"Tư Nguyệt vừa trở lại, để nó nghỉ ngơi trước, có chuyện gì để sau rồi nói." Ánh mắt của Tần Tương có chút không hài lòng, đẩy Mộ Tư Nguyệt vào phòng nghỉ ngơi.
Hướng Văn trừng mắt nhìn Tần Tương với sự không hài lòng, bất quá sau đó lại nghĩ, tối nay, để bà Mộ trực tiếp nói. Lúc đó, Mộ Tư Nguyệt muốn cự tuyệt cũng không có cách nào.
Mộ Tư Nguyệt bước vào căn phòng nhỏ của mình. Căn phòng được trang trí đơn giản, nhưng sạch sẽ và gọn gàng. Tần Tương đã dọn dẹp cho cô trước đó. Bà đưa cho Mộ Tư Nguyệt một cốc nước ấm, còn vì nàng mà đi pha nước cho cô tắm.
Mộ Tư Nguyệt nhìn vào dáng vẻ bận rộn của dì Tương, có chút đau lòng mở miệng: "Dì Tương, để con tự làm những việc này, dì không cần phải làm việc quá sức vì Mộ gia như vậy."
Tần Tương mỉm cười, "Đây là những gì dì nên làm. Cuộc sống của dì bây giờ là được bà Mộ cứu.."
Tần Tương đột nhiên nhận ra điều gì đó, lời nói cũng đột ngột dừng lại. Quả nhiên, Mộ Tư Nguyệt mặt mày tái nhợt, đôi mắt ánh lên tia tội lỗi.
"Tư Nguyệt, con.. đừng nghĩ về quá khứ."
Tư Nguyệt mỉm cười miễn cưỡng. "Con ổn. Con muốn nghỉ ngơi. Con hơi mệt."
Tần Tương biết Mộ Tư Nguyệt có bệnh tim, cũng không nói quá nhiều, mà chỉ nhẹ nhàng đóng cửa lại cho cô.
Mộ Tư Nguyệt nhìn cánh cửa đóng kín, nằm yên trên giường bằng phẳng, ngây người nhìn lên trần nhà với nét mặt buồn bã.
Cô cố gắng không suy nghĩ. Thân thể có chút mệt mỏi bước vào phòng tắm và ở trong đó một tiếng, sấy khô tóc, cô ngồi trên giường trong sự thẫn thờ, cầm điện thoại di động trong sự chán nản.
Sau một thời gian dài vật lộn, cuối cùng nhịn không được gọi một cuộc gọi quen thuộc. Mộ Tư Nguyệt không biết phải nói gì với Quý Thần. Như mẹ anh nói, cô không đủ tư cách, nhưng Mộ Tư Nguyệt rất sa sút. Cô muốn nghe giọng của Quý Thần.
Nhưng anh lại không hề bắt điện thoại..
Tư Nguyệt ngủ thiếp đi cho đến khi Tần Tương gọi cô dậy ăn tối lúc 7 giờ.
Mộ Tư Nguyệt nhìn người phụ nữ lớn tuổi ở giữa bàn ăn, đáy lòng đối với bà luôn có chút kiêng kị. Cung kính chào một tiếng, "Bà nội!"
Bà Mộ thậm chí không nhìn cô mà chỉ nói nhẹ nhàng: "Mọi người ăn tối đi."
Hướng Văn đột nhiên mỉm cười thỏa mãn, ý vị không rõ mở miệng, "Tư Nguyệt, năm nay cô 22 tuổi. Mặc dù điều quan trọng trước tiên là tìm việc làm kiếm tiền, nhưng tìm một người đàn ông phù hợp thành hôn nhân mới là chính sự."
Tư Nguyệt cau mày và nhìn dì ta, đáy lòng có chút khó hiểu.
Hướng Văn nói với một nụ cười trên khuôn mặt, "Tư Nguyệt, cô còn nhớ chú Trần không, chính là một vị bằng hữu của cha cô khi còn sống, bây giờ đã mở một bệnh viện tư nhân tên là Trần Cường?"
".. Chú ấy thế nào?" Mộ Tư Nguyệt vẻ mặt biểu lộ chút cảnh giác,
"Trần Cường hắn đặc biệt thích cô. Hắn đã từng đến nhà của chúng ta một thời gian trước để hỏi khi nào cô sẽ trở về Trung Quốc. Anh ấy cũng tặng một món quà cho Mộ gia. Thật tốt bụng. Còn đột nhiên tặng một triệu tiền mặt và một căn hộ cao cấp.."
"Dì, dì muốn con kết hôn với ông ta!" Mộ Tư Nguyệt không thể tin nổi nhìn người dì đối diện.
Hướng Văn nhìn thấy Tư Nguyệt biểu lộ một khuôn mặt bài xích, lập tức dừng cười. Dì ta bình tĩnh dạy, "Tư Nguyệt, Trần Cường, anh ấy có thể để ý cô, đó là phước lành của cô."
Mộ Tư Nguyệt đặt đũa xuống, "Dì à, Ông ấy đã gần 50 tuổi rồi!"
"50 tuổi thì có sao, cô có tư cách gì ghét bỏ ông ấy, người ta có bênh viện tư nhân, nếu kết hôn với hắn, sau này sẽ không cần lo ăn mặc", Hướng Văn nói một cách khinh bỉ, và sau đó nói thêm, "Cô phải kết hôn, không thể không kết hôn, Tiền và nhà của hắn.. chúng tôi đã nhận rồi"
"Gì cơ?" Mộ Tư Nguyệt kích động đứng dậy khỏi ghế. "Trả hết lại cho hắn đi!"
"Tiền đã tiêu hết rồi, lấy cái gì trả. Vả lại, tôi nghĩ rằng chúng ta là một gia đình. Cuộc hôn nhân này chắc chắn là một điều tốt cho cô. Sao cô lại không biết cảm kích?"
Cảm kích? Tự tiện làm mai cho cô, còn muốn cô cảm kích!
"Ồn ào! Ngồi xuống cho tôi!" Bà Mộ nhìn Mộ Tư Nguyệt với sự không hài lòng.
Bà Mộ ghét Mộ Tư Nguyệt rất nhiều. Mọi người trong Mộ gia đều biết điều này, bởi vì con trai út của bà Mộ mà bà ta hết lòng yêu quý lúc đó, vì me của Mộ Tư Nguyệt mà rời xa bà ta, rời bỏ Mộ gia
Cuối cùng, mẹ của Mộ Tư Nguyệt sinh khó mà chết, mà con trai của bà lại chết vì hỏa hoạn. Cô bé mồ côi Mộ Tư Nguyệt trở thành đối tượng phẫn nộ của bà, mà lại..
"Mạng cô là Thiên sát cô tinh, bát tự của Trần Cường cứng không dễ chết, cô có thể sống với hắn ta mãi mãi, nếu không người đàn ông của cô sẽ luôn bị cô khắc chết.. giống như cha mẹ cô đều bị chính cô khắc chết!" Bà Mộ giọng có chút kích động.
Bà Mộ nhìn chằm chằm Mộ Tư Nguyệt với đôi mắt đầy oán hận. Nếu như năm đó con trai bà không vì cứu Mộ Tư Nguyệt ra khỏi hỏa hoạn, đứa con trai nhỏ của bà sẽ không chết!
Mỗi lần cô nghe bà nói rằng mình mang trong người mạng sát, sẽ khắc chết những người thân xung quanh mình, Mộ Tư Nguyệt không dám phản bác. Mẹ cô chết vì sinh cô ra và cha cô chết vì ông đã lao vào lửa để cứu cô..
Tần Tương nhìn vẻ mặt buồn bã của Mộ Tư Nguyệt muốn an ủi, nhưng bà cũng bị bỏng tay trái vì hỏa hoạn. Lúc đó, Bà Mộ sẵn sàng trả tiền phẫu thuật kịp thời để cứu mạng bà. Cho nên Bà Mộ nói gì, bà cũng không dám phản bác.
"Đưa nó vào phòng và khóa nó lại", bà Mộ nói với con trai cả, và quay sang nhìn Mộ Tư Nguyệt. "Trần Cường sẽ cưới cô vào cuối tháng. Chúng tôi sẽ chấp thuận cuộc hôn nhân này cho cô. Hãy biết sợ rằng nếu không gả, cô sẽ mãi mãi là một góa phụ trong tương lai."
"Hãy để tôi đi! Tôi sẽ không kết hôn!"