Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

3.

Qua một khoảng thời gian dài, gió đã ngừng gào thét, cát bụi cũng ngừng rơi. Trên người ai nấy đều phủ đầy một lớp cát vàng. Cuối cùng, chúng ta cũng có thể ngẩng đầu lên, đứng dậy từ trong gió cát, những đụn cát rơi xuống tạo thành từng đống nhỏ dưới chân. Mọi người phủi sạch cát trên người, lập tức tiến hành cứu trợ.

Cả nhóm sa phỉ và thương nhân người Hồ đều bị cát chôn vùi, lúc này bọn họ đều đang vật lộn trong cát. Các tướng sĩ tiến lên, từng người một kéo họ ra khỏi lớp cát. Một bên trói gọn đám cướp, một bên chăm sóc những người bị thương. Ta cùng Nhị ca phụ trách cầm m.á.u cho thương nhân người Hồ và các tên cướp. Các thương nhân bày tỏ ý muốn cầu cứu và xin phép đi cùng chúng ta, phụ thân đã đồng ý. Sau khi mọi việc được sắp xếp ổn thỏa, đoàn quân tiếp tục lên đường. Đến lúc này, ta mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần lần này chúng ta không thừa thắng xông lên, hẳn sẽ không sa vào bẫy của bọn sa phỉ.

Thế nhưng khi chúng ta tiến vào một hẻm núi, lại trúng phải mai phục của bọn sa phỉ. Chúng ẩn nấp trên sa mạc, đợi chúng ta lọt vào hẻm thì lập tức tấn công. Tên b.ắ.n ra từ bốn phương tám hướng như mưa rào đổ xuống. Chu Nhiên đã làm hộ vệ cho ta suốt nửa năm qua, lúc này hắn là người đứng gần ta nhất. Khi tên bay tới, hắn lập tức đẩy ta ra sau lưng mà bảo vệ.

Ta mím môi suy nghĩ, nửa năm qua gắn bó cùng hắn, lại cộng thêm hành động của hắn lúc này, liệu Chu Nhiên thật sự có thể phản bội quân đội, phản bội đất nước sao? Chu Nhiên kéo ta xuống ngựa, đẩy ta vào trong chỗ an toàn sau lá chắn của bộ binh rồi lập tức quay lại tham gia chiến đấu.

Mặc dù ta là một cung tiễn tài ba nhưng ta chỉ mới mười mấy tuổi, vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi, hiện tại chỉ có thể ẩn nấp sau lá chắn của bộ binh. Rốt cuộc là loại sa phỉ nào mà dám liều lĩnh tấn công quân đội? Mũi tên của bọn chúng thô sơ, số lượng lại chẳng bao nhiêu, tại sao lại dám bao vây chúng ta?

Ta tập trung theo dõi trận chiến, đột nhiên phát hiện có một người bên cạnh cũng quan sát trận đấu vô cùng chăm chú. Đó là một thiếu niên người Hồ, khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, cũng được đưa vào dưới lá chắn để bảo vệ cẩn thận. Hắn có gương mặt gầy gò, đôi mắt xanh biếc, khi hắn quay đầu nhìn về phía ta, ta lập tức nhận ra hắn! Hắn chính là A Sử Na A Ba, Tiểu vương tử được Khả Hãn Đột Quyết yêu thương nhất! Chính hắn cùng Chu Nhiên đã dàn xếp âm mưu bắt cóc ta!

Sao hắn lại ở đây? Ta vội vã lục lại trí nhớ, năm Xương Hoà thứ tám… năm Xương Hoà thứ tám… Ta thầm lẩm bẩm, ngoài chuyện ca ca cưới thê tử, phụ mẫu qua đời, còn có chuyện gì xảy ra nữa đây?

À! Năm Xương Hoà thứ tám, Đại Diệp Hộ ở Đột Quyết nổi loạn khiến Khả Hãn Đột Quyết là A Sử Na Hòa Lâm trọng thương, cuối cùng bị đại tướng quân Đột Quyết g.i.ế.c chết! Vậy lần này vị Tiểu hãn vương chạy trốn hẳn là có liên quan đến cuộc chính biến kia. Mà bọn sa phỉ này chắc chắn không chỉ là sa phỉ bình thường thôi đâu.

Nhưng hiện giờ ta chỉ mới mười mấy tuổi, ta có thể làm gì đây? Thiếu niên cuối cùng cũng phát hiện ta đang nhìn hắn, vẻ mặt ngạc nhiên quay đầu nhìn lại. Đột nhiên, một mũi tên từ khe hở giữa các lá chắn bay tới, nhắm thẳng vào hắn. Cùng lúc đó, ta lập tức lao về phía hắn, cơ thể chưa kịp nghe theo lệnh đã mà đã hành động theo bản năng.

Hắn không thể c.h.ế.t trong quân đội của ta, điều này sẽ gây rắc rối cho phụ thân và các ca ca. Thiếu niên tránh được mũi tên nhưng ta lại bị mũi tên quẹt qua, may mà chỉ để lại một vết xước.

Ta nhìn vết thương trên vai rồi quay lại nhìn A Sử Na A Ba. Hắn nhìn ta với ánh mắt đề phòng. Ta không cần phải nói dối nên dứt khoát nói: "Ta nhận ra ngươi, không thể để ngươi c.h.ế.t ở chỗ này." Ta nhặt mũi tên dưới đất lên, phát hiện nó không giống như ta tưởng mà là mũi tên thép tinh xảo đạt chuẩn quân dụng. Không có gì lạ, đời trước phụ thân bị một nhóm “sa phỉ” gây trọng thương, thì ra là vô tình bị cuốn vào cuộc nội loạn của Đột Quyết, bị vướng vào cuộc tranh đấu giữa các phe phái trong nội bộ. Thảo nào vào đời trước, Thứ sử lệnh luôn nói mập mờ về cái c.h.ế.t của phụ thân, từ chối mọi sự truy hỏi.

Phụ thân là Tướng quân biên cương, thường xuyên ở Ngọc Môn Quan, vừa bảo vệ biên giới, vừa trấn giữ cửa ải. Nếu triều đình biết ông liên quan đến tranh chấp nội bộ của Đột Quyết, tất sẽ ảnh hưởng đến sự tín nhiệm của triều đình đối với ông, cũng sẽ đẩy tướng lĩnh cùng binh lính ở Ngọc Môn Quan vào thế nguy hiểm. Cho nên phong ba bão táp trận này cũng chỉ có thể hoá thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ xem như không có.

Thiếu niên cười khẩy: "Ngươi nhận ra ta? Chẳng phải vì tướng mạo ta anh tuấn nên ngươi cứu ta sao?" Ta không khỏi sửng sốt, nhịn không được mà bật cười, chưa từng gặp qua người nào mặt dày vô sỉ như vậy.

Hai bên vẫn đang giao chiến ác liệt, chúng ta ẩn nấp dưới lá chắn không dám động đậy. Đối phương rõ ràng đã chuẩn bị kỹ lưỡng, quyết tâm g.i.ế.c cho bằng được vị tiểu vương tử Đột Quyết này. Nhưng tranh giành thì cũng thôi, Khả Hãn Đột Quyết có tới mười ba người con, vì sao cứ phải nhất quyết g.i.ế.c cho bằng được vị tiểu vương tử yếu ớt này? Không lẽ chúng đã biết vị tiểu vương tử này là người mà Khả Hãn Đột Quyết lựa chọn để làm người kế thừa?

Ta nhìn thiếu niên bên cạnh, không thể phủ nhận hắn chính là Khả hãn Đột Quyết trong tương lai.

"Tiểu nữ lang, ta thấy Tướng quân của các ngươi sắp thua rồi. Giờ ta phải đi, ngươi có muốn cùng đi không?" Hắn cười đến mức vô cùng ngả ngớn, nhưng giọng điệu tỏ rõ sự không quan tâm đến việc đã làm liên lụy đến chúng ta.

Ta nhìn hắn, trừng mắt nói: "Cứu binh sẽ đến rất nhanh." Tam ca sẽ tới ngay thôi.

Thấy ta kiên định, hắn cũng không hỏi nhiều: "Tiểu nữ lang, cứu binh không thể đến đâu, đường quá xa, ngươi tự lo liệu cho tốt đi." Nói xong hắn quay người chuẩn bị rời đi, ta vội vàng nắm lấy tay áo của hắn.

Không thể để hắn đi, ta muốn hắn thiếu Tạ gia quân một món nợ ân tình.

"Sao hả? Không nỡ để ta đi?" A Sử Na quay lại nhìn ta, mỉm cười giảo hoạt. Ta đáp lễ hắn bằng ánh mắt xem thường.

Cả hai giằng co hồi lâu, bất chợt tiếng vó ngựa rầm rầm vang lên cuốn theo cát bụi mù mịt. Cuối cùng Tam ca cũng dẫn quân đến phá vỡ vòng vây, quân đội lập tức phấn chấn, thế cờ xoay chuyển trong nháy mắt.

A Sử Na kinh ngạc nhìn ta: "Đúng là liệu sự như thần mà!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK