• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Lý Minh Nghĩa tỉnh dậy thì mặt trời đã chiếu đằng tây. Lý Miêu vẫn còn an tĩnh ngủ ở bên. Khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ đến thoải mái. Lý Minh Nghĩa liếc nhìn thời gian, đã bốn giờ chiều. Vậy mà ngủ hết một ngày, liền nghĩ đứng lên chuẩn bị bữa chiều cho bảo bối.

Lý Minh Nghĩa hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn trơn mềm của con trai bảo bối, sau đó rón rén đứng lên, đột nhiên mất đi ấm áp từ cái ôm, Lý Miêu "Ưm" một tiếng thể hiện bất mãn nhưng vẫn chưa tỉnh, Lý Minh Nghĩa lấy gối đầu nhét vào ngực cậu, nhẹ nhàng vệ sinh xung quanh cái mông nhỏ bị hắn thao đến đỏ lên, kéo chăn một bên qua đắp lên bụng nhỏ của Lý Miêu. Đầu hè, trong phòng không có ai. Trước đây hắn còn ít nhiều cần tránh nhi tử của mình một chút, hiện tại quan hệ cả hai đã xảy ra thay đổi, Lý Minh Nghĩa liền khôi phục đức hạnh chuộng mát mẻ từ tủ quần áo lấy ra cái quần lót, cứ vậy dứt khoát để trần đi vào phòng tắm. Sau khi đánh răng rửa mặt xong, trước đi lấy ga giường từ phòng Lý Miêu ném vào trong máy giặt, sau đó mới đi vào phòng bếp.

Do sinh hoạt nên Lý Minh Nghĩa phải học cách nấu ăn. Khi Lý Miêu còn bé sức khoẻ không tốt, không thể ăn thức ăn bên ngoài, do vậy mà hắn từng chút từng chút học. Về sau sự nghiệp không ngừng đi lên, bận rộn nhiều việc nên đã thật lâu chưa làm qua, cứ như vậy mời người giúp việc không thì ra ngoài ăn. Bất quá tay nghề Lý Minh Nghĩa chưa thật sự bị ném đi, thuần thục chuẩn bị tốt nguyên liệu nấu ăn, hắn dự định làm một chút thức ăn thanh đạm ngon miệng mà nhi tử thích, để tẩm bổ đứa con bị hắn thao đến mệt.

Trong phòng, Lý Miêu trở mình, đưa tay sờ sờ bên cạnh phát hiện trống không, chỗ trống cũng trở nên lạnh lẽo, nhất thời liền mở mắt ra bật dậy, trong lòng dâng lên một trận khủng hoảng. Không phải cậu làm mơ chứ? Baba thao cậu đến dục tiên dục tử, ôn nhu triền miên hôn cậu còn thấp giọng hứa hẹn sẽ không ly khai, tất cả chỉ tồn tại trong mộng thôi sao?

Lý Miêu vội vàng lao ra khỏi phòng, khắp nơi tìm kiếm thân ảnh Lý Minh Nghĩa.

"Baba baba..."

Trong phòng bếp âm thanh xào nấu vang lên, Lý Minh Nghĩa dường như nghe được thanh âm lo lắng của nhi tử, liền tắt bếp, mở cửa phòng bếp, một thân thể xích loã ấm áp như đạn pháo xông thẳng vào trong ngực hắn.

"Làm sao vậy bảo bối?" Lý Minh Nghĩa nhanh tay ôm lấy cậu, toàn bộ đầu của Lý Miêu đều chôn sâu trong ngực hắn không chịu ngẩng đầu. Lý Minh Nghĩa cường thế nâng cằm cậu lên, bị ánh mắt kinh hoàng cùng đẫm lệ của con trai doạ ngây ngốc.

"Tại sao lại khóc? Đã xảy ra chuyện gì?"

"Baba gạt người!" Cằm Lý Miêu tránh thoát tay hắn, lần nữa chôn mặt vào, tay vẫn đặt trên eo Lý Minh Nghĩa siết chặt hơn, "Nói con tỉnh dậy sẽ thấy baba, kết quả không có!" Lý Miêu rầu rĩ lên án nói.

Trái tim Lý Minh Nghĩa nhất thời buông lỏng, một tay nhẹ ôm thân thể cậu, dùng mặt cọ lên mặt cậu, lại hôn hôn miệng, vỗ vỗ mông nhỏ của cậu, bật cười nói, "

Không nhìn thấy baba liền khóc sao? Bảo bối của ba đúng là quá khả ái!"

Lý Miêu không nói, giận dữ cắn một cái lên chóp mũi của hắn, nói không giữ lời, lừa gạt!

"Ôi..." Lý Minh Nghĩa nửa thật nửa giả kêu đau, một ngụm này của con trai nhẹ đến mức đâu thể nói là cắn mà nên nói là liếm thì đúng hơn. Ôm nhi tử đi đến sô pha bên cạnh, đem Lý Miêu thả ra, cúi người ngậm môi con trai. Đầu lưỡi điên cuồng quét sạch khoang miệng của cậu. Lý Miêu vẫn chưa thể quen với phong cách hôn lưỡi điên cuồng như vậy, giương miệng nhỏ nghênh tiếp Lý Minh Nghĩa, đầu lưỡi bị mút chặt không cách nào trốn được, không khí trong cổ họng từ từ bị cướp đoạt, âm thanh kịch liệt dâm mĩ không ngừng vang dội khắp phòng. Ngực cậu cấp tốc phập phòng, nhanh chóng hô hấp không thông, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đến lợi hại. Lý Minh Nghĩa phát hiện trạng thái của nhi tử, rút lại đầu lưỡi, một đạo chỉ bạc trong suốt theo đầu lưỡi cả hai tách ra. Hai gò má Lý Miêu đỏ bừng, mắt to mông lung nước xấu hổ nhìn Lý Minh Nghĩa. Lý Minh Nghĩa nhẹ liếm liếm đôi môi bị hắn mút sưng, ôn nhu nói, "Một ngày rồi bảo bối chưa ăn gì, đã đói bụng, baba làm thức ăn ngon cho con, ngoan, chờ chút là có thể ăn rồi."

Lý Miêu còn đang thở dồn dập, cậu cố gắng hít sâu, ngoan ngoãn gật đầu. Lý Minh Nghĩa nhìn thân thể trơn bóng của cậu, con trai sốt ruột tìm hắn, đến dép cũng quên mang. Thân thể trắng ngọc chi chít dấu hôn, chim nhỏ phấn nộn trốn trong bụi cỏ, phong cảnh vô hạn tuyệt hảo. Đôi mắt hắn dần dần nóng rực, thế nhưng lúc này không phải thời cơ tốt, tay đưa đến eo Lý Miêu, nhẹ nhàng xoa hai cái, nói, "Có khó chịu ở đâu không?"

Lý Miêu vốn rất nhạy cảm, bị bàn tay lửa nóng của Lý Minh Nghĩa xoa nhẹ hai cái, liền tê dại, nhịn không được một trận run rẩy. Đợi khi cậu bình tĩnh lại mới phát giác ra tứ chi bủn rủn lợi hại, bị làm một đêm thêm sáng sớm tiếp tục bị thượng, eo không những sắp gãy mà tiểu huyệt càng giống mang dị vật to lớn không thể khép lại. Cậu không được tự nhiên cử động thử thắt lưng, nhịn không được trắng mắt trừng Lý Minh Nghĩa, sẵng giọng, "Đều do baba quá mạnh, xương sống, thắt lưng của con sắp gãy..."

Lý Minh Nghĩa nghe được bảo bối khen hắn dũng mãnh, trên mặt cười đến nở hoa, lại xoa nhẹ hai cái, lấy miếng chăn mỏng trên ghế salon đắp lên thân thể cậu, hôn một cái vào khoé miệng, cười làm lành nói, "Baba không tốt, khiến bảo bối chịu vất vả! Trước tiên con nghỉ một lát, baba đi làm cơm, cơm nước xong sẽ hảo hảo xoa xoa cho con."

Lý Miêu nhẹ "Ân" một tiếng, Lý Minh Nghĩa liền trở về phòng bếp xào xào thái thái.

Lý Minh Nghĩa sợ bảo bối đói bụng, động tác nhanh chóng làm xong ba món một canh, dọn xong chén đũa, mới ra ngoài ôm Lý Miêu từ trên ghế salon lên. Lý Miêu lúc này mới nhận ra không thích hợp, hạ giọng nói, "Baba, trước để con đi mặc quần áo vào đã."

Lý Minh Nghĩa nhéo nhéo cái mông tròn đô đô, hôn một cái lên gương mặt nộn nộn của con trai, cười xấu xa nói, "Sợ cái gì, toàn thân cao thấp mỗi một tấc của con có gì mà baba chưa nhìn thấy đâu, ngay cả bên trong thân thể của con baba đều đã đi vào. Ba thích nhìn toàn thân của bảo bối đều là dấu vết do baba lưu lại."

Lý Miêu nghe vậy má hồng hồng, ngược lại cũng không phản đối nữa, chỉ là vòng tay ôm cổ Lý Minh Nghĩa siết chặt thêm vài phần, tuỳ ý Lý Minh Nghĩa ôm cậu đi đến phòng bếp. Lý Minh Nghĩa ngồi xuống, đặt Lý Miêu lên chân của mình, một tay vẫn ôm cậu, một tay cầm đũa.

Lý Miêu xoay chuyển mông, trên mặt càng đỏ. Cậu nhỏ giọng kháng nghị, "Baba con có thể tự ăn." Trước đây Lý Minh Nghĩa cũng không phải là không dùng tư thế này đút cậu ăn, nhưng đó là lúc bé, khi lớn lên mặc dù Lý Minh Nghĩa vẫn hết mực cưng chiều cậu nhưng cũng chưa từng thái quá thế này. Bởi vậy mà trong nhất thời Lý Miêu có chút không kịp thích ứng.

