Chẳng biết tại sao tối nay Hành quán Tây Hạ lại đèn đuốc sáng trưng, canh giữ nghiêm ngặt, không khí khẩn trương khác thường. Bạch Ngọc Đường từng một lần thám hiểm cấm địa Hoàng Cung, mà Hành quán đêm nay so với cảnh giới trong Hoàng Cung cũng không hề thoải mái hơn một chút nào, Bạch Ngọc Đường mơ hồ cảm thấy được sự tình không ổn. Bất quá cũng may lần này mặc y phục dạ hành, lại thêm khinh công cao cường (cái này là chém), cũng không phải quá khó khăn để né tránh khỏi tầm nhìn của binh lính trông giữ.
Bạch Ngọc Đường xoay xoay, vòng vòng hai ba cái đã tới đình viện nơi vị tướng quân cấp cao trong triều cư ngụ. Trong một loạt sương phòng, có một căn phòng sáng sủa đặc biệt, Bạch Ngọc Đường nhảy vút một cái lên nóc phòng, giống như con mèo tìm tìm một góc nhỏ, lặng lẽ nhấc mái nhói lên chừa ra một khe hở con con, Bạch Ngọc Đường đem mặt dán sát lại khe hở nhìn quanh căn phòng. Trong có bốn người đàn ông trung niên đang ngồi trên bàn cùng nhau, vừa nhìn qua dáng dấp thì biết ngay là người Tây Hạ. Trong đó có một người đàn ông bộ dáng dũng mãnh, khí phách khoáng đạt. Đoán chừng hắn ta là người mới của Lý Nguyên Hạo, quả nhiên người đàn ông gầy gầy bên cạnh gọi hắn ta là “Thác Bạt tướng quân”.
Thác Bạt tướng quân vẻ mặt u ám, bên trong phòng một mảnh trầm mặc. Tướng quân ngồi đối diện với một nam nhân che khuất nửa cái mặt, chỉ lộ ra một vết sẹo dài ngoằng do đao chém xuyên suốt cả khuôn mặt. Bạch Ngọc Đường biết người này võ công cao thâm, bời vì ba người kia hô hấp đều có thể dễ dàng cảm giác được, chỉ có người này hô hấp thật vi diệu (nhẹ nhàng), nếu bây giờ người này đứng đằng sau mình, đến ngay cả Bạch Ngọc Đường cũng không dám chắc chắn sẽ cảm giác được.
Tướng quân đánh vỡ cục diện bế tắc:
“Nếu bệ hạ qua tối nay còn chưa trở về, Thiên Tịch, ngươi liền đem cao thủ nghĩ cách cứu viện bệ hạ ra ngoài, nếu Đại Tống đã biết được kế hoạch tiến công của quân ta, vậy chỉ còn cách nắm chặt thời cơ mạnh tay một nhát, thừa dịp lúc quân Tống hãy còn chưa hoàn toàn hợp thành thế phòng vệ”.
“Thuộc hạ tuân mệnh.” – Người bịt mặt kiên định mà gật đầu một cái.
Bạch Ngọc Đường trong lòng thầm nghĩ, thì ra người tên Thiên Tịch chính là ám bộ mà triều đình Tây Hạ vẫn thường gọi, đều là tập hợp một ít người có võ công cao cường, nhiệm vụ chính là hoàn thành công việc ám sát cùng nghĩ cách cứu viện.
Tướng quân đột nhiên quay mặt sang người nam nhân ngồi bên cạnh vẫn im lặng từ nãy giờ, người này tướng mạo bình thường, nhưng là đôi mắt lộ ra sự sắc bén cùng nhanh trí.
“Nhân Đa huynh, chuyện Triển Chiêu chỉ sợ không thể kéo dài thêm nữa, cơ hội giải quyết chính là ngay buổi tối nay.”
Bạch Ngọc Đường vừa nghe đến hai chữ Triển Chiêu, đáy lòng không khỏi run rẩy một hồi, lại càng ngừng thở, tập trung tinh thần nghe ngóng không dám bỏ sót một câu chữ nào.
Nam nhân tên gọi Nhân Đa ngửa mặt lên trời thở dài:
“Đại tướng quân, việc đã đến nước này, tại hạ cũng không ngăn trở thêm nữa, có lẽ là thiên ý đi. Vốn nghĩ một năm đãi ngộ cùng ái mộ có thể khiến cho Triển Chiêu hồi tâm chuyển ý cho Đại Hạ ta sử dụng, đáng tiếc Triển Chiêu cuối cùng vẫn là một bậc trung thần của Tống triều. Thật không biết nên khen ngợi hay nên chửi mắng hắn ngu ngốc không biết rõ thời thế. Nhưng bệ hạ cho dù đã biết rõ tâm ý của Triển Chiêu, mà vẫn không thể đoạn tuyệt với Triển Chiêu, mới dẫn đến kế hoạch tiến công bây giờ bị tiết lộ, bên ta bị lâm vào cục diện bị động đi!? Nếu không, với đội quân yếu ớt của nhà Tống cùng phòng thủ phân tán, như thế nào có thể khiến cho bên ta biến thành thế giằng co với bên chúng như hiện tại đâu, chắc chắn sớm đã bị bên ta đánh cho quan lính tan rã.”
“Hắc hắc! Bệ hạ như thế nào là bởi vì luyến tiếc tài năng mà đối đãi với Triển Chiêu như vậy đâu? Có ai không biết Triển Chiêu làm bạn ngủ hàng đêm của bệ hạ chứ, nhất định là công phu trên giường rất cao, làm cho bệ hạ mất hồn mới luyến tiếc đi.” (Hừ,chúng hủ đâu, lôi tên khốn này ra ngũ mã phanh thây!!! >_<)
Nam tử gầy gò vẻ mặt mang đầy ý dâm đãng:
“Bệ hạ vì một tên tiện nhân như vậy, rước lấy nhiều chuyện đồn nhảm trong triều đình, khiến cho trong triều lòng người một phen lay động. Nửa năm trước đối với kế hoạch chiếm đánh Tống cứ kéo dài rồi lại kéo dài, nghe nói chính là tiện nhân kia cả đêm ở dưới gối bệ hạ nói chiến tranh sẽ khiến dân chúng thương tổn, bệ hạ cư nhiên cũng bị mê hoặc, nếu không vì có một vài bộ lạc cùng nổi dậy bức bách bệ hạ thân chinh Tống cẩu, chỉ sợ một đời công đức của bệ hạ đều bị hủy hoại trên người Triển Chiêu. Hắn thật là một yêu nhân khó lường a, nghe nói bệ hạ từng chính mắt chứng kiến Triệu Trinh động thủ động cước với Triển Chiêu, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã bị hắn hấp dẫn thật sâu, Triệu Trinh còn nói bán cho bệ hạ một cái nhân tính, nhịn đau bỏ đi thứ mình yêu thích. Đồ tiện nhân này!!! Thối!”
Bạch Ngọc Đường nghe xong những câu này, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, có một lại đau nhứ chui tọt vào trong tận đáy lòng, Bạch Ngọc Đường đã từng tưởng tượng qua Triển Chiêu phải trải qua những gì kho còn ở Tây Hạ, duy nhất loại trừ loại chuyện này, hoặc là bản thân hắn vẫn cố tình lảng tránh. Hắn thật sự không thể tin Triển Chiêu trong lời nói này là sự thật, nhưng là những người không chút nào không có ý tứ phản bác, Bạch Ngọc Đường chỉ cảm thấy sau lưng một trận rét lạnh xuyên qua, tâm giống như mất trọng lượng rơi thẳng xuống vực sâu. Chính là Bạch Ngọc Đường vẫn mạnh mẽ vực lại tinh thần, tiếp tục nghe nốt câu chuyện cửa bọn họ, hắn nhất định phải tìm được Triển Chiêu, hắn chỉ tin tưởng những gì từ chính miệng Triển Chiêu nói ra.
Nhân Đa mặt không chút thay đổi mà trừng mắt nhìn người nam nhân gầy gò một cái:
“Cổ Tẩm đại nhân, rất nhiều chuyện ngài cũng không hiểu được, nói nhiều tất mất (ý là “chim lợn” nhiều nên câu chuyện sẽ bị cắt xén nhiều),cẩn thận những lời này để người khác nghe được, không biết sẽ truyền thành cái dạng gì mà lọt vào tai bệ hạ, lúc ấy ngài có muốn minh oan cũng không biện bạch nổi.”
Cổ Tẩm nghe vậy cúi thấp cái đầu, xấu hổ mà cười hai tiếng:
“Nhân Đa đại nhân chớ dọa tại hạ chứ, đại nhân theo hầu hạ bên người bệ hạ từ khi sinh ra, so với ai khác đều hiểu rõ hơn tính tình bệ hạ. Tại hạ không dám nữa, không nói, không nói nữa.”
Trong phòng yên tĩnh trở lại, Thác Bạt tướng quân nãy giờ vẫn ngồi ngay ngắn hít sâu một hơi, rút trường kiếm bên hông ra, “sang” một tiếng liền chém vỡ một góc bàn.
“Tốt, vậy quyết định rồi. Nếu Triển Chiêu hôm nay không biết chết sống mà trở về, chúng ta liền thừa lúc bệ hạ không có ở đây mà giết chết Triển Chiêu. Tiền trảm hậu tấu, diệt trừ chướng ngại vật của Đại Hạ, cho dù bệ hạ có trở về, ván đã đóng thuyền, cũng vô pháp làm gì chúng ta.”
“Được!” – Ba người còn lại cũng lên tiếng trả lời rồi cùng đứng dậy, đẩy cánh cửa ra khỏi phòng.
Bạch Ngọc Đường nghe được cái cuối cùng, đã là tâm thần vô chủ rồi (kiểu hồn kìa khỏi xác há!), không phải Bach Ngọc Đường tâm trí yếu ớt, thật sự vừa nghe xong chuyện ngoài ý muốn lúc trước của Triển Chiêu, ngay lập tức bốn người liền quyết định hành động đi giết chết Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường chỉ cảm thấy trong óc lộn xộn một chặp, vướng víu không thoát. Chỉ hành động theo bản năng, lặng lẽ theo bốn người đi tới một cái sân khác.
Còn chưa vào đến trong sân, trong không khí liền tràn ngập hương thơm nồng đượm của hoa quế. Hoa trên cây nửa phần đã rụng trên mặt đất, trên mặt đất tràn đầy những cánh hoa nho nhỏ mềm mại màu vàng, như những giọt nước mắt của con người rớt ra sặc sỡ loang lổ dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng nơi này. Một dáng người gầy yếu mơ hồ hiện ra dưới hàng rào lưa thưa làm bằng cây mây, một cái vạt áo làm từ gấm cao cấp màu trắng xáng lạn bay lất phất trong không trung, càng làm nổi bật lên dáng người tiêu sái dị thường. Hắn đang chậm rãi rót rượu ra chén, đó chính là rượu Nữ Nhi Hồng mà Bạch Ngọc Đường cực kỳ quen thuộc. Cái thân ảnh đã từng trăm lần, ngàn lần xuất hiện trong giấc mộng của Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường không ngừng há miệng kêu “Chiêu”, “Chiêu”, chỉ là kêu không ra bất kể một thanh âm nào hết. Miêu Nhi của hắn giờ phút này như lạ như quen. Một khắc khi hắn nhìn đến Triển Chiêu, tất cả hoài nghi cùng thất vọng tràn ngập trong tâm hắn liền hoàn toàn tiêu tan, biến mất. Miêu Nhi của hắn làm sao có thể yêu người khác được chứ? Bạch Ngọc Đường lại quay ra nhìn bốn người kia thì đột nhiên phát hiện tên nam nhân bịt mặt đã không thấy đâu nữa, thầm nghĩ trong lòng không tốt, rút kiếm tự hộ đã là không còn kịp rồi, đành phải mạnh mẽ đem thân mình co rụt lại tránh sang hướng bên cạnh, nhưng là trong nháy mắt vẫn cảm thấy mát lạnh chỗ cánh tay, chiếc loan đao (1) vẩy ra một chuỗi huyết châu, người bịt mặt kia dĩ nhiên đã lặng yên không một tiếng động mà đi tới phía sau mình đánh tới.
Bạch Ngọc Đường quay mình cùng người bịt mặt ứng đối ở một chỗ, nhưng vẫn không ngừng nhìn Triển Chiêu bên kia. Chỉ thấy ba người kia đồng loạt rút binh khí nhằm hướng Triển Chiêu mà xông tới, Bạch Ngọc Đường la lớn: “Miêu Nhi, cẩn thận!”. Trong nháy mắt ngay khi binh khí sắp chạm tới trên người Triển Chiêu, một đường kiếm quang cắt qua bóng đêm, đánh rạt mấy binh khí kia ra khỏi người, đồng thời cũng chiếu sáng làm lộ lên khuôn mặt tuấn mỹ. Bạch Ngọc Đường quay đầu lại xem Triển Chiêu kiếm thế sắc bén, lập tức đem ba người kia bức lui ra sau vài bước, nội tâm toáng trấn an, không hổ là Miêu Nhi của chính mình, võ công dường như lại hoàn mỹ thêm. Sau đó nhìn lên đôi mắt đen mượt ấm áp mà thân thiết, Miêu Nhi hướng chính mình mỉm cười, sóng mắt lưu chuyển. Nhưng hai người còn không kịp ngắm nhìn lẫn nhau, chiêu tiếp theo của đối thủ đã lao đến.
Ngưởi bịt mặt tuy rằng khinh công cao siêu, nhưng dùng loan đao cũng không có đạt được tới trình độ cao giống khinh công của hắn, dù vậy, cũng coi như là cao thủ nhất đẳng rồi, nhưng ngay cả như vậy, vẫn không thể so sánh cùng Bạch Ngọc Đường, chính là hiện tại cánh tay cầm kiếm của Bạch Ngọc Đường đang không ngừng chảy máu, vung kiếm lên liền đau đớn kịch liệt, còn không tự chủ cứ luôn chú ý tới tình thế chiến đấu bên Triển Chiêu, cho nên cũng chỉ là vừa đủ ứng phó với người bịt mặt mà thôi.
Triển Chiêu bên này cũng cực kỳ không thoải mái, lấy một người chặn thế công liên tiếp của ba người, Triển Chiêu đứng lên chống đỡ ba người cũng có phần cố sức, đại đao của tướng quân chém xuống vô cùng mạnh mẽ, kiếm trong tay Triển Chiêu không phải Cự Khuyết, mà là một thanh bảo kiếm nhẹ. Thác Bạt đem sức mạnh tập trung lại bàn tay, đem đại đao hướng về phía chính mặt Triển Chiêu mà chém xuống. Triển Chiêu khó khăn lắc mình né tránh, thừa lúc tướng quân không kịp xoay người, nương thân theo đó mà lên, kiếm trong tay như rắn trườn nhẹ nhàng xoay vòng đi đến, “Roẹt” một tiếng cắt ngang qua một mảnh quần áo trước ngực tướng quân, lập tức một đường máu tuôn ra. Kiếm trong tay Triển Chiêu còn chưa kịp theo người tướng quân văng ra, tên mặt gầy đã di chuyển đến sau lưng Triển Chiêu, dao găm sắc bén đâm thẳng giữa lưng Triển Chiêu. Triển Chiêu đã không còn kịp xoay người, chỉ còn cách đem vỏ kiếm đang cầm trong tay còn lại dựng thẳng ở sau lưng mình, dao găm đâm thật sâu vào thân vỏ kiếm. Mà lúc này kiếm trong tay Triển Chiêu đã chuyển sang cuốn lấy cẳng chân của tên nam nhân mặt gầy, hung hăng đâm một nhát. Tên mặt gầy đang cố gắng rút dao găm ra, Triển Chiêu đơn giản đem vỏ kiếm đưa ra phía trước, tên mặt gầy bắt buộc phải lùi về sau vài bước. Đột nhiên cảm nhận một trận đau đớn ở cẳng chân, nhìn xuống dưới cẳng chân, chỉ thấy ống quần đã bị máu tươi nhiễm hồng, miệng vết thương sâu có thể thấy được xương [đáng đời tên khốn nhà ngươi!(*≧m≦*)].
Không đợi Triển Chiêu kịp bình ổn, lại một luồng kiếm quang lạnh lẽo công kích tới, kiếm của Nhân Đa đã muốn đâm tới trước ngực, chính là tốc độ lao tới chậm chạp, kiếm khí cũng yếu, Triển Chiêu đã sớm hiểu rõ, thoáng cái đem kiếm trong tay hắn vòng xuống dưới, lập tức lấy kiếm phản thủ, định đâm vào hõm vai đối phương. Ai ngờ đối phương không tránh né chút nào, tập trung nội lực vào bàn tay, hướng vào ngực Triển Chiêu đánh một cái. Tốc độ cực nhanh, không cùng tốc độ với kiếm trong tay Triển Chiêu đang đánh tới. Triển Chiêu kinh sợ, trong miệng không khỏi hô: “Nhân Đa huynh”.
Nhân Đa sắc mặt trong giây lát khẽ biến nhưng phút chốc thay đổi trở lại:
“Triển Chiêu, kỳ thật sở trường của ta chính là chưởng pháp. Hôm nay chính là giờ chết của ngươi, đừng có trách ta.”
Vừa nói, dưới tay không một chút do dự, một chưởng vỗ vào ngay giữa ngực Triển Chiêu. Mà kiếm của Triển Chiêu chính là chỉ đi tới một chút, rồi dừng lại trong không trung. Nhân Đa rút chưởng về, ánh mắt phức tạp mà nhìn Triển Chiêu, vừa có ý quan tâm lại vừa lạnh nhạt. Triển Chiêu rốt cuộc chịu không được, cúi đầu ôm ngực, há mồm liền phun ra một ngụm máu nồng đậm, trên mặt đất tràn ra một đóa hoa màu đỏ tươi, sau đó lại một đóa, một đóa.
Bạch Ngọc Đường nghe được một âm thanh trầm vang, liền vừa vặn nhìn thấy Triển Chiêu bị chưởng lực vỗ vào chính ngực, lại thêm bộ dáng vô lực chống đỡ, trong lòng vạn phần lo lắng, lại cảm thấy được có chút ngoài ý muốn, thật không nghĩ rằng thân thể Triển Chiêu hiện giờ lại kém như vậy. Chỉ nghe thấy tên mặt gầy biểu tình chật vật đang ngồi dưới đất cười ha hả đứng lên:
“Triển Chiêu, có phải hay không không có nội lực rất thống khổ a? Ngay cả Cự Khuyết cũng cầm không nổi, còn gọi cái gì mà Nam Hiệp! Ha ha ha, ngươi hiện tại chính là kiếm thuật có cao tới đâu cũng chống đỡ không được bao lâu! Đừng tưởng rằng ngươi có đồng bạn có thể cứu ngươi, hắn đã bị thương ngay cả kiếm còn nâng không nổi. Ha ha ha, hôm nay hai người các ngươi đều phải chết ở nơi này!…….A!”
Một viên đá trắng mượt mà thẳng tiến nện nào trong cái miệng đang ngoác to của tên nam nhân mặt gầy, tàn nhẫn mà đánh ở trong cổ họng hắn, hắn nhất thời tắt thanh, viên đá thứ hai theo sát đó đập vỡ một loạt răng cửa hàm trên, hàm răng “rắc rắc rắc” đồng loạt rơi rụng. Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu thần tình lo lắng nhìn tay mình (tay anh Bạch), trong lòng hận chết cái tên gầy đáng chết, ban đầu mặc y phục dạ hành Miêu Nhi nhìn không ra, chính là nếu từ mấy chiêu thức mà nhìn kỹ, Miêu Nhi nhất định phát hiện mình bị thương không rõ. Hắn cũng hiểu được phải tốc chiến tốc thắng, dù sao cũng là đang ở tại Hành quán của người Tây Hạ, Miêu Nhi lại bị trọng thương, nếu tên gầy kia nói đúng sự thật, Miêu nhi không có nội lực để bảo hộ tâm mạch, chỉ sợ…..Bạch Ngọc Đưởng không dám nghĩ tiếp nữa, hiện tại chỉ có nhanh chóng giải quyết người bịt mặt trước mắt này, sau đó cấp tốc mang Miêu Nhi ra khỏi nơi này.
Bạch Ngọc Đường càng phấn chấn tâm thần, kiếm thế tàn nhẫn từng chiêu nối tiếp từng chiêu, liên miên không dứt đem người bịt mặt vây quanh trong vùng kiếm khí. Cái khăn che trên mặt người bịt mặt đã sớm thành mảnh nhỏ theo gió bay bay, lộ ra một khuôn mặt dữ tợn, Bạch Ngọc Đương trong lòng âm thầm hít một ngụm khí lạnh, thật sự chưa từng thấy qua người nào xấu như vậy, cho dù ban ngày ra ngoài cũng khó tránh khỏi hù dọa chết người. Bất quá xấu như vậy tất cả đều là do vết thương tạo thành, nhìn kỹ những vết thương này, cũng không có cảm thấy được cảm giác đau đớn.
“Người quái dị, võ công của ngươi không tồi, khinh công lại tốt, mặt như thế nào lại bị người ta vẽ thành như vậy? A, sẽ không phải khinh công là do sau này bởi vì muốn chạy thật nhanh nên mới luyện tập đi?”
Khuôn mặt của nam nhân quái dị co rúm lại, không khỏi lảng tránh cùng mặt đối mặt với Bạch Ngọc Đường đối diện (=]]]z), nhìn người trước mắt phượng mâu lưu quang, ngọc diện hoa đào, xấu nam tử lại khó có thể ức chế táo bạo vùng lên. Tâm tình lộn xộn, chiêu thức cũng vì vậy mà lộn xộn theo, Bạch Ngọc Đường xem đúng là cơ hội, một kiếm đam thẳng cổ họng nam nhân quái dị. Ngay tại khoảnh khắc mũi kiếm đụng tới hầu kết đang đứng thẳng, người nọ cư nhiên nhắm lại hai mắt, giống như đang nghênh đón cái chết của chính mình, khuôn mặt dữ tợn hiện lên nụ cười ôn nhu, giống như đang nhớ tới những ngọt ngào của người hắn yêu sâu sắc(ý chắc là nói tên này nhớ đến những ngọt ngào khi xưa của hắn và người hắn yêu nhất).
Bạch Ngọc Đường xưa nay quyết định tàn nhẫn, muốn người nào chết sẽ không có đạo lý lưu lại người sống, nhưng nhìn đến vẻ mặt sắp chết của người này, Bạch Ngọc Đường vậy mà lập tức gỡ bỏ ngay khí thế muốn giết hắn. Nụ cười này, nụ cười này, cực kỳ giống người nào đó. Bạch Ngọc Đường quay đầu nhìn phía đối diện liền thấy Miêu Nhi đang ngẩng đầu nhìn mình, đúng, chính là nụ cười của Miêu Nhi.
Không khí đông lại một giây, “Cám ơn!”-nam nhân quái dị kia mở mắt ra, trong mắt tràn đầy nước mắt, Bạch Ngọc Đường biết người này nhất định có một chuyện xưa bi thương, liền ý vị thâm trường mà đối hắn gật đầu một cái.
“Ngọc Đường.” – Triển Chiêu nhẹ nhàng gọi một tiếng, cơ thể rốt cuộc khống chế không được mà ngã về phía sau.
“Miêu nhi” – Bạch Ngọc Đường vội vàng từ nóc nhà lao xuống bên dưới, đỡ được cơ thể mềm yếu của Triển Chiêu. Nhìn Triển Chiêu trong lồng ngực cực lực âm thầm chịu đựng, chính là máu vẫn cuồn cuộn không ngừng theo khóe môi ứa ra, sắc mặt tái như giống như tuyết đầu mùa. Bạch Ngọc Đường âm thầm truyền cho Triển Chiêu một ít nội lực bảo vệ tâm mạch, lại phát hiện đan điền hắn trống trơn, cơ hồ không cảm giác gì có tồn tại nội lực, không có thời gian suy xét chuyện này nữa. Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn mọi nơi, lại phát hiện hóa ra ba người vốn ở trong sân thế nhưng hiện tại đều không thấy. Chọt nghe trên chỗ hành lang gấp khúc của lầu hai đằng sau lưng có tiếng của Nhân Đa, Bạch Ngọc Đường quay đầu một cái, vậy mà một loạt cung tiễn thủ đã đồng loạt xắp xếp chỉnh tề thành hai hàng dài thẳng tắp, đều đã căng dây, chỉ còn cách một khắc tên bay ra khỏi dây cung.
“Triển Chiêu, ngươi mặc dù đối ta hạ thủ lưu tình, nhưng là vì Đại Hạ, tối nay ta phải giết ngươi. Bắn tên!”
Lời còn chưa dứt, âm thanh mũi tên xuyên gió điếc tai muốn chết, Bạch Ngọc Đường bỗng chốc ôm chặt lấy Triển Chiêu, đưa lưng về phía trận tên nhảy vụt lên không trung, một trận mưa tên đầy trời bao phủ lấy cả hai người bọn họ.