Cho nên các sinh viên thường rất ít khi đi dạo khuôn viên, vì sợ sẽ lạc đường một cách xấu hổ, bây giờ lại đang đi vào thời tiết mùa đông, nên đa số mọi người đều trở nên lười biếng mà quay về kí túc xá, thậm chí ngay cả những sinh viên đam mê thể thao chạy bộ cũng chui núp trong chăn mềm nệm ấm.
Duy chỉ có một người nãy giờ tốn không ít thời gian chạy qua mấy cái khuôn viên rất năng nổ.
Không ai xa lạ, đó chính là tôi. Học trưởng Lương anh tuấn của mọi người.
Vì đã rất năng nổ trong việc chạy khắp nơi khiến tim cũng muốn đập loạn, huyết áp cũng muốn tăng cao, cho nên tôi liền rất muốn thành thật khai báo một việc.
Đó là nãy giờ chạy qua ba cái khuôn viên, tôi đã chửi tục không dưới mười bốn lần rồi.
Việc này nếu để người khác nghe thấy, nhất định hình tượng của tôi sẽ sụp đổ ngay lập tức.
Tuy nhiên dù đã đi qua ba cái khuôn viên trường, tôi cũng không gặp được ai.
Tôi không biết nên xem việc này là may mắn cho hình tượng của tôi hay cảm thấy xui xẻo vì vẫn chưa bắt gặp được 'cặp đôi vụng trộm' kia hay không?
Nghĩ tới họ, thùy thái dương tôi liền nhức đến muốn bật gân xanh.
Chết tiệt!
Rốt cuộc bọn họ biến đi đâu mất rồi?
Còn có Đường Bách Ngọc không phải bình thường rất thích đi Nhất khu viên sao? Vì cái gì hôm nay chạy qua hết Nhất, Nhị, Tam khu cũng không thấy?
Không phải là đang ở bên phía khu Tứ đấy chứ? Nha đầu đó vốn đâu chăm chỉ đi xa như vậy? Không ngại bản tính mù đường của mình nổi lên hay sao?
Trong lúc suy nghĩ miên man chân tôi vẫn rất có nghĩa khí tiếp tục thực hiện công suất chạy nhanh. Mục tiêu rõ ràng chính là khuôn viên còn lại.
Chạy một hồi cuối cùng cũng đến nơi. Tôi cắn răng một cái, cả người cũng muốn bừng bừng khí nóng dù trời muốn có tuyết, tâm huyết như vũ bão mà bước vào bên trong. Hai mắt tôi híp lại, quan sát thật kĩ xung quanh. Rất nhanh tôi liền nhận thấy hai bóng dáng duy nhất ở trong khuôn viên đặc biệt nổi bật đáng bị đạp bay trăm thước ở trước mắt.
Tôi hừ lạnh, hít thật sâu, trong đầu chạy loạn vạn câu nói để mắng người trong câu văn lịch sự khí phái.
Tôi suýt chút nữa đã muốn lao ra bắt quả tang đôi nam nữ khiến trời đất khó dung đằng kia thì liền bị câu nói ở phía trước làm cho đứng im.
"Bách Ngọc, tôi với cậu quen biết nhau cũng gần ba năm rồi."
Lỗ tai tôi khẽ nhúc nhích, chợt cảm thấy có chuyện không tốt sắp xảy ra. Tôi nhức đầu nhìn hai người đằng kia, đại não khẽ đảo loạn suy nghĩ, tôi liền rất đàng hoàng nhấc một chân vừa giơ lên về chỗ cũ, đứng im trong góc khuất không thể thấy từ bên ngoài mà nghiêm túc nghe lén bọn họ.
Tôi như chim ưng nhìn vẻ mặt của cậu trai trẻ Lý Dẫn, thầm nghĩ với không khí như vậy, yên tĩnh hữu tình, lại chỉ có hai người nam nữ nếu bỏ qua kẻ đứng nghe lén công khai là tôi, thì lúc này rất thích hợp để tỏ tình.
"Bách Ngọc, tôi thích em! Chúng ta hẹn hò đi!"
Có thể nói Lý Dẫn là một đứa trẻ rất giỏi, tôi vừa nghĩ đến cái gì là cậu ta đều có thể thầm nghe thầm hiểu rồi công khai hoạt động.
Khóe miệng, khóe mắt tôi nhịn không được mà run rẩy co giựt.
Thật khiến người ta chán ghét đến bồi hồi..
Tôi nhịn xuống cảm giác muốn đấm vỡ sống mũi của cậu ta xuống. Thầm bảo giờ chưa phải lúc thích hợp. Tôi muốn biết Bách Ngọc nhà tôi sẽ đáp trả như thế nào.
Tôi chợt nghĩ tới suốt hơn hai mươi năm nay em chưa hề được người khác giới nào tiếp xúc quá gần bốn mét trừ tôi ra, huống chi là lời tỏ tình.
Tôi bất giác nhận ra đây là lần đầu em được người khác tỏ lòng. Mặc dù tôi bên em lâu như vậy nhưng vì có chút nhát gan lại không biết cách làm sao kìm hãm lại lời nói trước mặt em, nên trước giờ tôi vẫn chỉ thực hiện bằng hành động, lại rất thầm lặng mà đối với em.
Tôi cảm thấy có chút xấu hổ. Với người như tôi lại có thể nhút nhát ngại ngùng không dám thổ lộ với bông hoa trong lòng. Khụ, nếu thử đặt bản thân vào vai trò của tôi thì ai cũng sẽ như vậy thôi. Không có gì là hoàn hảo cả.
Tôi gật gù suy tính rất lâu nhưng hai tai vẫn nhúc nhích nghe ngóng.
Nhưng vì cái gì tôi lại không nghe được gì ngoài âm thanh lá cây bị lay động? Vì sao lâu như vậy rồi mà nha đầu kia vẫn chưa mở miệng từ chối vậy?
Lại còn ngơ ngác mở to hai mắt lóng lánh ánh nước nhộn nhịp nhìn tên nhóc kia?
Sau đó tôi liền thấy thanh niên cao to có chút ưa nhìn nhưng không bằng tôi mặt đỏ che miệng e thẹn chạy đi.
Thậm chí còn để lại cho người khác bóng lưng hoa hoa lệ lệ của mình bỏ chạy.
Nhưng quan trọng hơn tất cả, Đường Bách Ngọc thế nhưng lại không từ chối cậu ta!
Lại dám không từ chối người đàn ông khác? Đường Bách Ngọc là đang muốn cắm lên đầu tôi cái sừng thật to sao?
Mặc dù quan hệ giữa chúng tôi tuy mờ ám không rõ ràng nhưng bản tính đàn ông trong tôi lại rất mạnh về chiếm hữu.
Tôi hoàn toàn tức giận khi thấy nha đầu của mình không từ chối người đàn ông khác.
Lần đầu trong suốt hơn hai mươi năm sinh sống, tôi có thể tức giận đến muốn đánh người.
Tôi thấy em rời đi nhưng hai chân của tôi vẫn đứng như bị chôn chặt. Lòng ngực tôi tuy nóng đến muốn phỏng nhưng toàn thân lại phát ra khí lạnh đến bức người.
Tôi hoàn toàn bị Bách Ngọc ép đến giận sôi lên.
Tôi lạnh lùng nhìn bóng lưng em, lòng nhói lên tổn thương, bàn tay nắm chặt đến run rẩy.
Tôi không hiểu. Vì sao em lại không từ chối?
Em thích cậu ta sao?
Nếu vậy, tôi là gì đây?
Tự tôn của người đàn ông chính là thứ đáng sợ nhất trên thế giới. Thậm chí còn có thể đem so sánh độ lợi hại với lòng dạ của tiểu nhân.
Tự tôn bị đau của tôi không cho phép bản thân chạy theo em. Tự tôn lớn của tôi hoàn toàn bị em cầm dép đập nát bét tan tành rồi.
Tôi mặc kệ cảm giác đau đến khó thở ở trong lòng ngực. Mặc kệ cái thứ nằm bên ngực trái đang thổn thức kêu gào. Tôi chỉ cảm thấy đất trời quay cuồng, khi ý thức tỉnh lại chỉ thấy bản thân từ lúc nào đã đi qua bốn cái khuôn viên cùng sáu cầu thang cao để về lại phòng làm việc của hội trưởng học sinh là tôi.
Tôi cả người đau nhức kiệt sức ngồi phịch xuống ghế dài, cảm thấy thật khó thở nên tôi vươn tay cởi hai nút áo len trên người mới có thể thư thái hơn một tí.
Đại não liền không nghe lời bay bay đi kiếm hình ảnh của Đường Bách Ngọc, nghĩ tới liền làm tôi nhức đầu muốn điên lên.
Tôi day nhẹ thùy dương, đau lòng muốn rên rỉ.
Ting ting ting.
Tiếng chuông điện thoại đổ liên hồi đánh tỉnh kẻ đang mê mệt vì thất tình là tôi. Tôi cảm thấy có chút buồn phiền nhấc lên ống nghe, rất không vui mà rầu rĩ nói.
"Lương Viên đây."
Từ bên kia truyền tới âm thanh hào hứng ồm ồm của đàn ông, rất dễ nhận ra người này có lẽ đã qua sáu mươi rồi.
"Viên Viên, ta có tin tức tốt! Tin tức tốt!"
Tôi lạnh lẽo biểu tình, cảm thấy bản thân đang chìm đắm trong bể đau khổ của nha đầu kia gây ra thì tin tức dù tốt đến mấy cũng sẽ như gió thổi mây trôi mà thôi.
Người bên kia có lẽ thấy tôi im lặng thật lâu nên bên ống nghe tiếp tục truyền ra giọng nói ồm ồm khàn khàn của ông.
"Viên Viên, là ta đây. Giáo sư Dục!"
Tôi có chút nhức đầu nhớ ra là ai. Lão già này hôm nay ăn phải tôm hùm hay sao lại hăng hái năng nổ đến vậy? Ngay cả giọng nói cũng nhuốm vẻ vui mừng.
"Vâng, giáo sư có chuyện gì sao?" Tôi không có khí lực bừng bừng như ông nên trả lời rất nhạt nhẽo. Thật may mắn thay vị giáo sư họ Dục này chính là loại người dù đi giữa chiến tranh đầy bom lựu đạn thì ông vẫn có thể vui vẻ mà cười nói.
Cho nên ông ta hoàn toàn không bỏ bụng thái độ của học trò yêu của mình, rất hưng phấn nói ra tin tức vừa nhận được liền khiến ông vui đến mặt mày cũng nở hoa.
"Viên Viên, bên phía Harvard có gửi xuống cho thầy đơn báo muốn con qua bên đó thực tập giảng sư trong năm ngày tới! Viên Viên bài thuyết giảng của con chắc hẳn đã đậu rồi!"
Tôi lập tức ngẩng người thẫn thờ, đại não như máy tính tua lại sự việc mấy tháng trước. Quả thật tôi đúng là có viết một bài thuyết giảng về giáo trình của các mầm bệnh, nhưng đó là viết trong lúc buồn chán vì khi đó Bách Ngọc vốn dĩ phải đi thực tập dã ngoại lấy điểm cộng suốt một tuần, cho nên tôi liền vì không có em để trêu chọc nên ngồi nghịch máy tính một chút, lại không ngờ tập tin của giáo trình đó lại bị giáo sư Dục, viện trưởng bệnh viện tư nhận Y danh tiếng nhìn thấy, tôi nhớ lúc đó ông chỉ bảo muốn mượn bài viết của tôi để nghiên cứu rồi thêm vào sách giáo khoa hay tài liệu khoa học gì đó, nào ngờ ông lại đem nó gửi sang bên Harvard. Và giờ thì mọi chuyện liền xảy ra đột ngột như vậy.
Tôi có chút cảm thấy nhức nhối bên thùy dương, trong một ngày lại có thể ập đến nhiều chuyện như vậy, thật khiến cho tôi cảm thấy muốn nghẹn chết đi được.
Thấy tôi vẫn im lặng không nói, giáo sư Dục bên kia đầu dây có vẻ rất nóng lòng mà hối thúc tôi về chuyến đi. Chỉ nghe thấy giọng ồm ồm nôn nóng của ông phát ra, thậm chí âm giọng cũng muốn lên cao mấy độ.
"Viên Viên, cơ hội tốt như vậy, con nhất định không được bỏ lỡ! Viên Viên, chuyến đi này rất có lợi cho tương lai của con! Con thậm chí nếu may mắn còn có thể lấy luôn bằng tiến sĩ giáo sư hoặc được mời làm bên đó. Quả thật là thầy không đúng khi lấy bài thuyết trình để gửi đi nhưng Viên Viên, việc này là thầy vẫn nghĩ cho con a, nếu chỉ để lại như vậy thì sẽ rất phí phạm với công sức của con! Viên Viên nghĩ cho kĩ, nhất định phải nghĩ thông suốt!"
Khóe miệng tôi có chút run rẩy, cảm thấy thật may mắn khi giáo sư chỉ gọi điện báo cho tôi, chứ nếu ông nổi hứng tìm thẳng đến tôi thì dựa vào giọng điệu nài nỉ ai oán này nhất định ông sẽ quỳ rạp xuống mà van cầu tôi đi mất.
Tôi cảm thấy xúc động muốn dập điện thoại, nhưng lại ngại bên kia là trưởng bối, cho nên chỉ có thể im lặng ngồi nghe mà thôi.
Trong lúc đó, đầu óc tôi có hơi mơ màng, tôi chợt suy nghĩ đến Bách Ngọc, dù gì bây giờ tôi cũng không dám gặp em, tôi sợ chính tai mình nghe thấy em đồng ý với tên nhóc kia, tôi cảm thấy do dự. Nghĩ tới chuyện mà giáo sư vẫn đang nài nỉ tôi, dù gì cũng đang muốn trốn tránh, thì đây chả phải là cơ hội tốt nhất sao?
Tôi hoàn toàn suy nghĩ thông suốt cho nên liền gật đầu nói đồng ý với chuyến đi này.
Lúc gác máy tôi còn có thể nghe tiếng giáo sư Dục reo hò vui mừng, tôi chợt suy nghĩ, nếu ông biết tôi vì trốn tránh chuyện tình cảm cho nên mới đồng ý đi thì ông có còn reo hò vui vẻ như vậy không? Hoặc sẽ đá chết tôi đi?
Tôi không khỏi cười ra tiếng với suy nghĩ của mình, tôi lấy ra điện thoại di động nằm trong túi, ngón tay lướt đến dãy số quen thuộc, không chần chờ tôi liền bấm vô khung gọi điện.
Bên tai reo lên tiếng chuông đổ chưa tới mấy giây liền có người bắt máy.
"Cha, là con." Tôi không đợi người bên kia mở giọng mà nói trước luôn.
"Viên Viên, có chuyện gì sao?"
Tôi nghe thấy bên kia điện thoại có tiếng giấy tờ lật cùng với tiếng gõ lách cách trên bàn phím, có lẽ ông đang làm việc nhưng vẫn nhấc cuộc gọi của tôi, tôi cảm thấy có chút tội lỗi, ông nhất định rất bận, tôi không muốn phiền thời gian quí báu của ông cho nên liền nói nhanh ra suy nghĩ của mình với ông.
"Cha, năm ngày tới con sẽ sang bên Harvard có chút chuyện, công việc ở công ty bên tổ của con cha bàn giao cho trợ lí Mịch và thư kí Châu dùm con."
Tôi nghe thấy âm thanh gõ phím bên kia dừng hẳn, thậm chí còn nghe thấy âm thanh ông đặt bút xuống, có lẽ ông khá bất ngờ với những lời vừa rồi của tôi.
Ông trầm mặc không nói gì, tôi cũng im lặng ngồi đó, một lúc sau chỉ nghe thấy âm thanh có chút lo lắng của người bên kia.
"Có cần cha kêu Chris đi theo con không? Con có thể lấy trực thăng riêng của nhà nếu con muốn. Còn có.."
Nghe những lời nói vội vã tuy có chút cứng ngắc của ông không khỏi khiến tôi phì cười ra tiếng. Tâm trạng nặng nề liền nhẹ đi mấy phần, tôi có chút cảm động liền muốn trêu chọc người khác một chút.
"Chủ tịch Lương, con đã là sinh viên năm cuối rồi đấy. Ngài an tâm con tự lo được."
"Hừ, tiểu tử gọi báo cho mẹ con đi. Cha đang bận." Sau đó là tiếng dập máy không thương tiếc.
Tôi nhịn không được cười ra tiếng, ai nói lão cha nhà tôi là chủ tịch máu lạnh đây? Trên chiến trường thị trường kinh tế, ông âm ngoan bao nhiêu thì ở nhà lại ngây ngốc bấy nhiêu.
Tôi rất ngoan ngoãn gửi tin nhắn báo một tiếng cho mụ mụ ở nhà. Tôi quả thật rất ngoan đúng chứ?
Không còn làm gì để làm nữa tôi liền dựa vào ghế mềm, đầu ngửa ra lên trời dựa lên gối dựa nhỏ. Tâm trạng tôi yên lặng đến kì dị, cả căn phòng im ắng không một tiếng động. Đại não tôi mơ màng, trước mắt như hiện ra vẻ tươi cười đáng yêu của Đường Bách Ngọc.
Tôi nhịn không được nhắm lại hai mắt, có chút mệt mỏi mà thở dài một hơi.
Lần này vắng mặt, không biết em có hay không sẽ nghĩ đến tôi?
Còn tôi chỉ nghĩ đến việc phải xa em năm ngày, liền cảm thấy phiền muộn muốn ngất rồi.
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Cuộc sống ở Harvard quả thật khác xa với tưởng tượng của tôi. Sinh viên ở đây thật sự rất nghiêm túc với những tiết học, tính tình đa số lại rất thoải mái, không ngại học hỏi. Họ không hề quan tâm đến chuyện tôi bao nhiêu tuổi mà lại có thể đứng trên bục giảng thuyết các giáo trình, cái họ quan tâm chỉ là những dòng chữ, con số. Mặc dù thỉnh thoảng tôi sẽ nhận được một số lời mời gạ tình rất thẳng thắn của nữ sinh, nếu bỏ qua chuyện này thì tôi nghĩ cuộc sống làm giáo sư ở Harvard có vẻ không tồi.
Nhịp sống ở đây trải qua rất nhanh, đây quả thật là thành phố hoàn hảo cho những người nghiện công việc. Trong đầu tôi liền liên tưởng đến người cha cuồng công việc của mình, nếu trở về tôi nhất định khuyên bảo ông dọn qua bên đây sống, không chỗ nào thích hợp với ông ngoại trừ chỗ này đâu.
"Lương Viên, Lương Viên. Are you listening?"
[Lương Viên, Lương Viên. Cậu có đang nghe tôi nói không?]
Vẫn đang suy nghĩ mông lung chợt trước mắt tôi hiện lên bàn tay lắc lư không dừng, tôi có chút tỉnh táo lại, chợt nhớ bản thân còn đang ngồi nói chuyện với viện trưởng của trường, thật không ngờ bản thân lại có thể ngơ ngác mất hồn như vậy. Từ bao giờ tôi nhiễm thói xấu này của nha đầu kia rồi?
Tôi giật mình, có chút ảo não vì bản thân lại nhớ đến Đường Bách Ngọc trong vô thức. Tôi cảm thấy bản thân thật không có tiền đồ rồi.
Nhịn không được tôi liền thở dài ra một hơi.
"Are you ok? Why you always sigh like that... tired?"
[Cậu không sao chứ? Sao lại cứ thở dài như vậy.. mệt sao?]
" I'm fine. Don't worry. Sorry, where were we?"
[Tôi ổn. Đừng bận tâm nữa. Xin lỗi nhưng chúng ta nói tới đâu rồi?]
Tôi lấy lại tinh thần, khẽ nhếch môi cười nhẹ với người đàn ông tóc vàng trước mặt. Chỉ thấy ông ta khẽ dò xét tôi một chút liền quay lại tiếp tục bàn về kế hoạch muốn phát triển giáo trình mầm bệnh của tôi.
Tôi chăm chú ngồi nghe, có mấy chỗ không hài lòng liền chỉ cho ông ta, rất nhẹ nhàng nói lên ý kiến của mình. Thành quả là sau cuộc trò chuyện, thái độ của ông ta liền đối với tôi rất kính trọng. Tôi cũng không cảm thấy có gì thành tựu cho lắm, bản thân vốn đã trải qua rất nhiều lần đàm phán hợp đồng cho cha tôi thì chút vặt vãnh này, thật không cần chú ý đâu.
Tôi nhìn người đàn ông ngoại quốc vẻ mặt hoa si vui vẻ nhìn tập tài liệu mầm bệnh của tôi liền cảm thấy khóe miệng có chút run rẩy nhẹ, không nghĩ đến ở đây lại đặc biệt yêu thích về việc nghiên cứu mầm bệnh đấy. Tôi không biết có nên cảm thấy ngại ngùng khi bọn họ coi trọng cái đống chữ tôi viết trong lúc buồn chán hay không?
"Wait a minute, when you fly?"
[Chờ một chút, khi nào cậu bay vậy?]
Tôi nhìn một chút đồng hồ trên tay, nhìn kim đồng hồ chỉ tới số mười hai, cảm thấy thời gian không còn sớm tôi liền đứng dậy, vừa thu xếp đồ đạc vừa nói lời tạm biệt.
"I have to go now. See you later."
[Tôi phải đi ngay bây giờ. Hẹn gặp lại.]
"Will you comeback?"
[Cậu sẽ còn quay lại chứ?]
Tôi nhìn người đàn ông ngoại quốc tóc vàng cao mét tám to lớn mang vẻ mặt mong chờ nhìn tôi, cơn lạnh gáy đi dọc hết sống lưng tôi, cả người đều muốn nổi lên một tầng da gà da vịt.
Dù gì ông cũng hơn năm mươi tuổi rồi, không cần làm vẻ mặt thiếu nữ hoài xuân đó với tôi đâu.
Tôi có chút lạnh lùng, ném lại hai chữ tạm biệt liền sải chân dài bỏ chạy, còn bắt tôi ở lại đó với ông ta thêm một giây nữa thì buổi trưa vừa ăn của tôi nhất định lộn ngược dòng nước trào sạch sẽ ra ngoài mất.
Sau khi rời đi tôi liền quay lại khách sạn, sắp xếp một chút hành lí, để ý không còn quên gì nữa tôi liền đi ra ngoài tới quầy tiếp tân, trả lại chìa khóa phòng, tôi lịch sự cúi chào mọi người đã ra tiễn tôi. Đa số là sinh viên, giáo sư từng làm việc tiếp xúc với tôi trong năm ngày qua.
Tôi thành thục ngồi lên xe, cũng không quay lại nuối tiếc gì ở đây, tôi có chút thờ ơ dựa ghế mềm, yêu cầu bác tài lái xe đi.
"Chirs, tầm hai giờ cậu kêu người lái xe ra sân bay V hộ tôi. Tiện thể báo lại cho cha tôi luôn đi, bảo ông không cần lo lắng."
Tôi nhàn nhạ nói qua điện thoại, khí thế ra lệnh trấn áp vô cùng, không thể không thừa nhận tôi quả thật giống cha tôi ở khoảng này. Đúng là con nhà công không giống lông cũng giống cánh nhỉ.
Tôi bỏ xuống điện thoại, để ý bản thân đã rất nhanh tới sân bay, tôi không khỏi có chút ngẩng người, nhưng liền khôi phục lại trạng thái rất nhanh.
Tôi thành thục xách hành lí đi vào, qua mấy phút kiểm tra người, tôi liền có thể bước lên chiếc máy bay thật khổng lồ, bước tới khoang hạng nhất tôi quen thuộc ngồi xuống ghế ngồi của mình, tôi dựa ra sau ghế, định sẽ nghỉ ngơi một chút nhưng tâm trí lại muốn bay bay đi.
Tôi thầm nghĩ, ở bên kia mọi chuyện bây giờ như thế nào nhỉ? Còn có nha đầu xấu xa kia nữa, có hay không sẽ nghĩ tới tôi?
Xét theo độ vô cảm của em, tôi nghĩ chắc không đâu nhỉ?
Nghĩ tới đó tôi không khỏi đau khổ cười ra tiếng.
Không thể tin được Lương Viên tôi lại không có tiền đồ như vậy.
Tôi mệt mỏi nhắm lại hai mắt, cố gắng mặc kệ cảm giác nhức nhối buồn bã bên ngực trái.
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Không thể không thừa nhận di chuyển bằng đường hàng không khác hoàn toàn khi đi bằng tàu hỏa.
Tôi mơ màng một chút, lúc tỉnh lại đã tới nơi rồi. Khi đứng bên ngoài sân bay sau khi làm xong thủ tục, nhìn chiếc xe hơi thể thao màu đen quen thuộc đằng trước, tôi không khỏi chặc lưỡi cảm thán. Năng suất làm việc của người bên phía cha tôi quả thật không phải chuyện đùa đâu.
Tôi đưa hành lí của mình cho người đàn ông bận vét đen bên cạnh, không nóng không lạnh nói với cậu ta.
"Chirs, mang hành lí của tôi về đi, sau đó đi báo cho cha tôi một tiếng, dặn ông báo luôn cho phu nhân nhà ông luôn đi."
Dứt lời tôi liền thành thục mở cửa xe, ngồi vào ghế lái, tôi rất quen thuộc khỏi động động cơ. Lâu rồi không lái xe, tôi cảm thấy có chút phấn khởi.
"Thiếu gia, cậu tính quay lại trường sao?"
Tôi liếc nhìn Chirs một cái, khẽ gật đầu rồi nhanh chóng lái xe đi.
Tôi muốn quay về trường, muốn nhìn xem có gì mới lạ xảy ra hay không?
Thật ra chủ đích là tôi chỉ muốn chạy đi nhìn Đường Bách Ngọc mà thôi. Thứ cho cái tiền đồ thê thảm của tôi, nhưng quả thật tôi nhớ em đến điên người rồi. Năm ngày lẩn trốn đã muốn ép bản thân tôi đến giới hạn chịu đựng rồi đấy.
Tôi phóng xe với tốc độ trung bình, tôi hoàn toàn nghiêm túc mà ngoan ngoãn thực hiện đúng luật giao thông. Rất nhanh sau đó cổng trường trường đại học liền hiện ra trước mắt tôi.
Tôi thả chậm tốc độ, dừng xe ngay phía góc bên phải của trường. Sau đó, tôi liền ngây ngẩng người ngồi nhìn vô lăng. Đại não vô cùng đắn đo suy nghĩ có nên xuống hay không.
Tôi ảo não nghe tiếng tim đập của mình, thật không có trật tự gì hết. Chỉ là bước xuống đi nhìn nha đầu kia một cái thôi, tôi có cần không có tiền đồ như vậy không?
Cảm giác thật giống như lần đầu phát hiện bản thân thật sâu thương yêu em, cũng là như vậy đắn đo và câu nệ.
Tôi rên rỉ vò đầu, hại cho mái tóc vốn gọn gàng nay rối loạn như đống lông gà rụng.
Sau một hồi giằng co nội tâm, tôi liền sung sức như được tạt máu gà, hai mắt như bật ra tia lửa, hăng hái suy nghĩ. Dù gì Bách Ngọc cũng là do một tay tôi che chở yêu thương suốt hơn hai mươi năm, có trốn tránh em cũng không vơi được tâm tình lo âu của mình. Cho nên tôi quyết định chạy đi gặp thẳng em, phải hỏi cho rõ ràng chuyện giữa em và tên nhóc kia, rốt cuộc là như thế nào.
Thật hy vọng em sẽ bảo tôi đã hiểu lầm rồi.
Tôi quyết tâm không nhỏ, bàn tay liền vươn tới nắm cửa, dự định sẽ mở cửa bước xuống. Nhưng âm thanh bên ngoài truyền vào tai tôi, liền như sét đánh giữa ban ngày.
"Này nghe nói Bách Ngọc năm ba trường mình đang quen với cái cậu đẹp trai gì Lý Mẫn phải không vậy?"
"Đúng nha, hơn nữa cô ta cũng không phải dạng tốt lành gì đâu. Nghe nói... cô ta thất thân với cậu ta đó!"
"Cái gì? Thật sao? Cô ta trơ trẽn như vậy sao?!"
"Suỵt.. nói nhỏ chút đi! Ài..nghĩ tới học trưởng Lương liền thấy anh ấy thật đáng thương. Bị người như vậy dắt mũi, gặp tôi tôi liền muốn đá chết cô ta rồi!"
... ...... .....
Tôi hoàn toàn chết lặng mà ngẩng người. Tự hỏi bản thân vừa rồi đã nghe thấy cái gì vậy?
Đường Bách Ngọc hẹn hò? Đường Bách Ngọc thất thân?
Là Đường Bách Ngọc của tôi sao?
Là Đường Bách Ngọc nhà đối diện hàng xóm của tôi sao?
Đường Bách Ngọc!
Lồng ngực vì hô hấp khó khăn nên có chút lên xuống phập phồng. Ngực trái đau đến âm ỉ, từng cơn từng cơn khiến cho tôi có thể ngửi được mùi tanh tại cổ họng. Tôi nhìn hai tay run rẩy nắm chặt vô lăng của mình, thật sự cố gắng nhịn xuống cảm giác đau lòng đến muốn rên rỉ.
Tôi không thể tin được rằng Đường Bách Ngọc lại có thể tàn nhẫn như vậy. Rốt cuộc đối với em, tôi là cái gì?
Sự cố gắng hơn suốt hai mươi năm của tôi là cái gì?
Tôi có thể cảm nhận được hàng vạn tế bào bên trong mình không ngừng kêu gào đau đớn.
Tâm hoàn toàn đau đến chết lặng. Cả người lạnh lẽo như ở hầm băng vậy.
Hai bên tai tôi thậm chí bị ù đi, dựa vào mấy trị chứng này thật khiến tôi hoài nghi bản thân có phải hay không sắp chết rồi?
Đại não tôi bây giờ chỉ toàn hình ảnh của Đường Bách Ngọc, bên tai lại như có như không nghe thấy giọng nói hồi nãy, tim liền đau đến muốn điên lên.
Tôi giận em. Hoàn toàn tức giận rồi.
Tôi bước xuống xe, mạnh bạo đóng sầm cửa xe lại, điều này cũng không khiến tôi nguôi giận được bao nhiêu.
Tôi liếc nhìn hai bóng dáng bị tôi dọa đến phát run bên cạnh. Có lẽ họ hoàn toàn không nghĩ đến tôi sẽ xuất hiện vào lúc này.
"Đường Bách Ngọc đang ở đâu?"
Tôi nghe thấy giọng nói của mình, thật không ngờ lại khủng bố đến như vậy. Còn đâu âm thanh nhẹ nhàng gió xuân của tôi?
"Học học trưởng..."
"Nói!" Tôi tức giận khẽ gầm lên, lần đầu cảm thấy nữ nhân quả thật day dưa phiền phức vô cùng.
"Em.. em nghe nói cô cô ấy đi kiếm chị Hoa Tư Lệ..hu.." Dứt lời liền khóc tức tưởi.
Tôi cũng không thèm nhìn cô ta lấy một lần nào nữa liền dứt khoát xoay người bước đi.
Tôi cả người giận nóng bừng bừng như muốn phát hỏa, hướng đến khu năm tư sinh viên mà đi.
Tôi muốn phát tiết. Nếu nhìn thấy em nhất định sẽ hung hăng phát tiết một trận!
Rất nhanh cảnh tượng sôi nổi ở khu năm tư liền hiện hết ra trước mắt tôi. Đặc biệt là trước cửa lớp tôi lại vô cùng náo nhiệt.
Một đống người tụ tập ầm ĩ, còn có cánh cửa gãy lệch sang một bên một cách đáng thương. Nhìn cảnh này thùy dương tôi nhức kinh khủng. Rốt cuộc đám giám thị ở đâu rồi? Lại dám để học sinh náo đến ầm ĩ như vậy?
"Ôi học trưởng?"
Rất nhanh liền có người nhận ra sự hiện diện của tôi, một tiếng này liền lôi kéo tất cả ánh mắt của đám đông sinh viên hỗn tạp trước mắt.
"Tránh ra một bên."
Vì tâm trạng vốn rất xấu nên giọng nói của tôi cũng không khá lên được. Có lẽ vẻ mặt của tôi thật rất khủng bố cho nên đám người kia liền rụt rè lùi sang hết một bên.
Chưa kịp để tôi lấy lại suy nghĩ, bên tai liền nghe tới tiếng rống giận dữ của Đường Bách Ngọc, sau đó là tiếng thét kinh rợn của Hoa Tư Lệ.
Tâm tôi giật bắn lên một cái, cảm giác xấu luồn lách khắp người. Nghĩ tới tính cách của Đường Bách Ngọc thì chắc chắn đã xảy ra chuyện không tốt.
Tôi vội vã bước vào bên trong, nhìn tới cảnh tượng trước mặt mà lòng lạnh đi.
Đường Bách Ngọc vốn chỉ biết phụng phịu trừng trừng người khác bây giờ lại là bộ dạng giận sôi đến kinh người, cả gương mặt cũng muốn đỏ ửng lên. Nhìn đến em, tim tôi liền run rẩy. Nhưng bên tai lại vang vảng âm thanh kia, tôi liền đau đến không còn cảm giác.
Tôi thấy em bất ngờ nhìn tôi, tôi né tránh ánh mắt em, nhìn xuống Hoa Tư Lệ chật vật ôm má phải khóc lóc với tôi.
"Đau quá! Hu hu Viên cứu mình! Đau quá!"
Tôi nhìn tới khóe miệng rỉ máu của Hoa Tư Lệ, cơn tức giận liền tuôn trào!
Em thế nhưng lại hồ nháo đến như vậy?
Dám đi đánh người khác?
Mà vì sao lại là đánh Hoa Tư Lệ?
"Cậu xem có phải cô ta ghen vì chị Tư Lệ dạo này kiếm Lý Mẫn hay không..."
"Suỵt! Im lặng đi!"
Bên tai tôi nhạy bén nghe được những lời chết tiệt đó, tôi liền giận đến nội tạng cũng muốn đau!
Tôi lạnh lùng nhìn Hoa Tư Lệ bò tới bên chân tôi, liếc thấy em liền khiến tôi giận đến mất lí trí. Tôi chỉ biết cứ nuông chiều em cứ hồ nháo như vậy, em nhất định không để tôi vào mắt đúng không?
"Đường Bách Ngọc! Đủ rồi!"
Tôi nghiến răng gọi tên em, lạnh lùng nhìn em đem theo chút cảnh cáo không nhẹ.
Hai mắt tôi ngập tràn hình bóng em, lồng ngực tôi tỏa ra từng đợt khí lạnh đến run rẩy.
Nhìn thấy em liền có thể khiến tôi đau đến muốn ngất.
Nhưng em đúng là Đường Bách Ngọc, cái tính ngoan cố ương bướng của em, có đánh chết cũng không đổi. Chỉ thấy em đanh mặt lại, lạnh lùng nhìn tôi.
"Học trưởng tôi không sai."
Tôi không biết cảm giác trong lòng tôi bây giờ là gì, chỉ thấy tĩnh mịch vô cùng.
Em không sai? Thật không sai sao? Vì em không yêu tôi nên em không hề có tội sao?
Tôi đau đớn nhịn xuống tiếng rên rỉ khiến hai mày nhăn lại, khóe mặt tôi đụng tới Hoa Tư Lệ yếu đuối dưới chân, tôi hoàn toàn không biết bản thân nghĩ cái gì lại có thể quỳ xuống, lấy khăn tay sạch ra đưa cho cô ta.
"Đường Bách Ngọc, xin lỗi đi."
Đúng vậy, tôi bảo em hãy nói lời xin lỗi đi.
Xin lỗi lòng tự trọng của tôi.
Xin lỗi cái thứ bên ngực trái bị tổn thương của tôi.
Nói lời xin lỗi để thức tỉnh sự ngu ngốc vì thích em đến điên dại đi.
"Hãy mau xin lỗi đi."
Tôi tê dại thẫn thờ nhìn em, buộc miệng nói ra những lời khiến tôi thấy mệt mỏi vô cùng.
Tôi không cảm thấy gì nữa, cảm giác giống như tim ngừng đập vậy. Tôi nhìn thấy được Đường Bách Ngọc nhếch miệng cười khẽ. Không để tôi suy nghĩ thắc mắc gì cả, liền bị em rống lên đến ngây người.
"Lương Viên, tôi không sai. Cho nên anh đừng mong tôi xin lỗi chị ta!"
Tôi ngây người nhìn em.
Nhìn trên gương mặt em nhăn lại run rẩy. Nhìn thấy tia đau đớn oan uổng trong đáy mắt em. Nhìn em cắn muốn hỏng cả môi dưới.
Tôi dần dần hoang mang. Đại não trống rỗng.
Vì sao khi nhìn thấy em như vậy, tôi liền xúc động muốn vất tất cả nỗi giận dữ ra sau đầu mà chạy tới ôm chầm lấy em?
Tôi ngơ ngác nhìn em vô hồn bị giám thị kéo đi.
Tôi nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của em bước qua hai bên đường đầy người.
Tôi không nghe được bọn họ đang nói cái gì, chỉ thấy họ chỉ chỏ em rất nhiều.
Với tôi bây giờ, thứ chói mắt nhất, lại là bóng lưng nhỏ bé của em.
Tôi có cảm giác xấu vô cùng. Xấu đến nỗi tim cũng rung lên từng hồi.
Tôi không biết bản thân cứ đứng như vậy, ngơ ngác như vậy đến khi nào. Chỉ biết lúc tỉnh lại đã thấy Hoa Tư Lệ đang ra sức lay tỉnh tôi.
Tôi nhìn Hoa Tư Lệ, nhìn xuống bàn tay đang nắm lấy cánh tay tôi. Tôi chán ghét đẩy cô ta ra. Sau đó hai chân liền chạy đi theo hướng ban nãy của Đường Bách Ngọc rời đi.
Tôi muốn nhìn thấy Đường Bách Ngọc.
Và những gì tôi nhìn thấy, chính là em nằm trong vòng tay của người khác mà khóc ầm lên.
Lần đầu, lần đầu em khóc thê thảm như vậy.
Nhưng lại không phải ở trước tôi.
Tôi như dại đi nhìn bọn họ, bên tai nghe đến từng chập từng chập tiếng khóc non nớt run rẩy.
Tôi cứ thế đứng đó nhìn cho tới khi bọn họ rời đi, tôi vẫn đứng trong góc khuất đó. Thật giống như lúc tôi nấp sau khuôn viên để nghe lén bọn họ. Chẳng lẽ bản thân tôi không có tiền đồ như vậy sao? Chỉ có thể là kẻ đứng trong góc khuất?
Tôi nhịn không được cười ra tiếng. Giọng cười mỉa mai đến tôi cũng nhận ra.
Sau đó làm như thế nào để quay về kí túc xá, tôi đều không rõ. Chỉ biết bản thân tự nhốt mình trong phòng suốt hai mươi bốn tiếng.
Tôi muốn ở một mình.
Đó là những gì tôi đã nghĩ.
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Tôi không biết bản thân trải qua những ngày này như thế nào. Cũng không biết bây giờ đã là lúc nào rồi. Tôi nhìn chằm chằm trần nhà, đại não không thể suy nghĩ gì khác.
Ting ting.
Tiếng chuông cửa phòng kí túc của tôi vang lên âm ỉ. Tôi không nghĩ sẽ muốn mở cửa, cho nên tôi chỉ bất động nằm trên giường như vậy. Thầm nghĩ cứ đợi một tí là người ở bên ngoài tự khắc biết rời đi thôi.
Ting ting.
Trái với những gì tôi nghĩ, tiếng chuông vẫn cứ vang lên từng đợt ầm ĩ. Tôi nhíu mày khó chịu, cảm thấy người này quả thật không có một tí lịch sự nào cả.
Thật muốn báo bảo vệ lên bắt người rời đi.
Ting ting.
Tôi chịu hết nổi âm thanh ầm đến chết người này nữa, liền ngồi bật dậy mà đi ra mở cửa rồi nhất định mắng chửi người một trận!
Do có vẻ nằm quá lâu, cho nên vừa đứng dậy, hai chân tôi liền có chút nhũn ra run rẩy mém ngã oạch xuống đất.
Tôi vịnh tường lấy lại trọng tâm rồi mới ra mở cửa. Tôi dùng vẻ mặt không mấy thân thiện để nhìn người trước mặt.
Sau đó tôi liền thấy Hoa Tư Lệ hai mắt ửng đỏ, rưng rưng nước mắt khàn khàn gọi tôi.
"Viên..."
Tôi nhíu hai mày lại, cảm thấy ánh nhìn của Hoa Tư Lệ thật kì lạ, sao lại nhìn tôi với ánh mắt đau đớn như mới nhìn thấy vật yêu thích bị hư hỏng vậy?
Tôi cảm thấy chào đón Hoa Tư Lệ thật phiền phức, cổ họng có chút khát cho nên tôi liền quay người vô lại bên trong, còn không quên bảo cô ta khóa cửa lại dùm.
"Cút đi rồi đóng cửa lại."
Tôi mặc kệ những lời của mình có bao nhiêu mất hình tượng, bởi vì bây giờ tôi thấy thật khát. Cổ họng khát nước đến muốn bỏng rát rồi.
Tôi loạng choạng bước tới chỗ tủ lạnh, thành thục mở ra, tôi cầm lấy chai gì đó, mắt cũng không nhìn, chỉ vặn nắp mở rồi để lên miệng uống một ngụm lớn.
"Viên! Đừng uống rượu nữa!"
Chai nước mát lạnh của tôi bị ai đó giựt đi, tôi tức giận liếc nhìn ai dám làm như vậy.
Chỉ thấy Hoa Tư Lệ hai mắt rơi lệ nhìn tôi, tôi chau lại hai mày, nhịn xuống cảm giác nóng trong người, tôi lạnh lùng nhìn cô ta, muốn giựt lại chai nước của mình.
"Trả tôi."
Hoa Tư Lệ lắc đầu thật mạnh, tôi khó chịu nhìn cô ta, chỉ thấy cô ta ai oán khóc lóc gào lên với tôi.
"Lương Viên! Cậu đừng hành hạ bản thân mình nữa! Rốt cuộc cậu muốn như thế này đến bao giờ?!"
Tôi nghĩ Hoa Tư Lệ bị điên rồi. Lại dám nói một người luôn mang tư tưởng chủ nghĩa phải ưu tiên bản thân là tôi đừng hành hạ bản thân nữa ư?
Cô ta điên rồi. Tôi chính là đối với bản thân rất tốt, rất tốt đấy.
Tôi không chắp nhặt cô ta nữa, giựt lại chai nước trong tay cô ta, tôi phẫy tay nói với cô ta.
"Cút đi."
Hoa Tư Lệ chính là người đáng ghét vô cùng, tôi bảo cô ta cút đi cô ta không đi thậm chí còn chạy đến trước mặt tôi rồi la hét thê thảm. Tôi có chút thấy phiền rồi đấy.
"Lương Viện, có phải... nếu tôi đem Đường Bách Ngọc tới... thì cậu sẽ không như vậy nữa đúng không..?"
Tôi bị cái tên trong miệng cô ta làm cho chấn động, cảm giác chán ghét càng tăng mạnh, tôi phẫn nộ liếc cô ta, thậm chí còn nghiến răng trả lời cô ta.
"Câm miệng rồi cút đi."
Cô cầm tinh con ruồi con bọ sao? Suốt ngày cứ vo ve ầm ĩ trước mặt người khác, thật phiền đến điên người.
Tôi cảm thấy đầu có chút choáng, chân liền mềm nhũn ra khiến tôi chịu không được đành phải ngồi phịch xuống ghế gần đó.
Tôi nhấc đôi mắt có chút nặng trĩu lên, nhìn thấy Hoa Tư Lệ vẫn dai như đĩa không chịu đi, tôi khó chịu muốn cầm chổi mà quét cô ta ra ngoài.
Chưa kịp để tôi đứng lên kiếm chổi liền thấy cô ta như diều đứt cánh ngồi khụy xuống, sau đó liền nhìn tôi một cái. Chỉ thấy cô ta run rẩy nhắm mắt cúi gầm mặt khiến người khác không thấy rõ, tôi nhíu mày định bảo cô ta cút đi thì liền bị giọng nói của cô ta nói trước cắt ngang.
"Viên là do mình."
Chưa kịp để tôi suy nghĩ hay thắc mắc thì cô ta liền run rẩy nói tiếp.
"Là mình tung tin Đường Bách Ngọc hẹn hò với Lý Mẫn.. là mình nói hết.. Viên Viên mình xin lỗi, xin lỗi cậu.."
Sau đó cô ta liền nức nở khóc ầm lên.
Tôi cảm thấy thật trống rỗng, có chút ngơ ngẩng nhìn Hoa Tư Lệ khóc đến hoa hoa lệ lệ trước mặt.
Cô ta vừa nói cái gì đấy nhỉ?
Cô ta vừa nói gì vậy?
"Cô vừa nói gì?"
Tôi nghe thấy âm thanh khản đặc của mình mà bất ngờ. Cái quái gì xảy ra với tôi vậy?
"Viên mình xin lỗi! Mình quá thích cậu.. hu hu Viên Viên.."
Tôi không thở nổi nữa. Tuyệt nhiên là hô hấp không được ổn định như bình thường. Đầu nhức đến muốn nổ tung, toàn thân đau từng khúc từng khúc như muốn bật máu.
Sau đó hai mắt tôi dần trở nên nặng như đeo chì, rồi trước mắt tôi chìm vào bóng đen vô tận.
Trước khi ý thức mất đi, trong đầu tôi lại hiện lên dáng vẻ cười ngọt ngào của Đường Bách Ngọc.
Sau đó là bóng tối vô tận chiếm lấy tôi.
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Khi tôi lần nữa mở mắt ra liền bị một mảng màu trắng dọa cho suýt nữa ngất lần thứ hai. Tôi ngây ngốc đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng màu trắng là chủ đạo, cả người khẽ run lên một cái. Tôi nhớ không nhầm thì đây vốn không phải là căn phòng kí túc xá của tôi.
Tôi nhận ra cả người vô cùng suy yếu hơn thế nữa mũi tôi còn có thể ngửi được mùi thuốc sát trùng, mùi nước biển, mùi cồn, tóm gọn đây chính là hỗn hợp mùi đặc trưng chỉ xuất hiện ở bệnh viện.
Sau đó tâm trạng tôi liền tuột dốc không phanh khi khóe mắt tôi nhìn thấy Hoa Tư Lệ cùng với ông chú mặc áo bloose trắng bước từ ngoài vào.
Khóe miệng tôi có chút co rút, xác định được bản thân thế nhưng lại có thể vì ngất mà nhập viện. Thật quá xấu hổ rồi.
"Viên! Cậu tỉnh rồi!"
Tôi hời hợt liếc qua Hoa Tư Lệ vẻ mặt mừng rỡ chạy tới nhìn tôi, nhìn thấy cô ta liền khiến tôi xúc động đến muốn đá bay cô ta, làm cho cô ta biến mất khỏi tầm nhìn của tôi mãi mãi.
"Cậu Lương, cậu thấy trong người như thế nào? Có còn hoa mắt chóng mặt không?"
Ông chú áo bloose đẩy gọng kính lên nhìn tôi dò xét, tôi vừa lắc đầu vừa chống tay muốn ngồi dậy, nhưng vừa nhích thân người một chút thì ngay bụng liền truyền tới cơn đau như xé thịt, hại cho mặt mày tôi trắng đến dọa người.
Bị đau bất ngờ cho nên tôi nhịn không được mà rên lên một tiếng, tay theo quán tính ôm lấy chỗ bị đau, cơn đau càng lúc càng tăng mạnh khiến tôi không khỏi run rẩy cả người.
Hành động của tôi dọa cho Hoa Tư Lệ cùng ông chú áo bloose sợ đến kinh hô một tiếng, sau đó tôi liền bị ông chú áo bloose cưỡng chế nằm xuống.
"Cậu Lương! Cậu bị thủng bao tử rất nặng, mới làm phẫu thuật xong cậu không nên hành động mạnh như vậy!"
Tôi không khỏi bàng hoàng mà trợn to mắt. Thủng bao tử? Phẫu thuật?
Có lẽ thấy tôi kinh ngạc như vậy cho nên Hoa Tư Lệ liền làm ra bộ dạng khóc lóc nức nở, rồi liền mở miệng phê bình tôi thê thảm.
"Viên cậu liên tục uống rượu thay cơm như vậy, cho nên mới khiến bản thân ra nông nỗi này.."
Tôi có chút nhức đầu rồi, tại sao trong kí ức tôi không hề có hình ảnh tôi uống rượu nhỉ? Không lẽ tôi say đến độ ngu muội luôn rồi sao?
"Bây giờ cậu nên nghỉ ngơi đi, không nên hoạt động quá mạnh để đụng chạm vết thương."
Tôi cứng ngắc gật đầu với bác sĩ, nhìn ông ta nhanh nhẹn đi ra ngoài, thậm chí còn đóng cửa phòng lại, cho nên bây giờ chỉ còn lại tôi và Hoa Tư Lệ. Tôi chán ghét không muốn nhìn cô ta, vừa nhìn thì tôi lại nhớ đến những câu những từ cô ta từng nói với tôi. Những câu nói đó quả thật đả kích tôi rất lớn.
Vì cô ta tôi mới hiểu lầm Đường Bách Ngọc. Vì cô ta tôi mới nhẫn tâm nói những câu nặng lời như vậy với em. Vì cô ta mà khoảng cách giữa hai chúng tôi liền xa hơn vạn dặm!
Cô ta hại tôi không thể ở bên Bách Ngọc, hại em chán ghét tôi, hại tôi đau đớn đến như vậy!
Tất cả là vì Hoa Tư Lệ!
Cảm xúc của tôi bùng nổ như núi lửa phun trào, nghĩ tới bản thân sẽ mãi mãi không được lại gần Bách Ngọc, tôi liền đau đến không thở nổi.
"Viên..."
"Cút ra ngoài." Tôi khàn giọng xua đuổi Hoa Tư Lệ. Tôi chính là không muốn nhìn thấy người hại mối quan hệ giữa tôi và Bách Ngọc thê thảm như vậy hơn một giây một phút nào nữa.
Thế nhưng Hoa Tư Lệ lại như vậy đứng đó ai oán bi thương rơi lệ nhìn tôi. Tôi nhẫn nhịn không nổi nữa liền nghiến răng mà khẽ gầm lên.
"Cút!"
Cô ta tốt nhất nên biến khỏi tầm mắt tôi ngay lập tức. Nếu không tôi nhịn không được mà bất chấp cơn đau xông tới đá bay cô ta.
Sau khi Hoa Tư Lệ nức nở đi ra, trong phòng liền như vậy còn mỗi tôi. Khắp nơi là không khí tĩnh mịch đến đáng sợ, khiến tôi nhịn không được run rẩy cả người, đại não cùng trái tim hiện chỉ chứa mỗi Đường Bách Ngọc.
Từng cảnh từng cảnh xảy ra vào ngày hôm đó hiện rõ ra trước mắt tôi.
Từng cái nhăn mày cắn môi dưới nhẫn nhịn của em, ánh mắt đau khổ hi vọng khi nhìn tôi của em. Còn có giọng nói đè nén phẫn nộ đau đớn lần đó, tất cả đều như một thước phim hiện ra rõ ràng .
Tôi khổ sở nhắm chặt mắt. Đau đớn như cơn thủy triều đánh vào lòng, đè nén khiến người ta khó thở.
Bây giờ tôi mới nhận ra bản thân ngu ngốc như thế nào. Vì sao lại không chịu tin tưởng em một chút?
Chính tôi lại có thể khiến em khóc đau lòng đến như vậy.
Em không khóc trước mặt tôi nhưng lại khóc vì tôi!
Tôi quả thật đáng chết vô cùng.
Đường Bách Ngọc, tôi nhớ em. Nhớ đến đau lòng.
Tôi phải làm sao đây? Làm sao để em tha thứ cho tôi? Làm sao để có thể quay về bên em?
Tôi hối hận đến điên rồi.
'Nếu đưa tôi cái vòng này làm phí tổn thất, tôi sẽ tha thứ cho anh vô điều kiện.'
Chợt bên tai đột ngột vang lên âm thanh như tiếng chuông bạc của Đường Bách Ngọc, từng câu từng từ, từng hình ảnh trong kí ức nhỏ của tôi và em như cuộn phim đang chạy trước mắt tôi, như có một cộng lông vũ gãi nhẹ lồng ngực đau âm ỉ của tôi. Tôi run rẩy nhếch cao khóe miệng, hai mắt ánh nước cũng muốn ngập tràn tia sáng hi vọng.
Tôi muốn em tha thứ cho tôi.
Cho nên Đường Bách Ngọc, xin em đợi tôi một chút thôi. Một chút nữa thôi, tôi nhất định sẽ chạy tới bên em.
Bách Ngọc, Lương Viên tôi hứa với em.
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Cơn đau như dao cắt truyền khắp cơ thể của tôi, khiến tôi đau đến rên rỉ ra tiếng. Tôi mở ra hai mắt nặng như đeo chì, tức thì cảnh tượng trước mặt liền dọa tôi đến muốn kinh hô ra tiếng.
Cửa kính xe hơi nứt thê thảm, khói trắng bốc nghi ngút, thành cầu bị móp méo biến dạng. Còn có hình ảnh của tôi được phản chiếu qua kính chiếu hậu chính là nhiễm một tầng máu kinh dị.
Tôi nhận ra hơi thở của bản thân suy yếu đến nhường nào, còn có cơn đau nhức khắp cơ thể, mùi máu tanh sộc lên mũi. Bây giờ tôi mới nhớ ra chuyện gì đã xảy ra.
Tôi gặp tai nạn giao thông trên đường cao tốc rồi. Tôi chỉ nhớ bản thân bất chấp cơn đau bao tử mà lái xe suốt ngày đêm để đi Italy, sau đó trở về thì trong lúc hoa mắt tôi lệch tay lái mà đăm vào thành cầu. Những chuyện tiếp theo thì tôi không có kí ức, chỉ biết lúc mơ màng tỉnh lại lúc này thì thấy cảnh tượng thê thảm như vậy rồi.
Tôi khó khăn hô hấp nhìn xuống hộp gỗ nhung có chết vẫn nắm chặt trong tay của mình, nhịn không được thở hắt ra một cái.
Tôi cắn răng nhẫn nhịn cơn đau xuống, lấy điện thoại trong hộp xe ra, bàn tay tôi run rẩy vì đau nhấn gọi ai đó.
Sau đó vì nhịn không được cơn đau ập tới cho nên tôi liền lần nữa ngất đi.
Bản thân tôi bây giờ cảm thấy rất nhẹ nhõm, cả người có cảm giác lâng lâng như muốn bay đi. Tôi mở mắt nhìn xung quanh ngập trong bóng tối, đại não không thể suy nghĩ gì cả, chỉ cảm thấy thật tĩnh mịch. Cơn lạnh lẽo bỗng dưng truyền
khắp nơi trên cơ thể tôi, tôi hoang mang ngồi bệch xuống.
Rốt cuộc tôi đang ở cái nơi chết tiệt nào đây?
Tôi cứ thế ngơ ngác như vậy rất lâu rất lâu, cho đến khi tôi nhịn không được mà chửi tục.
Tôi không thể cứ thế này mãi được, bản thân tôi còn có việc rất quan trọng cần làm đấy!
Tôi phải đi gặp Đường Bách Ngọc, tôi muốn nhìn thấy em chứ không phải bức màn đen gớm ghiếc này.
Tôi nhắm lại hai mắt, ép buộc bản thân phải thức tỉnh, sau đó cơn đau như nước tràn bờ đê ập tới tựa sóng thần khiến cho đầu tôi đau nhức kinh khủng. Tôi rên rỉ một tiếng, hé mở hai mắt, thứ ánh sáng chói mắt khiến tôi có chút lóa mắt. Qua một hồi lâu rốt cuộc mắt tôi cũng thích nghi được với ánh sáng, tôi đảo mắt nhìn xung quanh.
Thế chết tiệt nào tôi lại nhập bệnh viện lần nữa vậy?
"Cậu tỉnh rồi."
Tôi khóe mắt co rút nhìn ông chú áo bloose quen thuộc bên cạnh. Cảm giác gặp lại ông chú lần thứ hai thật kì dị.
Hình như không chỉ có mình tôi thấy kì dị đâu, chỉ thấy ông ta đẩy gọng kính, vẻ mặt bình thản mà nói chuyện với tôi.
"Chào mừng cậu lần thứ hai, lần này thương thế nghiêm trọng gấp năm lần lần đầu nhé. Có thể tỉnh lại sớm hơn dự đoán như vậy xem ra sức khỏe không tồi đâu."
Tôi trầm mặc nhìn ông ta, thật khó khăn nhịn xuống cảm xúc muốn đánh người.
Thời đại này bác sĩ được quyền chế nhạo bệnh nhân như vậy sao?
Còn chào mừng luôn cơ đấy!
"Cậu nghỉ ngơi đi. Lần này đừng có bỏ trốn nữa đấy." Dứt lời liền quay người bỏ đi mất.
Chết tiệt! Bỏ trốn? Tôi là bệnh nhân tâm thần sao?
Tôi cơ mặt bị chuột rút run rẩy.
Mệt mỏi nhắm lại hai mắt dưỡng thần, không cần nhìn tôi cũng đoán được tình cảnh bản thân thê thảm như thế nào. Ngoại trừ tay có thể cử động thì còn lại muốn bại liệt hết rồi. Đau đến không cảm giác.
Thật xui xẻo mà.
Trong lúc tôi suy nghĩ linh tinh thì chợt cảm thấy được phía phần nệm bên cạnh bị lún xuống. Tôi khó hiểu hé mắt ra nhìn, sau đó liền như bị dọa cho ngây người.
Là tôi nằm mơ sao?
Vì sao trước mắt tôi lại là Đường Bách Ngọc thế này?
Tôi nghe được nhịp đập không có trật tự của mình, cảm thấy cơ thể run lên nhè nhẹ. Tôi ngây ngẩng nhìn người khiến tôi yêu đến đau lòng.
Tôi thấy em vẻ mặt ửng đỏ vì lạnh bình tĩnh nhìn tôi, tôi nhịn không được run rẩy gọi tên em.
"Bánh Ngọt."
"Học trưởng, tôi không phải tên Bánh Ngọt."
Tôi yêu thương nhìn em, nhịn không được giơ tay chạm tới em. Tôi đau lòng nhìn khóe mắt em chảy ra thứ nước trong lấp lánh đến chói mắt, em như vậy thật khiến tôi đau lòng.
"Bánh Ngọt, em đừng khóc."
Đường Bách Ngọc hai mắt nhắm lại nhu thuận dựa vào bàn tay tôi. Lòng bàn tay có thể cảm nhận được hơi ấm của em khiến tim tôi đều muốn nhũn ra.
"Học trưởng, anh thật phiền."
Nghe thấy Bách Ngọc cảm thán khiến tôi nhịn không được vui vẻ mà bật cười ra tiếng. Giờ phút này mọi hiểu lầm, giận dỗi giữa chúng tôi liền như bọt biển mà tan biến hết. Lòng tôi ngọt như mật, tôi nhẹ nhàng kéo em ôm vào lòng, dùng sức ôm chặt lấy em, tôi lúc này thậm chí còn không thấy đau đớn gì cả.
Bởi vì tôi đã có Đường Bách Ngọc rồi.
"Lương Viên, em yêu anh."
Tôi cả người run lên, tim đập như trống vỗ.
Thần linh ơi, nếu tôi có mơ, xin đừng khiến tôi phải tỉnh giấc.
Tôi không kìm được vị ngọt ngập trong cổ họng, càng siết chặt vòng tay ôm em vào lòng.
"Anh yêu em. Yêu em rất nhiều."
Sau đó liền hung hăng chiếm lấy môi nhỏ của em, day dưa không dứt.
-- Hoàn.