• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vậy rốt cuộc là dạ dày của mày đau cái gì?"

"Mày lợi dụng sự áy náy của bọn tao để được cả nhà cung phụng, vui lắm hả?"

"Cạnh tranh với Gia Gia để được cưng chiều, vui lắm hả!"

Ừ, không vui chút nào.

Vậy nên giờ tôi bị ung thư dạ dày, sắp ch//ết rồi.

Không bao giờ bắt nạt bảo bối Gia Gia của họ nữa.

Cái gia đình này, mẹ nó tôi không cần nữa.

[Mẹ: Tư Nguyên... sao con lại trở thành thế này?]

[Mẹ: Nếu trách thì trách mẹ đi, đừng như vậy nữa.]

[Mẹ: Mẹ sẽ về ngay... ]

[Anh ba: Mẹ, đừng bận tâm đến nó nữa! Toàn là lời nói dối, t/ự t/ử à? Được thôi! Đi mà ch//ết ở Biển Ch//ết ấy!]

[Anh ba: Đừng làm bẩn nhà cửa, phiền bọn tao thu dọn xác mày.]

[Anh ba: Từ nay, nhà này coi như không có mày!]

Dừng lại vài giây.

Đối diện dường như do dự, nhưng vẫn gửi tin nhắn đi:

[Anh ba: Đôi khi tao thậm chí còn ước mày năm đó không trở về thì tốt hơn.]

Vết cắt ở cổ tay bỗng nhiên truyền đến cơn đau thấu tim.

Rõ ràng lúc vừa cắt chưa đau đến mức không chịu nổi như thế này.

Đau đến nỗi nước mắt chực trào ra.

Nước mắt không thể kiềm chế chảy xuống.

"Lục Tư Nguyên!"

Có lẽ vì đợi lâu mà không thấy tôi trả lời.

Đầu dây bên kia, Cố Lân đột nhiên gọi tên tôi.

Giọng nói trầm ấm, đầy uy lực.

Tiếng gió rít qua nền:

"Nói gì đi chứ!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK