Thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt ông lão họ Giang, người ngoài cũng chú ý tới động tác của Giang Khương. Khi thấy khuôn mặt hắn nghiêm túc vén ống tay sản phụ lên, bắt đầu đo huyết áp, mọi người đều lộ vẻ tò mò.
Phần lớn mọi người ở đây cũng đều đã nghe tin cháu trai bảo bối mất tích đã lâu của ông lão họ Giang trở về rồi. Hơn nữa Giang Khương dù hơi khác so với ba năm trước, nhưng người trong thôn này vừa nhìn đều nhận ra hắn là ai.
Thấy ông lão họ Giang không nói gì, bọn họ cũng nhìn theo, thầm nghĩ chẳng lẽ Giang Khương mất tích ba năm là ra bên ngoài học được một thân y thuật giỏi về sao?
Trương Đại Pháo cũng phát hiện ra động tác của Giang Khương, vốn đã tuyệt vọng, giờ cũng ngừng gào khóc, đôi mắt trông mong nhìn lại. Mặc dù thật ra ông cũng không ôm hy vọng gì với một thanh niên trẻ tuổi như vậy nhưng cuối cùng cũng coi như bắt được một cây cỏ cứu mạng.
Giang Khương đo huyết áp xong, lại nghe tim một hồi, hai mắt sáng ngời lên. Chứng thực được suy đoán của hắn, mặc dù những năm nay hắn không gặp người bệnh như vậy chính thức nhưng vẫn nhớ kỹ chuẩn đoán với chứng bệnh này trong sách y. Trước kiểm tra sản phụ bình thường, hơn nữa huyết áp cũng không cao, chỉ 75/59 mmHg. Nhưng đến lúc sắp sinh lại như nghẹn thở, có vẻ như không giống tiêu chuẩn chuẩn đoán tiền sản giật.
Hơn nữa dường như tiền sản giật cũng không có biểu hiện hô hấp dồn dập. Căn cứ vào tình hình bà đỡ vừa nói, đầu tiên sản phụ lo lắng và thấy hô hấp khó khăn, như vậy có khả năng là...
Nghe thấy trống ngực sản phụ càng ngày càng yếu ớt, Giang Khương cũng không nghĩ nhiều nữa, vứt tai nghe sang một bên, bắt đầu nhìn tứ phía.
Lúc này ông lão họ Giang đã bình tĩnh lại, vội vàng đi tới cạnh Giang Khương nói nhỏ:
- Giang Khương... Mạng người to như trời, nhưng... Không thể làm loạn đâu...
Lúc này Giang Khương mới thấy ở trong nhà chai đựng thuốc súng, mắt liền sáng ngời, cũng không trả lời ông nội mà vội vàng lấy chai thuốc súng tới, mở ra, đổ thuốc súng ra rồi nói với ông nội:
- Ông nội... Ông mau châm vào huyệt Nội Quan, Tam Âm Giao. Cháu thử một biện pháp, xem còn có thể cứu hay không!
- Ối... Chuyện liên quan tới mạng người, không thể coi thường. Tiểu Khương... Rốt cục cháu có chắc không?
Nghe thấy lời của Giang Khương, hai mắt ông lão họ Giang cũng sáng ngời. Nhưng người hành nghề y vốn cẩn thận, ông vẫn lo lắng hỏi.
Giang Khương còn chưa trả lời, Trương Đại Pháo đã như túm được cây cỏ cứu mạng, sớm đã tới mức có bệnh vái tứ phương rồi:
- Thầy thuốc Tiểu Giang... Nhất định ngài phải thử đi. Vợ tôi cũng đã tới nước này rồi, cho dù... Coi như không cứu nổi thì cũng tuyệt đối không trách ngài...
Ông lão họ Giang đứng cạnh nghe thấy, nhìn Giang Khương cũng không định chần chừ, bất đắc dĩ đành vội vã về phòng lấy châm bạc.
Giang Khương cầm chai chứa thuốc súng kia, đổ thuốc súng ra rồi liền chạy ra giếng nước, thuận tay cầm dao chặt củi một bên, đặt chai nước kia lên cọc gỗ, vung đao chặt mạnh.
Dao chặt gỗ chặt chuẩn lên đầu chai, để lại một vết cắt rất sắc.
Giang Khương nhìn vết cắt sắc bén kia, thấy cái chai còn lại chừng mười bảy, mười tám cm, hài lòng gật gật đầu, vội vàng cho chai vào thùng nước rửa sạch, sau đó vội vàng chạy về.
Trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người, hắn lại áp cái đoạn chai kín kia lên miệng mũi sản phụ, bao phủ toàn bộ miệng mũi.
Người bên ngoài nhìn thấy động tác của Giang Khương thì đều sửng sốt, ngạc nhiên thầm nghĩ:
- Làm gì vậy? Bịt cả miệng mũi lại như vậy, vốn bà bầu này đã sắp thở không ra hơi, hiện giờ không phải sẽ ngạt chết sao?
Nhưng lúc này sản phụ sắp không cứu nổi rồi, Trương Đại Pháo cũng hoàn toàn đặt hy vọng vào Giang Khương, đúng là lấy ngựa chết làm người sống, hiển nhiên không ai dám nói gì.
Ông lão họ Giang bước nhanh vào phòng cầm châm bạc ra, thấy động tác của Giang Khương, sắc mặt cũng cứng đờ. Chẳng qua ông hiểu cháu nội mình không phải loại người làm liều, lập tức nhẫn nại không nói, chỉ làm theo yêu cầu của Giang Khương, tới cạnh sản phụ, kéo ống tay áo vào cẳng chân lên, bắt đầu châm cứu vào hai huyệt Tam Âm Giao và Nội Quan.
Hai huyệt vị này đều có tác dụng trấn an tinh thần, vẫn có hiệu quả nhất định đối với biểu hiện co quắp của sản phụ. Cho nên ông lão họ Giang cũng cảm thấy không phải cháu mình không biết làm bừa.
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào Giang Khương, xem tiếp theo hắn làm gì. Ai ngờ Giang Khương đợi ông lão họ Giang châm cứu xong, chỉ cầm đoạn bình nước kia đặt lên mũi miệng sản phụ, trừ thỉnh thoảng nhấc lên cho hít vào một hơi thì cũng không làm gì khác.
Nhìn tình huống này, mọi người đều quay ra nhìn nhau, nhưng không ai nói gì cả. Dù sao chuyện cứu người như vậy, trừ ông lão họ Giang ở đây thì ai nấy đều là dân thường. Ông lão họ Giang đã không nói gì, mọi người cũng đều chỉ nhìn.
Ông lão họ Giang cũng hơi lo lắng. Ông không hiểu Giang Khương rốt cục làm gì, nhưng ông hành nghề y đã nhiều năm, cho tới bây giờ chưa thấy chuyện bịt mũi miệng người ta mà có thể trị được bệnh.
Cho nên ông cũng lo lắng định hỏi Giang Khương một câu, chẳng qua giờ nhiều người vây quanh, đột nhiên lại nghe thấy tiếng xôn xao.
- Ô... Hình như vợ Đại Pháo có chuyển biến rồi... Nhìn đi, sắc mặt cũng đỡ hơn, hai mắt không trợn trừng nữa...
- Ồ... Hình như cũng không thở gấp nữa, ông nhìn kìa....
- Đúng đúng....
Mọi người kinh ngạc mừng rỡ, tiếng nói càng to. Trương Đại Pháo ngồi cạnh lo lắng giờ vốn không dám tin, nhìn chằm chằm vợ mình một hồi, quả nhiên phát hiện đúng như mọi người nói, đúng là chuyển biến tốt thật, lập tức mặt lộ vẻ mừng như điên, nhìn Giang Khương muốn nói một câu cảm tạ nhưng lại thấy Giang Khương vẫn đang chăm chú quan sát tình hình sản phụ, đành muốn nói lại thôi.
Thấy thình hình người bệnh bắt đầu chuyển biến tốt, Giang Khương cũng thở phào một hơi. Hắn cũng không nắm chắc một trăm phần trăm với sản phụ, chỉ là phân tích theo tình hình, cùng với kinh nghiệm một bệnh nhân bị thương dọa phát khiếp trước kia hắn gặp. Tình hình sản phụ lần này cực giống, cho nên hắn mới suy tính đến việc lo lắng quá độ mà hô hấp dồn dập.
Tình trạng này chủ yếu do người bệnh lo lắng quá độ, hô hấp quá dồn dập, hơn nữa có mang nên khả năng hô hấp cũng kém hơn, khiến lượng dưỡng khí hít vào quá ít, quá mức còn dẫn tới cặn khí, từ từ làm giảm ô xi, khiến biểu hiện ra là người bệnh hít thở không thông, trống ngực tăng, hạ huyết áp, sau đó la co quắp như động kinh.
Cho nên Giang Khương chỉ có thể thử một lần, hiện tại xem ra quả nhiên sản phụ này đúng như hắn đoán. Nhờ giảm nhịp thở, tăng hô hấp tuần hoàn tự thân sản phụ vào than nhi, hơn nữa châm cứu vào hai huyệt Tam Âm Giao và Nội Quan có tác dụng trấn tĩnh, cuối cùng giảm triệu chứng bệnh thuận lợi.
Chẳng qua Giang Khương cũng không buông lỏng hoàn toàn, lấy giấy bút trong túi ra, viết nhanh một hàng chữ, sau đó đưa Trương Đại Pháo đang đầy vẻ hân hoan hưng phấn bên cạnh, trầm giọng nói:
- Đừng vui mừng vội. Còn chưa hết nguy hiểm. Mau đi mua những loại thuốc này về đây, còn cả dịch truyền nữa...
Lúc này Trương Đại Pháo cũng không dám chậm trễ, nghe thấy Giang Khương nói vợ mình còn chưa hết nguy hiểm, vội vàng nhận giấy trong tay Giang Khương, sao đó mượn chiếc xe máy của bà con, phóng vù vù ra ngoài.
Nếu so với bà đỡ và ông lão họ Giang vừa thở phào một hơi, lúc này sắc mặt Giang Khương vẫn nghiêm túc như cũ. Tuy nói hiện giờ tình hình sản phụ đã được cải thiện rõ ràng nhưng lại có một vấn đề càng nghiêm trọng hơn...
Đứa trẻ đáng lẽ đã phải sinh rồi lại ở trong bụng mẹ hơn một giờ, đồng thời mẹ gặp sợ hãi quá lớn, hít thở không thông, thiếu khí, tình trang co quắp nghiêm trọng, tạo thành uy hiếp cực lớn với thai nghi.
Mà đồng thời đứa bé đáng lý đã được sinh ra lúc này dù ra sao, nếu không mau chóng sinh ra, cũng sẽ gây nguy hiểm cực lớn cho cả mẹ và con. Phải nhanh chóng đưa đứa bé ra ngoài, nếu không hậu quả vẫn nghiêm trọng như cũ.
Ông lão họ Giang vốn thở phào một hơi, nhìn khuôn mặt nghiêm túc của cháu mình, trong lòng lại lo lắng. Chẳng lẽ sản phụ chưa hết nguy hiểm?
- Bà mau thúc sản phụ sinh thôi...
Đột nhiên Giang Khương nói với bà đỡ.
Bà đỡ này đang vui vẻ nhìn sản phụ, đột nhiên thấy Giang Khương yêu cầu, lập tức bị dọa giật mình.
Chẳng qua lập tức bà hiểu ra ý trong lời Giang Khương, sắc mặt cũng trắng bệch. Lúc này bà đỡ mới nghĩ ra vấn đề.
- Đúng... Đúng rồi...
Bà đỡ sờ sờ hòm thuốc bên người, môi run rẩy nhìn Giang Khương, e dè nói:
- Hay... Hay mau đưa tới bệnh viện đi...
Thấy dáng vẻ lo lắng sợ hãi của bà đỡ, lông mày Giang Khương nhíu lại, lạnh giọng nói:
- Đưa tới viện?! Tới kịp không... Hiện tại không sinh, nhất định đứa bé sẽ chết. Hơn nữa nói không chừng ... Còn là một người hai mạng đấy...
Bị Giang Khương tức giận nói, mọi người bên cạnh mới nhớ ra trong bụng sản phụ còn đứa bé. Sản phụ bị như vậy, không biết đứa bé có cứu nổi không? Lúc này, mọi người vừa thở phào một hơi, lại lập tức lo lắng. Dù sao nếu không sinh được đứa bé ra thì đúng như thầy thuốc Tiểu Giang nói, một người hai mạng rồi.
Giang Khương lại cầm ống nghe, sau đó cởi bớt quần áo sản phụ, đặt ống nghe vào bụng dưới, nghe thấy tiếng đập thình thịch rất nhẹ, lại như không đủ nhanh. Lúc này lông mày hắn lại nhíu chặt.
- Tim thai rất yếu, có thể cứu đứa bé nhưng phải nhanh....
Chuyện liên quan tới hai mạng người nhà, Trương Đại Pháo rất nhanh, mới mấy phút đã mang thuốc và dụng cụ Giang Khương cần tới.
- Đi... Khiêng vào trong phòng... Chuẩn bị sinh...
Thấy Trương Đại Pháo về kịp, Giang Khương nhanh chóng đút cho sản phụ mấy miếng đường nho để đề phòng hạ huyết áp, sau đó trầm giọng nói.Chương 5 Cấp cứu, cứu mạng (3)
Lúc này cái gọi là nhiều người sức lớn thể hiện ra rất rõ. Nghe thấy lệnh của Giang Khương, mấy người đàn ông nhẹ nhàng khiêng sản phụ bắt đầu khôi phục ý thức vào trong phòng bệnh. Mấy người phụ nữ cạnh đó cũng rối rít chạy về nhà mang phích nước sôi tới.
Tiểu Vũ đứng cạnh xem, lúc này cũng nghe cha nhắc, vội vã chạy vào nhà bếp, bắt đầu giúp đun nước.
Trong phòng bệnh, bà đỡ vô cùng cẩn thận đặt dụng cụ hộ sinh lên bàn, quay đầu nhìn Trương Đại Pháo đang nhẹ nhàng an ủi vợ mình vừa tỉnh lại, cẩn thận hỏi Giang Khương đang đứng một bên:
- Thầy thuốc Tiểu Giang... Cậu... Biết đỡ đẻ không?
- Hả?
Thấy bà đỡ rõ ràng đã bị dọa sợ, Giang Khương hừ một tiếng nói:
- Bà nói xem?
Thấy dáng vẻ Giang Khương như vậy, bà đỡ không khỏi sửng sốt... Thầy thuốc Tiểu Giang này mới bao nhiêu tuổi? Với người khác sợ còn chưa học xong đại học, hiện tại chẳng những hắn có y thuật rất cao rồi, nếu còn biết đỡ đẻ? Chỉ sợ là chỉ có thần tiên mới toàn tài như vậy thôi.
Nói đúng ra thì Giang Khương cũng chẳng biết đỡ đẻ. Hai năm nay loại ngoại thương gì hắn cũng từng thấy, tuyệt đại đa số sách y đều xem qua nhưng nói tới đỡ đẻ thì đúng là mới gặp lần đầu. Chẳng qua còn may bà đỡ dù vừa bị dọa tới mất mật nhưng cuối cùng vẫn đầy kinh nghiệm.
Sau khi bị Giang Khương bức bách, hơn nữa có thầy thuốc già họ Giang ngồi bên trấn định, châm thêm hai châm trợ sản, cuối cùng cũng khiến sản phụ tiếp tục sinh nở bình thường.
Chỉ hơn nửa giờ sau, đứa bé rốt cục được sinh ra thuận lợi, nhưng đã không thấy hơi thở nữa. Trương Đại Pháo vừa nhận đứa bé, cầm chân vỗ chan chát mà cũng không có chút phản ứng nào, chẳng biết làm gì ngoài luống cuống tay chân, kin hãi kêu lên:
- Đứa... Đứa bé... Có phải là không xong rồi không?
Mọi người vẫn tụ tập chờ đợi bên ngoài ngóng tin, nghe thấy Trương Đại Pháo kêu to kinh hãi trong phòng, trái tim đều lạnh ngắt. Vừa rồi còn nghe rõ tiếng hô vui vẻ của bà đỡ là sinh xong rồi, nhưng lại chẳng nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Thầy thuốc Tiểu Giang cố gắng nhiều như vậy, cứu được vợ Trương Đại Pháo nhưng lại không cứu nổi đứa bé trong bụng sao?
Giang Khương trong phòng thấy mặt Trương Đại Pháo đưa đám cùng ánh mắt nhìn cầu cứu của bà đỡ thì cũng choáng váng. Vừa rồi cứu được sản phụ là may mắn trước đó hắn đã gặp người bệnh tương tự, hơn nữa đọc nhiều sách ý học nên có chút ấn tượng. Nhưng đứa bé trước mắt này hắn còn chưa thấy cứu kiểu gì được.
Thấy dường như Giang Khương cũng không có ý định đi ra cứu chữa, Trương Đại Pháo vốn đã coi hắn như thần tiên tái thế lại quỳ phịch xuống trước mặt hắn, ôm bắp đùi Giang Khương kêu khóc:
- Thầy thuốc Tiểu Giang... Cậu là người tốt thì làm tới cùng, nhất định phải cứu cho con trai tôi đi... Ngài cũng đừng buông tay mặc kệ... Tôi thay mặt cả nhà vái lạy cậu....
Giang Khương buồn bực nhìn Trương Đại Pháo ôm bắp đùi mình, không ngờ một người đàn ông như Trương Đại Pháo lại thích đi ôm bắp đùi người khác như vậy?
Thấy khuôn mặt bà đỡ bên kia đang cầu cứu nhìn mình, lại thấy khuôn mặt tái nhợt đầy nước mắt của vợ Trương Đại Pháo đang nằm trên bàn đẻ, đột nhiên Giang Khương cảm thấy mình giống hệt Phật tổ cắt thịt nuôi chim ưng? Mặc kệ không quản tới hay nhúng tay vào đây?
Lại nói, hai năm nay mình đọc đủ loại sách y, đều là do đám người đội trưởng chuẩn bị cho hắn, nhồi nhét cho mình đọc như nhồi vịt, nhưng ngoài việc đi theo đội tham chiến ra, xử lý đủ loại ngoại thương do chiến đấu là thành thạo nhất, hắn lại rất ít khi tiếp xúc với các bệnh nội khoa, càng khó gặp chuyện cứu mạng trẻ sơ sinh thế này.
Sách y học lâm sàng nhi khoa năm ấy chỉ đọc cơ bản... cũng chỉ đọc lướt qua, hơn nữa dường như có đọc lại từ một năm rưỡi trước. Đọc sách trong thời gian truy kích tác chiến, làm sao nhớ rõ...
- Chà?!
Nghĩ tới đây, đột nhiên Giang Khương sửng sốt. Bởi... Hắn vừa nhớ tới mấy chữ, cấp cứu hô hấp cho trẻ sơ sinh, đột nhiên sâu trong não, một loạt hình ảnh liền xuất hiện.
Hình ảnh này rất chi tiết, đúng là chương sách cấp cứu hô hấp cho trẻ sơ sinh mà hắn xem sách y học lâm sàng lần trước. Câu chữ và hình vẽ hiện lên vô cùng rõ ràng trong đầu hắn, giống như hắn vừa chăm chú ghi nhớ những chương sách này ngày hôm qua vậy, giờ nhớ cái ra ngay.
Giang Khương đứng ngẩn ra, không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Không có khả năng nhớ rõ được tới mức này, hơn nữa dù ấn tượng với năm đó có sâu sắc nhưng khi ấy hắn cũng chỉ đọc qua hai lần mà thôi, làm sao vừa nhớ là hiện ra mồn một như vậy, kể cả dùng thuốc gì cũng nhớ rõ ràng?
Giang Khương ngơ ngác sơ đầu mình, đột nhiên nghĩ tới lần này tự nổ, đột nhiên được đưa về nhà một cách kỳ quặc. Trong khi về tới nhà, sợ rằng trên người mình đã xảy ra chuyện gì đó rất kỳ diệu rồi, nếu không làm sao lại quỷ dị như vậy được?
- Tiểu Khương... Cháu nghĩ thử biện pháp xem có cách nào cứu được không?
Lúc này ông lão họ Giang nhìn cảnh này cũng không đành lòng nói. Đột nhiên ông lão họ Giang cảm thấy không hiểu thấu đứa cháu trai mình, chỉ cảm thấy cháu mình hiện giờ không gì làm khó được vậy.
Lời này của ông lão họ Giang vừa thốt lên, lập tức khiến Giang Khương tỉnh táo lại.
Nhìn đứa trẻ sơ sinh im lìm trong tay bà đỡ, trái tim Giang Khương mềm nhũn ra, không do dự nữa, đưa tay đón lấy đứa bé, sau đó đặt lên tấm chăn đã chuẩn bị từ trước đó, cầm ống nghe nghe một hồi, trái tim hơi lo lắng. Quả nhiên... Đứa bé ở trong bụng mẹ quá lâu, đã hoàn toàn hít thở không thông rồi, cơ bản không có trống ngực nữa.
Giang Khương không dám chậm trễ chút nào, trong óc nhanh chóng hiện lên hình ảnh sơ cứu, vươn một ngón tay đưa vào miệng đứa bé, rửa sạch nước ối trong miệng, lại áp hai bàn tay vào ngực bé, ngón cái đặt lên vị trí trái tim, sau đó bắt đầm chậm rãi xoa bóp tim, đồng thời quay đầu nói với bà đỡ:
- Mau... 0.1 mạch mg Adrenaline...
Vốn cấp cứu trẻ sơ sinh trong sách còn yêu cầu các loại thuốc như naloxone, dopamine, nhưng Giang Khương hiểu rõ là không thể đi mua ngoài những thuốc này được. Hơn nữa khu vực mình và bà đỡ này ở cũng không có khả năng có loại thuốc kia. Tất nhiên bà đỡ ở đây chỉ có loại thuốc cấp cứu thường thấy là Adrenaline.
Quả nhiên nghe thấy lời Giang Khương, bà đỡ vội vàng lấy một hộp hóc môn thượng thận từ trong hộp thuốc ra, mở ra bơm 0.1 mg đưa cho Giang Khương.
Giang Khương cũng không khách sáo, đưa tay nhận lấy, dùng rượu sát trùng rồi tiêm lên cánh tay đứa bé, sau đó tiếp tục xoa bóp tim cho bé...
Giang Khương vừa xoa bóp tim, thỉnh thoảng lại đưa ống nghe nghe một lần, đang ấn ấn đột nhiên cảm thấy đầu ngón tay hơn rung động một cái.
- Ồ...
Lại nói, hai năm nay mình đọc đủ loại sách y, đều là do đám người đội trưởng chuẩn bị cho hắn, nhồi nhét cho mình đọc như nhồi vịt, nhưng ngoài việc đi theo đội tham chiến ra, xử lý đủ loại ngoại thương do chiến đấu là thành thạo nhất, hắn lại rất ít khi tiếp xúc với các bệnh nội khoa, càng khó gặp chuyện cứu mạng trẻ sơ sinh thế này.
Sách y học lâm sàng nhi khoa năm ấy chỉ đọc cơ bản... cũng chỉ đọc lướt qua, hơn nữa dường như có đọc lại từ một năm rưỡi trước. Đọc sách trong thời gian truy kích tác chiến, làm sao nhớ rõ...
- Chà?!
Nghĩ tới đây, đột nhiên Giang Khương sửng sốt. Bởi... Hắn vừa nhớ tới mấy chữ, cấp cứu hô hấp cho trẻ sơ sinh, đột nhiên sâu trong não, một loạt hình ảnh liền xuất hiện.
Hình ảnh này rất chi tiết, đúng là chương sách cấp cứu hô hấp cho trẻ sơ sinh mà hắn xem sách y học lâm sàng lần trước. Câu chữ và hình vẽ hiện lên vô cùng rõ ràng trong đầu hắn, giống như hắn vừa chăm chú ghi nhớ những chương sách này ngày hôm qua vậy, giờ nhớ cái ra ngay.
Giang Khương đứng ngẩn ra, không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Không có khả năng nhớ rõ được tới mức này, hơn nữa dù ấn tượng với năm đó có sâu sắc nhưng khi ấy hắn cũng chỉ đọc qua hai lần mà thôi, làm sao vừa nhớ là hiện ra mồn một như vậy, kể cả dùng thuốc gì cũng nhớ rõ ràng?
Giang Khương ngơ ngác sơ đầu mình, đột nhiên nghĩ tới lần này tự nổ, đột nhiên được đưa về nhà một cách kỳ quặc. Trong khi về tới nhà, sợ rằng trên người mình đã xảy ra chuyện gì đó rất kỳ diệu rồi, nếu không làm sao lại quỷ dị như vậy được?
- Tiểu Khương... Cháu nghĩ thử biện pháp xem có cách nào cứu được không?
Lúc này ông lão họ Giang nhìn cảnh này cũng không đành lòng nói. Đột nhiên ông lão họ Giang cảm thấy không hiểu thấu đứa cháu trai mình, chỉ cảm thấy cháu mình hiện giờ không gì làm khó được vậy.
Lời này của ông lão họ Giang vừa thốt lên, lập tức khiến Giang Khương tỉnh táo lại.
Nhìn đứa trẻ sơ sinh im lìm trong tay bà đỡ, trái tim Giang Khương mềm nhũn ra, không do dự nữa, đưa tay đón lấy đứa bé, sau đó đặt lên tấm chăn đã chuẩn bị từ trước đó, cầm ống nghe nghe một hồi, trái tim hơi lo lắng. Quả nhiên... Đứa bé ở trong bụng mẹ quá lâu, đã hoàn toàn hít thở không thông rồi, cơ bản không có trống ngực nữa.
Giang Khương không dám chậm trễ chút nào, trong óc nhanh chóng hiện lên hình ảnh sơ cứu, vươn một ngón tay đưa vào miệng đứa bé, rửa sạch nước ối trong miệng, lại áp hai bàn tay vào ngực bé, ngón cái đặt lên vị trí trái tim, sau đó bắt đầm chậm rãi xoa bóp tim, đồng thời quay đầu nói với bà đỡ:
- Mau... 0.1 mạch mg Adrenaline...
Vốn cấp cứu trẻ sơ sinh trong sách còn yêu cầu các loại thuốc như naloxone, dopamine, nhưng Giang Khương hiểu rõ là không thể đi mua ngoài những thuốc này được. Hơn nữa khu vực mình và bà đỡ này ở cũng không có khả năng có loại thuốc kia. Tất nhiên bà đỡ ở đây chỉ có loại thuốc cấp cứu thường thấy là Adrenaline.
Quả nhiên nghe thấy lời Giang Khương, bà đỡ vội vàng lấy một hộp hóc môn thượng thận từ trong hộp thuốc ra, mở ra bơm 0.1 mg đưa cho Giang Khương.
Giang Khương cũng không khách sáo, đưa tay nhận lấy, dùng rượu sát trùng rồi tiêm lên cánh tay đứa bé, sau đó tiếp tục xoa bóp tim cho bé...
Giang Khương vừa xoa bóp tim, thỉnh thoảng lại đưa ống nghe nghe một lần, đang ấn ấn đột nhiên cảm thấy đầu ngón tay hơn rung động một cái.
- Ồ... Chương 6 Lên núi
Trải qua một phen náo loạn, đến 2h chiều, Giang Khương nhìn thời gian, sau đó vẫn quyết định lên núi một chuyến.
Hỏa dược đựng trong bình nước khoáng đã bị đổ ra, hơn nữa còn bị dính
nước, lần này xem như không dùng được rồi.
Hỏa dược không dùng được nữa, Giang lão gia tử lo lắng nói:
- Tiểu Khương, bây giờ cũng muộn rồi. Nếu không thì ngày mai con hãy lên núi.
Giang Khương sờ lên thanh sài đao đeo bên hông, cười nói:
- Gia gia, người đừng lo lắng quá. Bây giờ thời gian cũng không còn sớm, con lên núi cũng chẳng đi được bao xa. Chi bằng con đi vòng quanh rừng, chắc không đụng phải con thú nào đâu. Con nhất định sẽ trở về trước năm giờ rưỡi.
Thấy Giang Khương vẫn cứ kiên trì, hơn nữa chỉ cần không tiến vào ngọn núi quá sâu, chắc cũng không gặp phải mấy con thú hoang dã nguy hiểm, Giang lão gia tử cũng cảm thấy yên tâm hơn. Sau khi dặn dò thêm vài câu nữa, lúc này mới chịu để Giang Khương đi.
Không mang theo hỏa dược, Giang Khương thuận tay đeo cái sọt lên trên lưng, sau đó bỏ sài đao vào trong cái sọt, bắt đầu lên núi.
Nhà của Giang gia vốn xây theo kiểu dựa lưng vào núi, phía sau chính là một khu rừng bạt ngàn. Giang Khương đi theo một lối nhỏ bên cạnh, đi thẳng lên núi. Rất lâu rồi không có lên núi, trên đường đi nghe tiếng chim hót bên tai, thỉnh thoảng còn có gió núi thổi qua, Giang Khương chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái vô cùng.
Hắn ở ngoài mấy năm qua, lúc nào cũng phải cẩn thận, sợ xảy ra sơ sót mà mất toi cái mạng nhỏ, rất lâu rồi chưa từng được thả lỏng như lúc này.
Mấy năm ở bên ngoài, lúc nào cũng chạy theo tiểu đội trốn trốn tìm tìm. Bất cứ khi nào cũng phải đề phòng có địch tập kích. Nhất là sau khi cướp được cái thùng nhỏ, bị mười mấy người truy sát, tinh thần lại càng căng thẳng đến cực điểm, nào được thư thái như bây giờ.
Chỉ là khi nghĩ đến những chiến hữu đã chết trong tiểu đội, cùng với Đại đội trưởng vì yểm hộ hắn chạy thoát mà chết, tâm trạng của Giang Khương lại chìm xuống.
- Đội trưởng, tôi sẽ không để cho mọi người chết oan uổng đâu. Tôi nhất định sẽ điều tra rõ chân tướng, báo thù cho mọi người.
Nhìn thâm sơn trước mặt, Giang Khương lấy thanh sài đao trong sọt ra, sau đó nghiến răng chém vào cây trúc bên đường.
Hắn chặt cây trúc to bằng cánh tay trẻ em, tước bỏ hết lá, rồi chặt thành từng đoạn khoảng một mét, vuốt nhọn đầu, sau đó bỏ hết vào cái sọt rồi tiếp tục lên núi.
Hái thuốc là một công việc đòi hỏi sự tỉ mỉ và cẩn thận, nhất định phải quan sát cho thật kỹ bốn phía, từ trong đám cỏ hoặc đằng sau những cây cổ thụ loại thuốc mà mình muốn tìm.
Một người có kinh nghiệm hái thuốc, nhất định sẽ biết được loại thuốc mà mình muốn hái sẽ sinh trưởng tại khu vực nào. Cho nên, bọn họ chỉ cần liếc mắt một cái là có thể xác định được ở nơi đó có loại thuốc mà mình cần hay không.
Vì thế, những người có kinh nghiệm hái thuốc, thường lên núi một ngày nhưng thu hoạch sẽ còn nhiều hơn so với những người chưa có kinh nghiệm.
Từ nhỏ, Giang Khương thỉnh thoảng cũng theo Giang lão gia tử lên núi hái thuốc, cũng xem như có chút kinh nghiệm. Nhưng khi đó thể chất của hắn còn yếu, phần lớn chỉ có thể quanh quẩn bên ngoài mà không thể đi sâu vào trong. Sau khi hắn lớn lên một chút, có vài lần cũng được đi theo lão gia tử đi sâu vào trong làm quen với hoàn cảnh.
Đặc biệt, bây giờ hắn đã nhiều năm không lên núi. Cho nên, Giang Khương đối với việc mình có hái đủ năm loại thuốc đó hay không cũng không nắm chắc. Nhưng hắn tin rằng, chỉ cần hắn làm quen với hoàn cảnh, nhất định có thể tìm được loại thuốc mình muốn tìm. Chỉ là tốn chút thời gian mà thôi.
Cũng giống như mấy năm hắn ở nước ngoài, mặc dù hoàn cảnh và thực vật
đều khác biệt rất lớn so với trong nước, nhưng hắn cũng có thể tìm được bên trong rất nhiều loại thuốc có tác dụng, khi khẩn cấp còn có thể trị được vết thương cho đồng đội.
Cho nên, đó chính là Khương nhân đã 2h chiều rồi mà Giang Khương vẫn quyết định lên núi, chính là để làm quen với hoàn cảnh một chút, thuận tiện tìm mấy loại thuốc. Nếu không tìm được, ngày mai hắn sẽ lên núi lần nữa, xem như cũng có sự chuẩn bị.
Giang Khương cũng không thực hiện đúng như lời đã nói với Giang lão gia tử, không đi xung quanh khu rừng mà tiến hẳn vào sâu bên trong. Bây giờ đến lúc xế chiều còn không bao nhiêu thời gian, cho nên hắn cũng không có ý định lãng phí thời gian bên ngoài khu rừng.
Mấy năm qua, ngoại trừ những thợ săn điêu luyện, chính phủ trên cơ bản đã cấm không cho vào rừng. Cho nên, động vật hoang dã bên trong rừng cũng nhiều hơn trước. Giang Khương cũng muốn nhờ vận khí, xem có thể tìm được thứ gì không, tăng thêm thức ăn cho bữa cơm gia đình vào buổi tối. Chính vì vậy hắn mới chuẩn bị mấy thanh trúc vót nhọn kia.
Mấy thanh trúc vót nhọn đó còn có tác dụng hơn hỏa dược rất nhiều. Chỉ cần không gặp phải mấy con động vật hoang dã da dày, mấy thanh trúc đó vẫn đủ để ứng phó.
Giang Khương đi theo con đường trong trí nhớ đi thẳng vào trong rừng. Đồng thời dùng nhánh trúc quất vào bụi cỏ hai bên. Bây giờ mới vào thu, một số loài rắn vẫn chưa tiến vào trạng thái ngủ đông. Tuy hắn mặc quần bò dày, ống quần buộc chặt, nhưng ai có thể đảm bảo không gặp xui xẻo chứ.
Nếu bị rắn cắn, tuy nói không sợ nhưng đó cũng là một phiền toái lớn.
Muốn phòng ngừa chuyện như vậy phát sinh, đả thảo kinh xà là biện pháp tốt nhất. Mấy nhánh trúc này đủ để dọa mấy con rắn chạy đi.
Sau khi tiến sâu vào khu rừng, Giang Khương bắt đầu đi đến sườn núi râm mát. Nhân sâm thích sinh trưởng tại những nơi có khí hậu ôn hòa, mát mẻ. Nó hay mọc tại những sườn núi râm mát cách mặt nước biển từ năm trăm đến một ngàn một trăm mét. Mà ở dạng sườn núi này, khả năng tồn tại của nó là rất cao.
Nhưng muốn tìm được Nhân sâm lâu năm thì phải dựa vào vận khí rồi.
Nhưng vận khí hôm nay cũng không tính là tốt. Hắn tìm hai ba chỗ giống nhau, nhưng chỉ tìm được có hai gốc Nhân sâm loại nhỏ.
Trên đường đi gặp mấy con suối nhỏ, Giang Khương cũng cẩn thận tìm kiếm. Nhân sâm rất có khả năng sinh trưởng tại nơi này. Hơn nữa, Tam Thất mà hắn muốn tìm, đa phần cũng sinh trưởng trong hoàn cảnh ẩm thấp như vậy.
Giang Khương tìm kiếm kỹ lưỡng hai bên đường, phân biệt từng gốc cây một, muốn từ trong đống cây đó tìm ra Nhân sâm và Tam Thất, nhưng đây cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Nhưng dù sao cũng còn tốt hơn một chút. Nhân sâm và Tam Thất nhìn tương tự nhau, nếu tìm kỹ trong đống cây cỏ, khả năng sẽ tìm được một loại trong số chúng.
Tam Thất cũng dễ tìm hơn Nhân sâm. Sau khi đi dọc bên bờ một con suối nhỏ, Giang Khương rốt cuộc cũng phát hiện được bốn năm nhánh cỏ có lá hình bầu dục giống với hình dáng của Tam Thất trong trí nhớ.
Thấy như vậy, Giang Khương không khỏi cảm thấy vui vẻ. Có đến bốn năm nhánh, vậy có thể tìm được hai ba củ Tam Thất rồi.
Hắn lấy cây trúc đã được vuốt nhọn từ trong sọt ra, cẩn thận dùng mũi nhọn đào lên. Để không tổn hại đến củ Tam Thất nằm trong đất, Giang Khương cực kỳ cẩn thận. Mất hết mười lăm phút, hắn mới đào được ba củ Tam Thất từ dưới lớp bùn lên.
Nhìn củ Tam Thất Khương vẹn, Giang Khương rất vui. Mặc dù số lượng không nhiều lắm, nhưng xem như chuyến đi này không phải là công cốc. Bỏ mấy củ Tam Thất vào trong sọt, ngẩng đầu nhìn ánh sáng mặt trời xuyên qua khu rừng, đã sắp ngả về tây, hắn liền chuẩn bị xuống núi. Chưa đầy một giờ nữa là bầu trời sẽ tối đen.
Đã có chút thu hoạch, Giang Khương cũng không chần chừ, xoay người bước ra khỏi khu rừng.
Từ lúc đào được mấy củ Tam Thất, vận khí của Giang Khương dường như tốt hơn. Vừa mới ra khỏi khu rừng, Giang Khương liền nghe được thanh âm “rào rào” phát ra từ bụi cỏ cách đó mười thước.
Nghe được thanh âm này, Giang Khương liền mỉm cười, bước chân nhẹ nhàng đi tới. Cẩn thận nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy bên trong bụi cỏ, một đôi tai đen sẫm đang dựng lên.
Giang Khương cười hắc hắc, nhẹ nhàng lấy hai cây trúc trong sọt ra, ước định trọng lượng rồi vung mạnh một cây vào trong bụi cỏ.
Phụt. Cây trúc cắm vào trong bụi cỏ, đuôi của cây trúc không ngừng rung rung, đủ để thấy lực đạo của Giang Khương không yếu.
Lúc này, trong bụi cỏ còn truyền đến thanh âm giãy dụa. Giang Khương đắc ý bước đến, vạch đám cỏ ra, sau đó mỉm cười hài lòng. Mặc dù trên người vẫn còn đầy vết thương, nhưng lực đạo luyện tập hai năm qua vẫn còn, thậm chí còn có chút tiến triển.
Giang Khương đắc ý cũng phải. Khoảng cách hơn mười thước, thanh âm con thỏ ăn cỏ mà hắn cũng nghe được, chẳng những lực đạo tăng lên mà ngay cả phương diện thính lực cũng mạnh hơn trước một chút.
Về đến nhà, lão gia tử đã sớm đứng ngoài cổng ngóng nhìn. Nhìn thấy cháu trai bảo bối an toàn trở về, lão gia tử mới thả lỏng tâm trạng.
Nhìn trên vai cháu trai còn vác theo một con thỏ hoang mập ú, lão gia tử không khỏi mỉm cười. Cháu trai bảo bối ba năm không gặp, đúng là đã thật sự trưởng thành, có thể dùng trúc đâm bị thương con thỏ, so với lão già như ông đã mạnh hơn rất nhiều.
Buổi tối, lão gia tử lột da, cẩn thận làm một bát thịt thỏ thật ngon, cộng thêm hai món đồ nhắm, mang thêm một bình rượu, dẫn Giang Khương mang ba dĩa thức ăn đến trước bàn thờ tổ tiên.