Trời không phụ lòng người, buổi tối hôm đó cuối cùng ta cũng biến thành người, nhưng tiếc là chẳng hề có tý ty gọi là hào quang rực rỡ, mà ngược lại là bụi đất đầy trời.
Cả một đêm dài đằng đẵng đó ta thực sự không có tâm trạng để ngủ. Cố Tử Hiên ở phòng trong vẫn an ổn ngủ. Còn ta đi loanh quanh ở phòng ngoài, nhưng đi được một lúc, bỗng phát hiện điều bất thường. Ta ngửi thấy mùi vải vóc bị cháy, theo hướng mùi này nhìn lại thì quả nhiên có chuyện lớn xảy ra.
Đó là phòng ngủ của Cố Tử Hiên, một đoạn của cây nến có lẽ là bị gió thổi ngã, lại vừa vặn rơi xuống cái mành cửa sổ, lúc này nó đang bốc lửa và đang dần dần lan đến phía giường, sợi dây trên đùi ta chỉ đủ dài để đi đến cửa phòng ngủ, tuy có thể thấy rõ tình hình bên trong nhưng lại không thể đi vào đó, và hiển nhiên hoạt động bị giới hạn thế này, ta cũng không có cách nào để lùi về sau. Nếu lửa cháy lớn, mà Cố Tử Hiên vẫn ngủ say như con lợn chết thì đừng nói hắn, ngay cả ta cũng phải chôn cùng.
Lửa cháy bốc ngùn ngụt, thậm chí còn tỏa ra từng đợt khói đặc, ấy thế mà Cố Tử Hiên vẫn bền lòng mà nằm trên giường được, còn ta đứng ở cửa phòng ngủ kêu chi chi hô hoán đến khàn giọng, mà hắn cũng không hề phản ứng lại. Ngọn lửa sắp lan đến người hắn đến nơi.
Giờ khắc này, ta xin thề rằng, lúc đó ham muốn biến thành người trong lòng ta chưa bao giờ mãnh liệt đến thế. Nghĩ đến Cố Tử Hiên cho ta ăn gà, cho ta uống rượu, và thực ra hắn cũng tạm coi như người tốt, nếu chết vậy thì có phần đáng tiếc, cho dù chết thì cũng nên là bị ta cắn chết.
Lúc này nền đất trong phòng bị lửa thiêu nóng rừng rực, chân sau của ta bị sợi dây kiềm chế nên chỉ có thể ngửa cổ cố gắng vươn chân trước với tới, nhưng vùng đất đó quá nóng khiến móng của ta co rụt lại. Vậy nên ta đành quay đầu nỗ lực cắn đứt sợi dây, nhưng có cắn đến trẹo quai hàm thì sợi dây cũng không sứt mẻ. Ta giãy dụa hai cái. Bỗng nhiên ngũ tạng nóng rát đau đớn, phản ứng này giống hệt như lúc ta ăn viên thuốc đen kia, nhưng lần này đau còn dữ dội hơn nhiều, mà thời gian đau cũng lâu hơn. Ta đau đến nằm úp sấp trên mặt đất. Cảnh vật xung quanh cũng bắt đầu nhòe đi, đến khi mở mắt ra thì đã thấy tất cả mọi vật đều thu nhỏ đi.
Ta dụi dụi con mắt, cứ nghĩ là bản thân mình còn choáng váng, nhưng khi vươn vuốt lên thì không còn là bộ móng vuốt đầy lông nữa, mà là làn da bóng loáng, trên mặt cũng không còn lông hồ ly nữa, cúi xuống nhìn thân mình mới giật mình hô lên một tiếng.
Không phải là mọi vật thu nhỏ đi mà là ta đã biến lớn lên. Trong tình huống nghìn cân treo sợi tóc, tiềm năng của ta bỗng bộc phát, hóa thành người! Thật là đáng mừng!
Sau khi biến thành người thì chuyện dễ xử lý hơn nhiều, ta không cần dùng hàm răng nữa, ngón tay linh hoạt hơn so với móng vuốt, ta cúi người cởi sợi dây trên chân, rồi chạy vọt vào phòng ngủ, trong bụng thầm nghĩ, Cố Tử Hiên, ngươi số đỏ lắm mới gặp đúng lúc ta tu hành đắc đạo, tiện thể cứu ngươi một mạng, xem như trả lại ân ngươi cho ta ăn gà nướng.
Ngày trước con chồn xuống chân núi trộm gà xong, rất thích lặng lẽ ngồi trong bụi cây để nghe người ta giảng đạo về những câu chuyện xưa xảy ra trong cuộc sống thường ngày, nơi nào mà có mặt anh hùng thì đều cứu được người bị nạn, về sau đương nhiên càng tốt đẹp hơn, cho dù danh tiếng không lưu lại đến muôn đời sau, nhưng vẫn có thể ưỡn thẳng lưng dùng tư thế oai hùng hiên ngang mà chỉ tay một phen trước giang sơn. Bởi vậy con chồn kia cực kỳ hâm mộ, mỗi lần nghe xong những câu chuyện này, đều về kể lại cho ta nghe, từng câu chuyện tích lũy qua bao tháng ngày, khiến ta bắt đầu có chút hâm mộ những người anh hùng, thỉnh thoảng cũng có suy nghĩ muốn làm anh hùng một phen.
Đến khi ta cứu được Cố Tử Hiên ra ngoài, thì cảnh thực tế lại không hề có cái gì gọi là tư thế oai hùng hiên ngang. Lửa trong phòng ngủ quá lớn, mà thân ta mặc bạch y bị cháy thủng lung tung, tóc tai thì rối bời thành đống, thật sự trông chả khác nào ăn mày, khiến lòng ta đau thương mãi. Bộ bạch y nay chính là bộ lông của ta biến thành, bây giờ bị phá hủy đến mức này, chờ đến khi ta biến trở lại nguyên hình thì có khác nào hồ ly bị bệnh rụng lông. Nghĩ đến đây, ta không kìm nén nổi nỗi bi ai, chẳng kiêng dè gì mà đặt mông ngồi bệt xuống đất gào khóc.
Còn Cố Tử Hiên kia thì ngồi đối diện quan sát ta, trên mặt lại chứa nét cười. Lúc ta biến thành người lay hắn tỉnh dậy thì hắn lập tức khôi phục thần trí, nhưng không hề để tâm đến vụ hỏa hoạn, mà chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ta với vẻ mặt vô cùng dịu dàng. Ta không nhịn được mà ngừng khóc, hé ra khuôn mặt sầu khổ nhìn hắn, trong đầu thì nghĩ, có phải Cố Tử Hiên đột ngột gặp biến cố, bị hỏa hoạn dọa thành kẻ ngu si không? Nghĩ thế xong định nhích lên trước để kiểm tra, thì không ngờ Cố Tử Hiên lại nắm lấy tay ta, rồi thuận thế kéo ta vào lòng.
“Thanh Thanh, Thanh Thanh.” Hắn nở nụ cười, ngón tay vuốt lên khuôn mặt ta. Hắn tựa hồ như nhìn ra ngờ vực trong mắt ta, nên hảo tâm giải thích, “Ta biết tên nàng, ta biết nàng, biết từ rất lâu rất lâu rồi. Và vẫn luôn một mực chờ nàng.”
Ta vẫn không hiểu hắn đang nói gì, chỉ nghi hoặc mà trừng mắt nhìn hắn.
Cố Tử Hiên lại cười đến không thể đè nén nổi: “Kiếp trước nàng là một cô hồ ly vừa tinh ranh vừa quái đản nhưng tu hành ngộ tính rất cao, sao giờ lại trở nên ngớ ngẩn như vậy? Nàng không nhớ được ta cũng không sao, ta nhớ kỹ nàng là tốt rồi, nàng chỉ cần nhớ ta là Cố Tử Hiên, về sau là người sẽ chung sống mãi mãi với nàng.”
Ta ngửa đầu thăm dò hỏi: “Ngươi mỗi ngày sẽ cho ta ăn gà sao?”
Cố Tử Hiên gật đầu.
Nhưng ta vẫn chưa thể tin hắn, loài người luôn luôn thay đổi, nên lắc đầu: “Ta muốn trở về núi của mình. Ân cho ăn gà nướng của ngươi ta cũng báo đáp xong rồi.”
Cố Tử Hiên không đồng ý: “Ân nàng đã báo đáp xong, nhưng còn của ta nữa, nàng cứu mạng ta, ta sẵn lòng lấy thân báo đáp.” Nói xong hắn lập tức bế ta vào sương phòng.