Lý Minh Nghĩa vỗ mông cậu, ngón tay ở kẽ mông vuốt ve, cười nói, "Ngày đầu tiên sau tân hôn, chồng đút vợ ăn mới thể hiện tình cảm tốt đẹp."

"Oanh", Lý Miêu mặt càng không ngừng đỏ lên, đến cả thân thể đều là một màu hồng nhẹ, cậu thẹn thùng không dám nhìn thẳng Lý Minh Nghĩa, giọng nói mềm mại, "Baba.. Nói gì đó... Cái gì sau tân hôn a..." Trên giường bị thao đến sung sướng thì cái gì Lý Miêu cũng dám nói, nhưng vừa xuống giường nghe Lý Minh Nghĩa dịu dàng thắm thiết nói như vậy, Lý Miêu lại xấu hổ không dám nhìn thẳng.

Lý Minh Nghĩa nhìn thấy thân thể trần truồng trắng noãn của nhi tử sau khi nghe hắn nói thì dần dần đỏ bừng, có vẻ hắn vô tình khiến những vết tích trên thân thể càng thêm diễm lệ không gì sánh được, hạ thân một phát bật dậy cứng rắn, đại dương v*t cách một tần vài mỏng trạc nhẹ khe mông con trai, không nhịn được nghĩ trêu chọc cậu một chút, thiêu mi cười xấu xa nói, "Sao? Là ai vừa hàm chứa đại dương v*t của baba hô khóc xưng là bà xã của baba hả? Thao cũng thao xong rồi, lại không muốn thừa nhận sao? Xem ra là do ta thao thiếu a..."

"Baba.. Không phải... Con không có không thừa nhận.." Lý Miêu ngồi trên đùi Lý Minh Nghĩa, vòng eo bị nắm chặt, vật cứng nóng rực như đại thụ đâm đâm khe mông, cậu liên tục thở gấp, nước từ trong tiểu huyệt lại chảy ra, động nhỏ tự động co rút, nhỏ giọng nói.

Lý Minh Nghĩa nắm cằm của cậu bắt xoay đầu vừa hôn vừa nói, "Ngày hôm qua chính là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, bảo bối, từ hôm nay trở đi con không chỉ là con trai của ta mà còn là vợ của ta. Baba yêu con."

Lý Miêu nghe Lý Minh Nghĩa nói, cả người không ngừng kích động, ngoài miệng lại xấu hổ nói không ra lời, không thể làm gì khác hơn là phối hợp với Lý Minh Nghĩa, dâng thân thể của mình cho baba, tuỳ ý hắn hôn hít.

Hai cha con ôm nhau hôn một trận, thẳng đến khi cả người Lý Miêu mềm oặt thở hồng hộc, Lý Minh Nghĩa mới miễn cưỡng dừng lại. Hắn sợ nếu còn tiếp tục bản thân dù muốn cũng không nhịn đươc, dương v*t bên dưới lại cứng thêm.

Lý Minh Nghĩa ôm Lý Miêu loã thể trần truồng, ăn một miếng, hôn một chút. Một bữa cơm hai người ăn đến triền miên hương diễm, đợi đến khi ăn xong, cả người Lý Miêu đã xụi lơ, không bởi vì vật nhỏ trước mặt đã bắn nhiều đến mức không còn gì nữa thì đã sớm bắn thêm lần nữa rồi. Lý Minh Nghĩa biết bảo bối của hắn thật sự không cách nào tiếp thu hắn sáp huyệt thêm nữa, bởi vậy cũng không có ép buộc cậu. Chịu đựng đại dương v*t cứng rắn, ôm Lý Miêu về phòng.

Lý Miêu cảm thụ được đại dương v*t cứng rắn không gì sánh đượng đang không ngừng chỉa lên xuống khe mông của mình trong lúc Lý Minh Nghĩa ôm cậu đi về phòng, nhịn không được liền đưa tay xuống vuốt ve.

"Ngô... Bảo bối đừng nghịch!" Lý Minh Nghĩa ngăn cậu lại, hắn thầm nghĩ nhanh chóng đem nhi tử đặt lên giường sau đó vào phòng tắm tự giải quyết, không thì cứ nhìn thấy thân thể trần truồng của nhi tử, hắn sẽ không nhịn được muốn làm.

Bảo bối của hắn tuổi còn nhỏ, bắn quá nhiều đối thân thể không tốt. Hắn đau lòng.

Lý Miêu cắn môi dưới, như là hạ quyết tâm nói, "Baba, để con giúp người."

Lý Minh Nghĩa hô hấp nặng nề, đề nghị này đối hạ thân như sắp nổ tung của hắn mà nói phi thường có sức dụ dỗ, thế nhưng hắn thật sự không muốn lại thương tổn bảo bối, từ chối một hồi, chần chờ nói, "Thân thể bảo bối có thể chịu được không?"

Mặt Lý Miêu đỏ lên, nhẹ giọng nói, "Con có thể dùng miệng giúp baba thoải mái."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK