Bà ấy ngồi cạnh con gái, đây là con gái bà ấy mang nặng mười tháng sinh ra, cho dù chưa từng nuôi nấng ngày nào thì cũng là con ruột của bà ấy.
"ý của Hầu phủ chúng tôi hiểu rồi." Bà ấy thu lại ánh mắt, gương mặt có hơi xanh xao, đè nén tức giận: "Trong nhà nhiều việc, nếu không còn dặn dò khác, thứ cho không tiễn xa."
Đuổi khách? Bà ta bị đuổi? Vương ma ma rất không vui, xị mặt, đứng phát dậy. Cái ghế này, cộm người khiến bà ta đau, bà ta thích ngồi chắc.
"Đúng rồi." Đi đến cổng Vương ma ma dừng bước, quay lại, xông đến trước mặt Trần Bảo Âm vân đang ngồi cạnh bàn, nhướng mày: "Gọi người một tiếng tứ tiểu thư cuối cùng, rời khỏi Hầu phủ rồi, cũng đừng quá buông thả, quy củ lễ nghi vẫn phải giữ. Nếu không người ta nhìn thấy lại bản Hầu phủ chúng tôi không có quy củ, phép tắc."
Người này thật đáng ghét. Trần nhị lang dùng cùi chỏ chọc chọc vào vợ, thấp giọng nói: "Chả hiểu ra làm sao? Không phải vừa rồi đối phương nói em gái không tốt, không biết phép tắc à? Sao giờ lại phải giữ phép tắc rồi?"
Vợ Trần nhị lang trợn mắt, ý bảo hẳn ta chớ nói bậy.
"Chúng ta không hiểu hay là không thể nói? Rõ ràng vừa rồi còn bảo không ép buộc em ấy, bảo chúng ta bao dung em ấy." Trần nhị lang khẽ phàn nàn một tiếng.
Nhà thì nhỏ, lúc này lại không có ai lên tiếng, ai mà không nghe thấy lời hắn ta nói? Nét mặt Vương ma ma lập tức thay đổi.
Vợ Trần nhị lang nhìn thấy, chợt nhấc chân, giãm mạnh lên chân người đàn ông, hung hăng nghiền một cái.
Người cũng sắp đi rồi, cần gì phải tạo thêm nhiều rắc rối? Muội muội này có tốt hay không, lâu ngày ắt sẽ nhìn ra. Bây giờ đắc tội ma ma này thì có ích gì. Chớ chọc vào tai họ mới là khôn! Nam nhân c.h.ế.t tiệt, không hiểu chuyện!
"Úi!" Mặt mũi Trần nhị lang vặn vẹo, chờ vợ nhấc chân ra lập túc ôm chân, một chân nhảy cẵng lên, a a kêu loạn.
Nhìn cái nhà không ra thể thống này, nét mặt Vương ma ma biến đổi, cuối cùng hừ nhẹ một tiếng, lại nhìn thiếu nữ đang ngồi im cạnh bàn, trên mặt dần lộ ra vẻ đắc ý.
Ngày trước là con vợ cả còn có người nhường nhịn nàng ta, bây giờ bị đuổi ra khỏi Hầu phủ, hoà lẫn với đám dân đen, không cần người khác nói gì, chính nàng liền cảm thấy vô cùng khó chịu.
Không chừng ban đêm còn lén khóc đấy! Vương ma ma nghĩ thâm. Cho dù hôm nay không khóc, sau này nàng ta lấy lại tinh thần rồi, phát hiện cuộc sống ở quê với cuộc sống ở Hầu phủ khác biết như trời với đất, chắc chắn là khó chịu muốn chất. "Tứ tiểu thư, tự thu xếp ổn thoả." Vương ma ma ngẩng đầu ưỡn ngục, chậm rãi đi ra ngoài, nhịp bước đẹp đế, bước ra ngoài cổng.
Trần Bảo Âm ngước mắt lên, ánh mắt rơi trên bóng lưng Vương ma ma, rồi lại từ từ rơi xuống chân mình.
Mưa rất lâu, mặt đất trong sân khó đi cực kỳ, trơn trượt, bùn lầy, còn có phân gà lung tung, giãm một cái liền in lại dấu chân sâu, dường như còn có thể nghe thấy tiếng "ọp ọp".
Nàng không nhịn được run rẩy, không thoải mái động đậy chân.
Danh Sách Chương: