, đi xung quanh dạo xong, lại có người khen ngợi, Dương Nhược Thanh nghĩ chẳng lẽ chưa từng đi qua nhà Lâu Ngữ Tuyết sao, ngạc nhiên như vậy.

Dương Nhược Thanh cũng không phải người không biết lễ tiết, mấy người kia đều học sinh của mình, tất nhiên phải chiêu đãi nồng nhiệt, liền chỉ huy lên Lâu Ngữ Tuyết rất không khách khí, không chút nào lo lắng nàng không cao hứng, Lâu Ngữ Tuyết vui không tả siết, đối với Dương Nhược Thanh chì huy chỗ nào cũng làm.

Ngoài trừ Ngô Lâm và Lâu Ngữ Tuyết đến, còn lại mấy người đều là nam tử, tự nhiên vui vẻ, vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm, sau đó lên ý tưởng xấu để chơi.

" Phu tử không bằng chúng ta cái gì kích thích đi " Trương Hạo vóc dáng nho nhỏ, trên gương mặt cũng có hai cái tiểu má lúm đồng tiền, thật là đáng yêu, nhìn qua giống như tuổi còn nhỏ, kì thực so với Lâu Ngữ Tuyết còn muốn lớn hơn mấy tháng.

Hắn cùng với Lâu Ngữ Tuyết giống nhau, là một người là một nhiệt tình vui tươi, bình thường cũng thích cùng Dương Nhược Thanh nói giỡn, rất quen thuộc.

" Các ngươi cần kích thích thì chơi đi, ta lớn tuổi, chịu không nổi kích thích ".

Dương Nhược Thanh như thế nào muốn cùng những đứa bé này chơi đùa đùa giỡn, càng khỏi nói chính mình là thân phận phu tử.

" Phu tử đây là ngươi dạy chúng ta đãi khách sao? không thể vì lớn tuổi,đây không phải lý do từ chối " Trương Hạo như thế nào bỏ qua Dương Nhược Thanh, nói xong hướng mấy khác nam sinh nháy mắt.

Mấy nam sinh ngay lập tức lấy mấy cây que tre, đầu tiên vẽ vòng tròn, sau đó viết số lên, đem que tre bỏ vào ống tre rồi lắc, đưa cho phu tử rút trước.

" Vòng này có ý nghĩa gì? " Dương Nhược Thanh vận may tốt, rút ra hình vòng tròn, liền công khai.

" A! Rút thăm không thể nói cho người khác biết, bất quá nếu có hình vòng tròn này có thể chỉ huy hai người làm việc ". Trương Hạo nhanh chóng giải thích.

Dương Nhược Thanh vừa nghe liền đã hiểu, ngay lập tức chỉ huy:

" Số một và số ba cầm chén trà ngồi xổm ".

Cảm thụ chỉ huy người rất tốt, Dương Nhược Thanh vui vẻ tiếp nhận trò chơi này, nhưng cũng vì mình lo lắng, không có làm khó bọn hắn, hai người nam sinh kia ngồi xổm trong chốc lát liền gọi bọn hắn dừng lại.

Không thể không nói Dương Nhược Thanh vận may rất tốt, mấy vòng kế tiếp nàng đều tránh khỏi hình phạt, là người duy nhất không bị phạt. Lâu Ngữ Tuyết thì hoàn toàn ngược lại thường xuyên bị phạt.



Với bầu không khí này trò chơi ngày càng nóng lên, người bị phạt càng khó khăn.

Cuối cùng Lâu Ngữ Tuyết cũng rút được que có hình vòng tròn, nàng là người ham chơi tất nhiên không chịu buông tha cơ hội này.

" Số hai và số năm ôm nhau đếm tới số năm mươi "

Nói đến điều này làm khó dễ, nàng đã sớm lén nhìn thấy Ngô Lâm số hai, nói đến khi nãy mình cùng nam tử đứng đối diện đếm tới một trăm, nhưng cái ôm này nhất định có người khổ sở.

Lâu Ngữ Tuyết nói xong liền thấy Ngô Lâm đứng dậy, nàng nhìn xung quanh những nam sinh kia và chờ đợi sự xuất hiện bất ngờ.

Ai ngờ Dương Nhược Thanh đứng lên, trong lòng nàng đang thấp thỏm, nhìn thấy Ngô Lâm thở phào nhẹ nhõm, rất tự nhiên đi qua ôm lấy Ngô Lâm.

Điều này làm cho Lâu Ngữ Tuyết không thích, thường ngày, chính mình muốn đi ôm nàng, vừa thấy nhanh chóng lẫn tránh, hiện giờ ôm lấy Ngô Lâm đến nhưng thật sự nhanh nhẹn.

Dương Nhược Thanh không để ý tới vẻ mặt mất hứng của Lâu Ngữ Tuyết, những người khác cũng chỉ lo dếm cũng không chú ý tới.

Lâu Ngữ Tuyết tâm trạng hăng hái mất đi môt nửa, nghĩ chính mình sức hấp dẫn không đủ, Dương Nhược Thanh đối xử như thế. Nghĩ lại Dương Nhược Thanh lúc đầu nhìn thấy mình trong mắt rõ ràng là kinh diễm, chẳng lẽ nàng thích nữ tử yên lặng?

Nghĩ vậy, Lâu Ngữ Tuyết trong lòng kinh ngạc, chính mình sao có thể để ý nàng thích nữ tử như thế nào? Chính mình muốn cùng nàng thân mật, chẳng lẽ không phải bởi vì nàng là phu tử? Lâu Ngữ Tuyết còn chưa nghĩ ra lý do mà bên kia đã đếm xong số năm mươi, lượt mới bắt đầu tiếp tục.

Lâu Ngữ Tuyết còn đang suy nghĩ tâm tư của mình, không cẩn thận Trương Hạo nhìn thấy số của nàng. Trương Hạo rút được que hình vòng tròn.

Sau đó lén nhìn số người khác, hắn chỉ muốn trêu chọc Dương Nhược Thanh mà thôi, nhưng vẫn đúng chừng mực. Nhìn thấy được số Lâu Ngữ Tuyết và Dương Nhược Thanh, thì cả gan nói ra:

" Số hai bế số ba dếm tới số một trăm "

Lâu Ngữ Tuyết nhìn số của mình giật mình, Trương Hạo thật to gan, nhìn thấy Dương Nhược Thanh đứng dậy muốn từ chối Lâu Ngữ Tuyết cũng đứng dậy, nhanh chóng đi tới trước mặt Dương Nhược Thanh.

Không cho nàng có cơ hội từ chối Dương Nhược Thanh thấy là Lâu Ngữ Tuyết không vội từ chối, nghĩ tới thái độ làm phu tử, vẫn có thể tuân thủ quy tắc tốt, không nói hai lời tới ôm eo Lâu Ngữ Tuyết bế lên.

Lâu Ngữ Tuyết còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, đột nhiên bị ôm lấy, trong lòng khẩn trương ôm chặt lấy bả vai Dương Nhược Thanh. Dương Nhược Thanh sau khi đứng vững sau khi đứng vững lại đem Lâu Ngữ Tuyết bế hướng về phía trước, ôm vững vàng, Lâu Ngữ Tuyết như trước ôm chặt lấy bả vai của nàng.

Dương Nhược Thanh âm thầm may mắn trong nhà nàng sức lực đều lớn, hôm nay bế Lâu Ngữ Tuyết cũng không khó khăn lắm, nhưng cũng kêu bọn họ đếm nhanh lên.

Lâu Ngữ Tuyết lại ước gì có thể đếm thật chậm, nàng tựa cằm lên vai Dương Nhược Thanh nghĩ nguyện ý cả đời đều như thế này, dần dần vấn đề rối rắm khi nãy giờ đã rõ ràng, chẳng biết từ lúc nào, tim cùa mình đã sớm không ở trên người mình.

Dương Nhược Thanh để Lâu Ngữ Tuyết xuống đất, chỉ thấy Lâu Ngữ Tuyết cười đến rạng rỡ không có chút nào bộ dáng ngượng ngùng, ngược lại là bộ dạng tự nhiên. Dương Nhược Thanh liên tục phạt hai lần, cũng không chịu tiếp tục chơi, Trương Hạo chột dạ cười hì hì nói ra mưu kế bản thân:

" Ta đã cố ý lén nhìn số cùa các ngươi "

Trò chơi kết thúc, mấy người lại bắt đầu chơi cờ đọc sách, Dương Nhược Thanh ngồi đọc sách đột nhiên Lâu Ngữ Tuyết chen vào ngồi lên chân nàng.

Dương Nhược Thanh giật mình đứng dậy xoay người lại thấy Lâu Ngữ Tuyết kéo ống tay áo Dương Nhược Thanh làm nũng nói:

" Phu tử, ôm một chút "



Mới vừa rồi bế một thời gian, Dương Nhược Thanh cũng không thấy khó chịu, giang hai tay ôm lấy. Lâu Ngữ Tuyết tất nhiên liền dựa vào Dương Nhược Thanh giống như cặp tình nhân. Dương Nhược Thanh đối với cái ôm này trong lòng cuồn cuộn như sóng vỗ, cảm thấy dao động.

Đến thời gian ăn trưa, Lâu Ngữ Tuyết cùng Ngô Lâm hai người vào nấu ăn. Dương Nhược Thanh tới nhìn cảm thấy đâu ra đó cũng yên tâm, nhưng thực tế nàng yên tâm quá sớm.

Chỉ chốc lát sau, trên bàn lần lượt đem đầy đồ ăn, nhìn qua đều rất không tồi, màu sắc hương vị đầy đủ. Món ăn trên bàn, phần lớn Ngô Lâm làm, Lâu Ngữ Tuyết làm hai món, vừa nếm xong cảm thấy kỳ lạ. Cũng không phải khó ăn, chỉ là thấy kỳ lạ.

" Cái nồi này ta sử dụng không quen " Lâu Ngữ Tuyết nhanh chóng biện minh.

Chính là ăn không ngon, ai quan tâm tới quá trình nấu. Hai món ăn đều không ai đụng đến, Dương Nhược Thanh nhìn đến hai đĩa đồ ăn thật nhiều không nỡ lãng phí a ~, nàng lấy đồ ăn Ngô Lâm làm thu vào

" Trước hết ăn hai món này xong đi "

" Phu tử! Ngươi làm sao có thể ngược đãi bọn ta như vậy! " Trương Hạo kêu thảm

" Kỳ thực không tệ lắm " Dương Nhược Thanh lấy mình làm gương, gắp hai đũa lớn, ăn thật ngon.

Các nam sinh thật sự ăn không vô này đồ ăn, ngay cả cảm giác ăn uống cũng không còn.

Dương Nhược Thanh suy nghĩ, không chịu ăn rất lãng phí, đành lấy đồ ăn do Ngô Lâm nấu đưa ra.

" Ta có một biện pháp, có thể giúp đồ ăn Lâu Ngữ Tuyết làm nhanh chóng ăn hết " Trương Hạo cố làm ra vẻ huyền bí cười một chút.

" À, ta biết ngươi muốn nói gì, ngươi là muốn đưa cho Hà Kiện ăn phải không " Lâu Ngữ Tuyết lại là rất nhanh hiểu ý, Hà Kiện là nam sinh yêu mến Lâu Ngữ Tuyết nhiều năm.

" Đúng vậy, đưa cho hắn, hắn nhất định nghĩ món ăn ngon nhất thế gian " Trương Hạo nói xong làm ra bộ dáng thường thức mỹ vị.

" Vậy các ngươi đừng ăn, cầm đưa cho hắn ăn đi " Lâu Ngữ Tuyết hiển nhiên không cao hứng, chọc đũa vào chén cơm.

Dương Nhược Thanh nghe xong không nói gì, mặc dù để thức ăn lãng phí, nhưng dựa vào cái gì thức ăn nhà mình đem cho người không quen biết, còn không bằng chính mình ăn. Suy nghĩ, từ trong đĩa gắp một miếng lớn đồ ăn, Lâu Ngữ Tuyết thấy tự nhiên vui vẻ.

Dùng bữa trưa xong, một vài người ra ngoài đi dạo xung quanh, trước khi ra khỏi cửa Lâu Ngữ Tuyết mở to mắt nói dối bên ngoài gió lớn, lạnh muốn mặc Dương Nhược Thanh áo khoác ra cửa. Dương Nhược Thanh dẫn bọn họ đến chỗ không có ai ngồi.

Vốn tưởng đợi đến chiều, mấy học sinh này nên trở về ai biết được gần đến giờ ăn tối cũng chưa chịu về. Dương Nhược Thanh hay nói giỡn với Lâu Ngữ Tuyết nói rằng:

" Sớm trở về đi, có thể cùng Hà Kiện đi chơi "

" Đây là ý ngươi muốn nói sao! Ngươi muốn ta đi sao! " Ai ngờ Lâu Ngữ Tuyết quay đầu lại vẻ mặt nghiêm túc

Dương Nhược Thanh ngược lại chột dạ, cảm thấy nếu nàng thật sự đi, giống như trong lòng không vui. Tuy nói tuổi không còn nhỏ, nhưng vẫn lấy học hành chủ yếu, Hà Kiện kia nàng cũng thấy qua cùng với Lâu Ngữ Tuyết xứng đôi, cảm thấy vẫn còn thiếu gì đó.

" Lời của ta nói ngươi phải nhất định nghe a~"

" Dạ " Lâu Ngữ Tuyết kiên định gật đầu.

" Trong ngày thường ta gọi ngươi đi làm chút gì đó, cũng không thấy gặp ngươi nghe lời như vậy. Gọi ngươi đi chơi, nhưng thật ra nghe lời."

Dương Nhược Thanh không cùng Lâu Ngữ Tuyết đối diệnánh mắt, có chút chột dạ nhìn Trương Hạo thấy đang chơi đùa, Lâu Ngữ Tuyết liền cũng không còn tiếp tục nói chuyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK