Bầu trời tối dần, hoàng hôn buông xuống, dãy cây bàng in bóng xuống sân trường. Học sinh ôm sách đi hàng hai hàng ba, gương mặt ai ai cũng vô cảm như những xác chết di động. Kiều Tiểu Tranh đột nhiên rất muốn về nhà.
Thường Phượng khẽ vỗ vai cô, tâm trạng cũng ủ dột, "Chị Thường sẽ cố gắng mang em ra ngoài. Haiz."
Thật ra Kiều Tiểu Tranh không lo lắng đến vậy, mọi chuyện ở đây chắc chắn đều không phải là thật. Có khi cô chỉ đang gục trên bàn lễ tân mơ màng gặp cơn ác mộng mà thôi, hoặc là, vốn dĩ chẳng có thứ tên "Trung tâm Nghiên cứu Văn hóa Hối hận" nào cả. Có lẽ cô đang say ngủ trước đêm đi phỏng vấn, và vốn dĩ cô chưa từng gặp lại Chu Ngư.
Thế nhưng mọi chuyện sao lại trùng hợp đến thế?
Nếu là mơ thì sẽ có lúc tỉnh lại, dù đáng sợ nhưng chỉ đủ để hù dọa người ta mà thôi.
Cô hỏi han: "Vậy bây giờ chúng ta làm gì?"
Thường Phượng nhìn đồng hồ: "Giờ chúng ta phải trở về ký túc xá, sắp đến giờ tự học buổi tối rồi."
Chị vừa nói xong thì bụng đã kêu vang. Cảm giác đói ở đây chân thật quá!! Kiều Tiểu Tranh ướm lời: "Chuyện này... Chúng ta có nên ăn no trước rồi mới tính tiếp không?"
Vẻ mặt Thường Phượng rất áy náy, "Tiểu Kiều à, mỗi lần đi vào góc thời gian chỉ có được một suất ăn, chính là phần của khách hàng, chúng ta không có. Chính vì vậy, khi chỉ có một khách hàng, chúng ta sẽ không cử quá nhiều người tham gia, bởi vì không đủ thức ăn."
"Chúng ta tự nấu vậy." Kiểu Tiểu Tranh nhìn xung quanh một vòng: "Bên kia có hồ kìa! Không chừng trong hồ có cá, mấy thứ đó có thể ăn mà đúng không?"
Thường Phượng chần chừ: "Đúng là có thể ăn... Nhưng mà..."
"Đi thôi, đi thôi." Kiều Tiểu Tranh giục.
Ba người cùng đến bên bờ hồ, Đổng Vận Huy cuống lên, "Trong hồ quả thật có cá, nhưng đa số đều là cá chép, nhà trường không cho câu đâu."
Hồ nước cạn, Kiều Tiểu Tranh xắn tay áo và ống quần lên, khom lưng xê dịch mấy tảng đá. Chỉ một lúc sau, cô đã bắt được vài con cua.
Mỗi con tầm hai ba gram, giương cao càng vùng vẫy. Kiều Tiểu Tranh ước lượng rồi nói với Đổng Vận Huy: "Cởi áo khoác bọc chúng lại đi."
Thường Phượng hí hửng: "Xem ra tối nay chúng ta được ăn một bữa ngon rồi."
Hai người không đứng xem nữa mà rối rít xuống hồ, bắt được tổng cộng mười mấy con cua, Kiều Tiểu Tranh còn bắt được thêm vài con cá chạch. Thấy thời gian không còn sớm nữa, cô mới hỏi: "Có cách nào nhóm lửa không?"
Đổng Vận Huy trả lời: "Ký túc xá có nồi cơm điện, lén dùng cũng được, nếu không bị phát hiện thì không sao đâu."
Kiều Tiểu Tranh dùng áo khoác của Đổng Vận Huy gói hết cua và cá lại, vẫy tay: "Đi thôi."
Vừa nhìn thấy nguyên liệu tươi sống, cô đã tràn trề sức lực rồi.
Ba người cùng trở về ký túc xá. Đó là một căn phòng tiêu chuẩn dành cho tám người. Bốn chiếc giường tầng bằng gỗ thô, bên cạnh đầu giường có bàn máy tính, hộc đựng đồ. Đối diện cửa phòng là cửa sổ nhìn nhìn ra núi, thế nhưng ngọn núi kia hệt như cảnh giả được dựng lên, rõ ràng gió thổi phất phơ nhưng cây cỏ không hề lay động.
Trên bệ cửa sổ đặt đồ dùng cá nhân như cốc súc miệng, bàn chải đánh răng, tất cả đều được sắp xếp chỉnh tề. Kiều Tiểu Tranh đếm thử, chỉ có ba bộ, nhưng rõ ràng đây là phòng của tám người.
Đổng Vận Huy giải thích: "Vốn có tám người, nhưng mấy người kia không làm xong bài tập... nên chết rồi. Đồ dùng họ cũng biến mất một cách kì lạ."
Cổ họng ông ta nghèn nghẹn, hiển nhiên là vô cùng sợ hãi.
Thường Phượng vội giải đáp: "Đây là hiện tượng bình thường, ở góc thời gian lúc nào cũng thế cả. Họ không phải người thật, không cần quá để ý." Chị xoa dụ nỗi hãi của khách hàng theo thói quen nghề nghiệp. Xét cho cùng, nếu Đổng Vận Huy không chịu nổi, chị cũng không có lợi lộc gì.
Kiều Tiểu Tranh nhận ra, chỉ khe khẽ "ừ" một tiếng. Cô quay đầu cầm dao rọc giấy trên bàn, lẳng lặng mang cua và cá chạch vào nhà vệ sinh chung cuối hành lang. Cô khá nhạy bén trong việc quan sát, dọc theo đường đi đã có thể phát hiện ra nhà vệ sinh nằm ở đâu.
Thường Phượng dùng nồi cơm điện nấu nước trước. Đổng Vận Huy đờ đẫn ngồi trên giường, lo âu: "Đại sư Thường, còn mấy ngày nữa chúng ta mới ra ngoài được? Học sinh trong lớp gần chết hết rồi."
Thường Phượng cũng rất gấp lắm chứ, nhưng phải trấn an ông ta: "Ông vội cái gì? Nếu trước đây ông không bài bạc thì làm gì có ngày hôm nay?"
Nghe vậy, Đổng Vận Huy lập tức ỉu xìu, không dám oán trách thêm câu nào nữa. Chỉ cần lấy lại được ba trăm nghìn, dù khó khăn đến đâu, ông ta cũng nhịn. Ông ta thầm quyết định rồi đứng lên: "Vậy tôi có thể làm gì?"
"Chúng ta không thể cứ thế này mãi, ông kể lại những chuyện đã xảy ra cho tôi nghe đi."
Ông ta úp úp mở mở: "Tôi đã nói rồi đấy thôi, tôi không nên nghiện cờ bạc, thua sạch tiền lương. Lúc ấy trong nhà chỉ còn ba trăm nghìn, tất cả đều là tiền mồ hôi nước mắt mà tôi và vợ tôi nhịn ăn nhịn mặc dành dụm suốt bao năm. Vợ tôi định dùng tiền đó để trả góp một phần tiền mua nhà, nhưng tôi cảm thấy với tiền lương của tôi và cô ấy, nuôi con đã khó khăn lắm rồi, giờ mua căn nhà bé xíu còn phải vay tiền, không phải càng vất vả hơn sao? Thế nên tôi mới nghĩ đến chuyện cầm số tiền này đi gỡ vốn..."
Ông ta đấm vào đầu mình: "Đều tại tôi bị ma quỷ ám ảnh. Tôi lén lút số tiền này ra, ai ngờ lại thua sạch. Tôi thật sự không biết phải ăn nói với vợ tôi thế nào nữa!" Khuôn mặt ông ta đầy vẻ hối hận.
Lúc này Kiều Tiểu Tranh mang cá chạch và cua đã làm sạch vào, nghe được gần hết câu chuyện của Đổng Vận Huy, xen lời: "Mười trận cờ bạc thì có chín trận là bịp bợm rồi, muốn gỡ vốn đâu có dễ. Ông không nghĩ những người đánh bạc cùng ông đều là mấy kẻ lừa đảo à?" Cô vừa nói vừa cho hết cua vào cá vào nồi nước sôi.
"Đúng vậy! Nhưng hắn ta cũng gặp quả báo. Mấy ngày sau, hắn ta uống rượu say, trượt chân ngã chết rồi."
Mắt ông ta lóe lên vẻ thù hận, Thường Phượng hỏi dồn: "Nói cách khác, chuyện ông đánh bạc thua ba trăm nghìn, không còn ai biết nữa đúng không?"
Ông ta ấp úng, "Không còn ai biết cả, cô yên tâm đi đại sư Thường."
Lòng Thường Phượng chùn xuống: "Đổng Vận Huy, đã đến nước này rồi, nếu ông còn chuyện gì gạt tôi thì nói nhanh, nếu không chúng ta sẽ bị kẹt ở đây mãi đấy. Ông muốn bị lớp trưởng đánh chết à?"
"Không có, không có thật mà."
Kiều Tiểu Tranh thắc mắc: "Chuyện còn người khác biết hay không quan trọng lắm à?"
Thường Phượng giảng giải: "Tất nhiên rồi! Nếu còn ai biết chuyện, chúng ta phải dẫn cả người đó vào đây, cùng thông qua góc thời gian. Nếu không, em nghĩ xem, nếu có người biết vốn dĩ ông ta đã thua sạch ba trăm nghìn, sau đó phát hiện ông ta chưa bao giờ đánh bạc, vậy không phải người biết chuyện kia sẽ cảm thấy rất kỳ quái à?"
Đổng Vận Huy sửng sốt, Kiều Tiểu Tranh hỏi thêm: "Người biết chuyện không mất trí nhớ ư?"
Thường Phượng dở khóc dở cười: "Chị đã nói rồi, chúng ta không thể quay ngược thời gian, chỉ là thông qua kẽ hở thời gian, khai thông góc thời gian mà thôi."
Nước trong nồi cơm điện đã sôi, còn tỏa ra mùi thơm phưng phức, ba người đều đã đói cồn cào ruột gan. Kiều Tiểu Tranh vẫn chưa thông: "Nhưng chúng ta lúc nào cũng phải đi học, đâu thể giải quyết vấn đề."
Thường Phượng nói thầm: "Chị cũng cảm thấy kỳ lạ. Theo lý, chuyện của ông ta liên quan đến tiền, dù thế nào cũng phải có manh mối chứ. Nhưng giờ chẳng biết bắt đầu từ đâu."
Kiều Tiểu Tranh nhớ đến ban đầu mình gặp Đổng Vận Huy ở công ty, không khỏi hỏi: "Liệu có liên quan đến cái bóng màu đỏ đang bám trên người giống hệt ông ta không?"
Sắc mặt ông ta tái nhợt, vội nhìn ra sau lưng mình, "Cô Kiều, tôi có mang theo cái bóng màu đỏ nào đâu. Lúc này rồi, cô đừng làm tôi sợ!"
Vẻ mặt Thường Phượng thay đổi, "Cái bóng màu đỏ giống hệt ông ta ư? Tiểu Kiều, em thấy được à?"
Kiều Tiểu Tranh lấy làm lạ: "Lúc ở công ty thì thấy, giờ thì không. Chị Thường không nhìn thấy hả?"
Thường Phượng xoay người lại tát ông ta: "Tên khốn kiếp! Còn không chịu nói thật, có phải có dính líu đến mạng người không hả?!"
Cái tát này rất mạnh, mặt ông ta lập tức sưng đỏ: "Tôi... tôi..." Giọng ông ta càng lúc càng nhỏ, cuối cùng vùi hẳn đầu vào đầu gối, khóc nức nở.
Thường Phượng cáu tiết, quả thật đã tức muốn bốc hỏa: "Ông còn có mặt mũi mà khóc à, còn không nói mau!"
Cuối cùng Đổng Vận Huy cũng chịu khai: "Hôm đó, tôi quả thật đã thua ba trăm nghìn. Gặp đường cùng, tôi chỉ muốn treo cổ tự tử quách cho xong, ai ngờ tên thắng tiền lại đến trường tìm tôi, còn nói có thể cho tôi mượn tiền để gỡ vốn, với điều kiện tôi phải thế chấp căn nhà đang ở cho hắn ta. Lúc ấy tôi đã biết hắn ta lừa mình rồi, nhưng hắn ta nói nếu tôi không đồng ý, sẽ công khai chuyện tôi cờ bạc. Tôi nhất thời tức giận, đánh nhau với hắn ta bên bờ hồ. Ai ngờ... tôi không phải đối thủ của hắn ta, bị trượt chân ngã, còn bị hắn ta đánh cho một trận tơi bời. Tôi càng nghĩ càng giận, thừa dịp hắn ta xoay người đi thì nhặt tảng đá đập vào đầu hắn ta. Tôi không cố ý! Tôi thật sự không cố ý mà!"
Vẻ mặt Thường Phượng tuyệt vọng, "Mẹ nó, ông kéo chúng tôi xuống hố hết rồi!"
Đúng là sâu mọt trong nghề giáo! Kiều Tiểu Tranh hỏi thêm: "Vậy ông xử lý thi thể thế nào?"
"Trói vào một tảng đá nặng rồi cho chìm nghỉm xuống hồ."
Cô quay sang hỏi Thường Phương đang hầm hầm: "Có người chết hay không thì có gì khác nhau? Độ khó sẽ tăng lên à?"
Thường Phượng mặt nhăn mày nhó, lần này chẳng thiết an ủi gì nữa, nói thẳng: "Chị chỉ xử lý mấy vụ bình thường thôi. Mấy vụ có án mạng khó khăn này đều do Hạ Nhất Sơn và Hạ Nhất Thủy giải quyết."
Vậy mà ông ta lại còn cãi bướng: "Chi phí thuê Đại Hạ tổng, Tiểu Hạ tổng đắt cắt cổ, làm sao tôi trả nổi chứ!"
Thường Phượng thật sự khao khát muốn đấm ông ta một phát chết tươi: "Mẹ kiếp, đã đến nước này rồi mà còn nghĩ đến chuyện đắt rẻ ư? Làm không tốt thì chết hết cả đám đấy!"
Đổng Vận Huy giở giọng ngang ngược: "Chết thì chết. Dù sao tôi đã thua hết gia sản, còn giết người nữa, ra ngoài cũng chẳng còn đường sống!"
Ông ta không hề suy nghĩ cho người khác. Thường Phượng cũng bình tĩnh lại, biết ông ta chẳng phải thứ tốt lành nên không buồn quan tâm. Thức ăn trong nồi cũng đã chín, Kiều Tiểu Tranh mở nắp, một mùi thơm ngào ngạt tỏa ra.
Kiều Tiểu Tranh vớt một cái chân cua lên, thổi cho nguội rồi đưa cho Thường Phượng.
Thường Phượng nhận lấy, lại không dằn được tiếng thở dài, "Lúc này rồi mà em còn có tâm trạng ăn được sao?"
"Nói thật thì giờ em đang rất đói." Cô vẫn cảm thấy mình chỉ đang nằm mơ thôi, nên cứ tận hưởng thú vui trước mắt đã! Dù sao cũng chỉ có mấy con cua thôi mà.
Cô thổi nguội thêm con khác. Đổng Vận Huy kề sát lại, hơi sợ hãi nhưng vẫn cầm lấy một con. Ba người gặm cua chốc lát, Thường Phượng khó hiểu: "Kỳ lạ thật, con cua này rõ ràng chẳng được nêm nếm gia vị gì, sao lại thơm thế? Tiểu Kiều, có phải em có công thức bí mật gì không?"
"Trước kia có một truyện cổ tích thế này, truyện kể rằng lạp xưởng và chuột là đôi bạn thân. Lạp xưởng có một bản lĩnh cao siêu, đó là mỗi lần nó làm thức ăn, chỉ cần nó tự ngâm mình trong nước một lúc, thức ăn sẽ đặc biệt thơm ngon. Chuột cũng muốn học theo, ai ngờ nó ngâm mình trong nước một lúc thì bị bỏng chết. Có lẽ em chính là cây lạp xưởng kia đấy!"
Thường Phượng cười ngặt nghẽo, nhất thời tâm trạng tốt hơn nhiều. Kiều Tiểu Tranh lại vớt cua ra, không biết con cua này đã sống dưới hồ bao lâu mà lại tươi ngon béo ngậy thế này, đánh chén trước đã.
Kiều Tiểu Tranh mút chân cua, bệnh nhân tâm thần đúng là vô tư, chết đến nơi vẫn còn say mê ăn uống.