Đoán chừng chính mình quá lâu rồi không có phát tiết, cứ thế no bụng ấm tư dâm, nhìn thấy Lê Tuần không hề phòng bị nằm trước mặt, thật hưng phấn muốn nhào tới bóc lột cởi quần áo cậu, hung hăng xâm phạm đến khi cậu thút thít nỉ non.
Đương nhiên, sự thật cầm thú như thế rất khó ra tay, mà sao lại khát khao khó nhịn như vậy, anh còn giữ lại điểm quân tử mấu chốt, mặt khác, cũng không muốn dọa chạy hàng xóm vừa chuyển vào, khiến cậu nghĩ mình là người đàn ông biến thái háo sắc.
Sở Diệc Mạc mặc quần áo tử tế đi vào phòng tắm, lúc đi ra thì cả người nhẹ nhàng khoan khoái, khôi phục bộ dáng thong dong ưu nhã ngày xưa, nhìn Lê Tuần nằm trên giường vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, đẩy bờ vai của cậu gọi cậu.
“Lê Tuần, rời giường.”
“Biết rồi.” Lê Tuần lên tiếng trả lời, kéo kéo chăn lăn một vòng, tiếp tục ngủ.
Lẳng lặng đợi 5 phút, người trên giường vẫn không tỉnh lại, Sở Diệc Mạc bất đắc dĩ thở dài, đành phải vỗ vỗ vai cậu lần nữa, lúc này có dùng sức hơn một chút, nhưng cũng sẽ không làm cậu bị thương “Tám giờ bốn mươi rồi, cậu còn không dậy thì sẽ bị muộn.”
“Được.” Lê Tuần lung tung gật gật đầu, biểu thị hiểu rõ, nhưng vẫn không có ý tứ rời giường.
“…” Nhìn chăn bông trên người cậu cùng với mái tóc ngắn nhuộm màu lộ ra bên ngoài, cái người này yêu ngủ như vậy, cũng không thèm quan tâm đã muộn làm rồi, Sở Diệc Mạc cười khổ nhíu mày, quyết định không để ý tới cậu.
Nhưng mà, lúc anh đi ra khỏi phòng ngủ, Lê Tuần nằm trên giường bỗng nhiên xoay người một cái, hô lên với bóng lưng của anh: “Anh mới vừa nói mấy giờ rồi?”
“Tám giờ bốn mươi.” Sở Diệc Mạc xoay người, nhìn Lê Tuần còn buồn ngủ, buồn cười nói cho cậu, thoạt nhìn cậu vẫn chưa thanh tỉnh, thật sự là thú vị, bộ dạng thích nằm ỳ này cũng rất đáng yêu.
“Ah… Đã trễ như vậy…” Lê Tuần thét lên một tiếng kinh hãi, lưu loát vén chăn lên, soạt một phát cởi áo tắm ra, vội vàng thay đổi quần áo, tốc độ không ngừng nghỉ chạy vào phòng tắm.
Bỏ ra 30 phút hoàn thành việc rửa mặt…
Vừa ra nhìn thấy Sở Diệc Mạc vẫn còn sững sờ nguyên tại chỗ, Lê Tuần nhìn anh, con ngươi bóng loáng phát ra ánh sáng hoang mang, hình như không hiểu sao anh vẫn còn chưa đi: “Anh còn chưa đi làm?”
“…” Cậu vậy mà không biết xấu hổ đi hỏi, sắc mặt Sở Diệc Mạc khó coi cúi đầu. Cũng không muốn bùng phát nội tâm mãnh thú mà anh thật vất vả mới ngăn chặn lại được, cậu lại có thể cứ như vậy không sao cả cởi sạch quần áo, tuy chỉ nhìn thấy bóng lưng thôi, nhưng mà tứ chi cường tráng, vòng eo mềm dẻo, cái mông kiên cố vểnh cao đều trần trụi chiếu vào đáy mắt, thử nghĩ xem hình ảnh đẹp mắt như thế có bao nhiêu kích thích đối với anh.
“Mặt của anh thật là đỏ, có phải là không thoải mái hay không?” Lê Tuần đi qua, lo lắng sờ mặt anh.
Mùi thơm nhàn nhạt xẹt qua chóp mũi, tươi mát lại mê người, mặt Sở Diệc Mạc càng đỏ hơn, anh quả thực không thể tin được đối phương chỉ mới đụng chạm vào anh, mà đã khẩn trương thở không nổi, đôi bàn tay sạch sẽ kia còn muốn đụng vào mặt, anh cuống quít gỡ tay cậu ra.
“Không có việc gì.”
Đột nhiên bị trực tiếp gỡ ra như thế, thần sắc Lê Tuần có chút xấu hổ, bất quá nhớ tới quan hệ giữa hai người vẫn chưa tính là bạn bè, cử động của cậu đối với người bình thường mà nói, quá mức thân mật.
Không khí khó hiểu ngưng đọng, chú ý tới Lê Tuần đang cắn môi trầm mặc, đôi môi bị hàm răng của cậu cắn chặt tạo ra một vệt dấu, ướt át khiến yết hầu Sở Diệc Mạc kéo căng, muốn thè lưỡi ra liếm môi cậu, có lẽ tư vị của đôi môi kia cũng không tệ, chỉ mới suy nghĩ như vậy thôi mà toàn thân đã khô nóng, cảm giác thật sự sẽ không thể khống chế được, vội vàng nói sang chuyện khác.”Trùng hợp cũng phải đi làm, tôi có thể đưa cậu một đoạn đường.”
“Không cần.”
Lê Tuần quẫn bách lắc đầu, thái độ không muốn phiền toái đến anh, từ ngày hôm qua đến bây giờ, vẫn luôn được anh chiếu cố, mà vừa rồi lại làm ra động tác khiến anh không vui, cậu cảm thấy ngại ngùng vì đã quấy rầy.
Sở Diệc Mạc ngưng mắt nhìn cậu, ánh mắt dừng lại hồi lâu trên người cậu, trong giọng nói có chút bá đạo không cho cự tuyệt: “Tiện đường mà thôi, cậu cũng không muốn muộn a.”
“Đương nhiên không muốn.”
“Vậy thì đi liền thôi.”
“Làm phiền anh rồi, tiên sinh.”
Vẻ mặt Lê Tuần đầy cảm kích, hiện tại thời gian cũng không còn sớm, chạy đến công ty cũng sẽ muộn, có lẽ là do cậu quên đặt chuông báo thức, mới khiến cho sáng nay dậy không nổi, cần bạn cùng phòng đánh thức không nói, còn phiền toái đối phương đưa đi.
“Đừng gọi tôi tiên sinh, sau này chúng ta ở chung một mái nhà, tiên sinh cái gì chứ, quá là không được tự nhiên rồi.” Anh thích Lê Tuần trực tiếp kêu tên của anh, không cần mấy cái xưng hô khác, gọi tên của anh là được rồi.
“Nói cũng đúng.” Lê Tuần hiểu gật đầu, ở cùng một chỗ còn gọi tiên sinh cái gì chứ,, chính xác là quá kỳ quái rồi “Vậy bây giờ anh đến công ty, sẽ không trễ chứ?”
“Không biết.” Sở Diệc Mạc cười lắc đầu, công ty là của anh, tiền lương do anh phát, muộn cũng không có người nào dám nói hắn, muốn đi làm lúc nào đều là tự do của anh.
Sửa sang lại mọi chuyện, hai người rời khỏi nhà.
Điều khiến Sở Diệc Mạc không thể tưởng được chính là công ty Lê Tuần gần nhà anh như vậy, ngay trong tòa cao ốc đối diện nhà, đây cũng là nguyên nhân tại sao cậu muốn thuê phòng của anh.
Khoảng cách gần như vậy, mỗi ngày không cần dậy quá sớm, đi làm cũng không cần ngồi xe, đi đường 10 phút là đã đến công ty, tan tầm đi 10 phút nữa là có thể về đến nhà, thật đúng là cực kỳ thuận tiện, nhớ tới bộ dáng nằm ỳ của người nọ, ở chỗ gần công ty là một điều tất yếu đấy.