• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phần lớn sinh viên đều cho rằng, dù sóc dễ thương nhưng chúng mang theo nhiều vi khuẩn, thường xuyên vào ký túc là một mối nguy hại sức khỏe. Hơn nữa, khi ăn vụng, chúng thường làm bẩn bàn học, thậm chí cả tài liệu quan trọng.

Một nữ sinh đăng kèm ảnh trong phần bình luận:

“Vẽ thiết kế kiến trúc cả tuần trời, từng nét đều là vẽ tay, vì bàn học trong ký túc không đủ lớn nên ngày nào cũng ra thư viện ngồi vẽ. Kết quả là bị làm bẩn cả một mảng. Deadline đang cận kề, tôi thật không biết phải làm sao…”

Dòng bình luận của cô gái lấp đầy bởi hàng loạt biểu tượng khóc lóc, thể hiện rõ sự suy sụp.

Bài viết này do Vệ Điềm Điềm phát hiện, cô gọi Giang Ly và Trần Oanh đến xem trên màn hình laptop.

Dù mới nhập học chưa lâu, Điềm Điềm đã học theo các anh chị khóa trên thói quen sáng tối đều lướt diễn đàn BBS của trường. Top 10 bài hot mỗi ngày được cập nhật sau 24 giờ luôn nằm trong danh sách ưu tiên của cô.

Điềm Điềm thở dài:

“Chị khóa trên làm thiết kế kiến trúc bị hỏng, thật sự đáng thương quá…”

Nhớ lại cảm giác khi thấy mì làm bẩn bàn học, Điềm Điềm hiểu rằng chị gái ấy hẳn đau khổ gấp trăm gấp ngàn lần mình.

Giang Ly hỏi:

“Cậu cho mình mượn laptop một lát được không? Mình muốn xem hết bài viết này.”

Giang Ly không có laptop, điện thoại của cô là loại không thông minh, rất bất tiện khi lướt web.

Điềm Điềm lập tức đưa laptop cho Giang Ly:

“Cứ dùng đi! Mình không vội!”

Giang Ly đọc lướt bài viết với tốc độ cực nhanh, từ các bình luận trích xuất được hai thông tin quan trọng:

1.Chuyện sóc phá hoại chỉ xảy ra ở ký túc nữ, ký túc nam hoàn toàn không có.



2.Trước đây, sóc vào phòng phá hoại chỉ là chuyện hiếm, nhưng gần đây tần suất tăng vọt, gấp hàng chục lần so với trước.

Sau khi đọc xong, Giang Ly trả laptop lại cho Điềm Điềm, cảm thấy ngày càng không tin đây là hành động của sóc.

Cô cần kiểm chứng một số suy đoán của mình.

Hoàn thành lễ tổng duyệt cuối cùng, đợt huấn luyện quân sự cũng chính thức kết thúc. Tin tức các huấn luyện viên sẽ rời trường vào tối nay nhanh chóng lan rộng trong đám sinh viên. Phần lớn sinh viên năm nhất quyết định ra tiễn các huấn luyện viên.

Vừa tháo bộ quân phục dã chiến trong phòng ký túc, tuyên bố sẽ không bao giờ mặc lại nữa, Vệ Điềm Điềm khi nghe tin lập tức mặc lại bộ đồ:

“Tớ muốn mặc quân phục để tiễn huấn luyện viên!”

Điềm Điềm quay sang nhìn Giang Ly và Trần Oanh:

“Hai cậu cũng đi chứ?”

Ngoài dự đoán của Điềm Điềm, Giang Ly lại lắc đầu từ chối:

“Tớ có việc khác phải làm, không đi được.”

Vệ Điềm Điềm lập tức quay đầu nhìn Trần Oanh, “Trần Oanh, cậu đi với tớ nhé? Tớ không muốn đi một mình đâu!”

Trần Oanh gật đầu, “Ừ, tớ sẽ đi với cậu.”

Trần Oanh và Vệ Điềm Điềm cùng đi tiễn huấn luyện viên, đúng như mong muốn của Giang Ly. Từ khi nhập học, ba người bạn cùng phòng hầu như luôn đi cùng nhau, điều này gần như đã trở thành thói quen. Nhưng tối nay, Giang Ly có việc cần làm, việc này không tiện để người khác có mặt.

Sau khi Trần Oanh và Vệ Điềm Điềm rời đi, Giang Ly mở ngăn kéo thường được khóa chặt, lấy ra vài món đồ, cho vào balo và đeo lên vai rồi bước ra khỏi ký túc xá, đi về phía nhà ăn.


Đây là lần đầu tiên Giang Ly bước vào nhà ăn dành riêng cho lưu học sinh, nơi nổi tiếng nhất trong khuôn viên trường. Vừa bước qua cửa, cô không kìm được hít sâu vài hơi. Không khí ở đây đầy mùi hương thơm ngào ngạt của các món ăn!

Nhà ăn lưu học sinh có giá món ăn cao hơn những nơi khác. Trước đây, Giang Ly chưa từng vào, nhưng lần này cô đã chuẩn bị kỹ. Khi đến lượt mình, Giang Ly lập tức nói với cô nhân viên nhà ăn:

“Một phần sườn xào chua ngọt!”



Trước đó, cô đã tìm hiểu kỹ trên diễn đàn BBS của trường. Sườn xào chua ngọt là một trong những món sở trường của đầu bếp tại đây.

Nhân viên nhà ăn đợi cô gọi món thứ hai, nhưng vài giây sau vẫn không thấy Giang Ly nói gì, liền mất kiên nhẫn hỏi:

“Còn gì nữa không?”

Giang Ly vội vàng đáp:

“Không cần món khác!”

Nhân viên nhướn mày, “Cơm cũng không cần à?”

Giang Ly gật đầu, “Không cần!”

Nhân viên nhà ăn có vẻ ngạc nhiên, đưa phiếu đặt món cho Giang Ly:

“Đến lượt gọi số thì tự đến lấy.”

Giang Ly vội nói:

“Tôi muốn mang đi!”

Nhân viên nhíu mày, “Thế sao không nói trước, thêm 1 đồng tiền hộp nữa.”

Giang Ly xót xa trả thêm tiền. Một phần sườn xào chua ngọt giá 18 đồng, thêm tiền hộp là 19 đồng… Số tiền này đủ cho cô ăn cả hai ngày.

Sau khi nhận món, Giang Ly thấy món ăn ngon mà mình cũng không nỡ ăn hết đều “để” cho người khác, bèn mở hộp, ngồi xuống bàn tại nhà ăn, nếm thử một miếng.

Vừa thử miếng đầu tiên, cô đã híp mắt tận hưởng. Miếng sườn mới ra lò giòn bên ngoài, mềm bên trong, vị chua ngọt hòa quyện, khi ăn với cơm nóng thì quá xá đã!

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK