Triệu Tĩnh Tĩnh liếc nhìn sắc mặt xanh xám của Cục trưởng Thái.
Cục trưởng Thái gật đầu, ông cảm thấy bây giờ gọi bất cứ người nào đến thẩm vấn đều tốt hơn so với chàng công tử bột Kỷ Nghiêu.
Triệu Tĩnh Tĩnh đẩy cửa phòng thẩm vấn đi vào.
Kỷ Nghiêu ngồi thẳng dậy, nhìn Triệu Tĩnh Tĩnh ngầm trao đổi, sau đó hai người ra cửa bàn bạc. Hai người bọn họ hình như bắt đầu tranh cãi, không biết Kỷ Nghiêu nói gì đó, Triệu Tĩnh Tĩnh đỏ mặt từ chối: “Không được, tôi không biết.”
Kỷ Nghiêu nghiêm nghị: “Đây là mệnh lệnh.”
Triệu Tĩnh Tĩnh xem ra rất giận nhưng không thể phản kháng, giống như một người phụ nữ tốt bị ép làm g.á.i đ.i.ế.m vậy. Nhìn qua màn hình camera, Chu Lỵ huých Trương Tường: “Đội trưởng Kỷ lần này lại nghĩ ra quỷ kế gì đây?”
Trương Tường đưa tay ra, gẩy gẩy mấy miếng snack khoai tây bằng gương mặt ghét bỏ, rồi nói: “Đừng bao giờ đoán tâm tư của đội trưởng Kỷ. Cho dù cô có cố đoán cũng không thể hiểu được.” Nói xong anh ấy rút quyển sổ da mày hồng chuẩn bị ghi chép cuộc thẩm vấn cực kỳ không bình thường này lại để sau này học tập thêm kỹ xảo lấy lời khai của một trinh sát hình sự. Là một trong những fan của Kỷ Nghiêu, Trương Tường rất nghiêm túc.
Bình thường thẩm vấn, Kỷ Nghiêu sẽ đóng vai mặt đỏ, một cảnh sát nóng nảy, cọc cằn; Triệu Tĩnh Tĩnh với gương mặt hiền lành sẽ đóng vai mặt trắng. Hai người một xướng một họa gạ hỏi kẻ tình nghi.
Thế nhưng lần này Kỷ Nghiêu không muốn đóng vai mặt đỏ, anh yêu cầu được đổi vai với Triệu Tĩnh Tĩnh: “Tĩnh Tĩnh, con người đều ẩn chứa mặt dịu dàng, do vậy cậu không cần phải sợ tôi không thể kiểm soát được mặt trắng này.”
Triệu Tĩnh Tĩnh: “Đừng gọi Tĩnh Tĩnh nữa. Hơn nữa, tôi cho rằng đề nghị của cậu không thích hợp.” Tính cách của anh ấy không thể đóng được vai ác, không thể hung hăng với người khác huống chi đây lại là thẩm vấn đồng nghiệp trong Cục cảnh sát thành phố, tuy nói người ấy cũng nằm trong đối tượng tình nghi.
Hai người một lần nữa đi vào phòng thẩm vấn, ngồi đối diện Hàn Tích.
Hàn Tích gặp được Triệu Tĩnh Tĩnh, một người rất nghiêm túc trong công việc nên cô yên tâm hơn một chút. Cô chưa từng giết người nên không sợ bị tra hỏi, người lấy lời khai là người đáng tin cậy lại càng tốt hơn.
Kỷ Nghiêu ngồi ngay ngắn, nói với Hàn Tích một cách chân thành: “Đều làm trong ngành, cô cũng biết mời cô đến đây là quy trình bắt buộc, chỉ cần cô không giết người, chúng tôi sẽ trả lại sự trong sạch cho cô.”
Nghe thì có vẻ anh đang diễn nhưng thật sự trong thâm tâm anh cũng nghĩ như vậy. Anh nhất định lấy lại trong sạch cho cô.
Triệu Tĩnh Tĩnh nhìn Kỷ Nghiêu một chút, đây là câu của anh ấy đã bị Kỷ Nghiêu đoạt mất. Anh ấy đành nghiêm túc, nâng cao âm lượng: “Ngày 18 tháng 4, cũng chính là hôm qua, từ 8 giờ rưỡi đến 9 giờ tối cô ở đâu?”
Hàn Tích: “Tôi ở nhà, số 120 Lệ Trúc Uyển, căn hộ 402.”
Triệu Tĩnh Tĩnh cố gắng gằn giọng: “Có ai chứng minh không?”
Kỷ Nghiêu quay đầu nhìn Triệu Tĩnh Tĩnh: “Nói chuyện nhỏ giọng một chút được không, dọa cô ấy sợ thì sao?” Nói xong, anh dịu dàng nhìn Hàn Tích, vẻ mặt thương hoa tiếc ngọc.
Triệu Tĩnh Tĩnh như đang coi kịch, không thể thốt nên lời, cảm nhận được một luồng khí xấu xa toát ra từ người bạn này của anh.
Hàn Tích cảm nhận được bầu không khí khác lạ giữa hai người bọn họ, nhưng vì cô chưa từng chứng kiến phương thức hai người bọn họ lấy khẩu cung nên không thể đoán ra.
Cô đáp: “8 giờ 40 phút thầy dạy đại học của tôi gọi điện thoại đến, chúng tôi nói chuyện với nhau tầm 15 phút.”
Triệu Tĩnh Tĩnh lấy báo cáo nghiệm thi, đập mạnh lên bàn: “Sợi tóc vướng trên cúc áo nạn nhân hoàn toàn trùng hợp với DNA của cô, điều này giải thích thế nào?”
Nhờ Kỷ Nghiêu dẫn dắt, anh ấy nhanh chóng hòa vào màn kịch này, ra tay đập bàn cũng mạnh hơn. Anh ấy cảm giác rất kích thích và rất đã, ý nghĩ này của anh ấy thật sự quá biến thái.
Nhân vật đóng vai mặt trắng, Kỷ Nghiêu, nhẹ nhàng động viên: “Đừng sợ, chỉ cần giải thích rõ ràng, có chứng cứ là không sao.” Rồi anh nói tiếp: “Khát không, tôi cho người mang nước vào. Muốn uống nước trái cây hay cà phê. Thích uống ngọt không, bỏ mấy phần đường?” Nói xong anh đưa mắt nhìn camera, ra hiệu người bên ngoài phải linh hoạt một chút.
Chu Lỵ và Trương Tường đồng loạt dụi mắt, suýt chút nữa phát điên. Vị đội trưởng này của bọn họ làm cảnh sát được năm năm, trong năm năm đó tổng cộng đập nát bốn cái bàn thẩm vấn, cực kỳ dữ tợn; vậy mà lúc này ánh mắt cực kỳ dịu dàng khiến người ta tan chảy.
Hai người bọn họ nhìn màn ảnh nổi hết da gà.
Hàn Tích nhìn Kỷ Nghiêu: “Không cần, cảm ơn.”
Kỷ Nghiêu: “Đừng khách sáo, đều là người một nhà.”
Triệu Tĩnh Tĩnh cạn lời.
Thân là một cảnh sát hình sự chịu trách nhiệm thẩm vấn không thể nào nói với kẻ tình nghi ba chữ “người một nhà” như vậy được. Một khi đã bước vào phòng thẩm vấn, đừng nói là đồng nghiệp mà ngay cả người nhà cũng phải phân rõ giới hạn.
Không đúng, nếu như người nhà cần phải tránh tham gia vào vụ án, Triệu Tĩnh Tĩnh cảm thấy mình bị Kỷ Nghiêu chọc tức đến mức đầu óc trở nên lơ mơ rồi.
Hàn Tích tiếp tục nói: “Tối hôm qua sau khi tan ca, tôi đi siêu thị gần đó. Tôi có tiếp xúc với nạn nhân ở khu vực bán hải sản của siêu thị. Tôi bị trượt chân suýt ngã, lúc ấy nạn nhân đứng ngay bên cạnh. Tôi nghĩ tóc tôi vướng vào cúc áo của nạn nhân vào thời điểm đó. Siêu thị có camera, các anh có thể kiểm tra.” Rồi chủ động báo địa chỉ: “Siêu thị Đại Nhuận Phát, lầu 2, số 342 đường Chân Dương.”
Ngay từ đầu Kỷ Nghiêu đã biết Hàn Tích không thể nào là hung thủ. Cô là pháp y, rất hiểu rõ quy trình phá án của cảnh sát, sẽ không lưu lại chứng cứ lớn như vậy để bị bắt.
Suy luận xa hơn nữa, thực sự nếu cô là hung thủ, sợi tóc đó tuyệt đối sẽ không thể xuất hiện ở phòng xét nghiệm pháp y. Cô có vô số cơ hội để tiêu hủy chứng cứ nhưng cô không làm vậy.
Kỷ Nghiêu nhớ lại khi ở hiện trường, có thể cô đã phát hiện ra tóc đó là của mình nhưng không hề đôi co, dựa theo quy trình thu thập lại, rồi đưa đi xét nghiệm. Cô là một pháp y có độ chuyên nghiệp cao, không bỏ qua bất kỳ manh mối nào, cũng không hề tùy ý phỏng đoán chứng cứ, luôn tôn trọng sự thật.
Những ưu điểm này rất thu hút người khác, đặc biệt còn là một phụ nữ đẹp như vậy.
Kỷ Nghiêu ngẩng đầu nhìn Hàn Tích, nét mặt không biểu hiện quá nhiều cảm xúc nhưng anh có thể nhìn ra được một chút tâm tình từ trong đáy mắt cô. Đôi mắt lạnh lùng nhưng rất có thần, trong vắt như nước hồ, có ai đó ném một viên sỏi vào hồ nước ấy khiến nó chập chùng gợn sóng, tựa gió xuân thổi qua khiến lòng tràn đầy sự khoan khoái.
Anh đã sớm nhìn ra được, người phụ nữ trước mắt có thể nhẹ nhàng như nước nhưng cũng có thể nhiệt tình như lửa. Tuy nhiên cô muốn cất giấu tất cả những thứ thuộc về mình đó, chỉ chừa lại bóng dáng lạnh lùng cho những người xung quanh.
Anh đột nhiên cảm thấy hiều kỳ với thân thế của cô, hoàn cảnh trưởng thành của cô như thế nào mới tạo nên một người như vậy.
Đúng lúc này ánh đèn vụt tắt, toàn bộ phòng thẩm vấn đen kịt một màu.
Phòng thẩm vấn không có cửa sổ, cửa chính cũng không có khe hở. Điện tắt, giơ tay ra trước mắt cũng không nhìn được năm ngón.
Rất tối, không gian nhỏ hẹp không một âm thanh. Hàn Tích ngồi trên chiếc ghế lạnh lẽo, cả người cứng lại, cái lạnh vô biên từ đáy lòng tràn ra ngoài, khiến toàn thân cô như đóng băng.
Cô nhớ đến căn phòng nhỏ ở cô nhi viện khi bé. Trong đó không có đồ ăn, không có chăn, bé gái gầy yếu vừa đói bụng, vừa lạnh lại hoảng sợ, cô bé sợ chỉ một giây nữa thôi sẽ chết, chết trong bóng tối cô độc.
Kỷ Nghiêu đang tính mở miệng nói chuyện, đột nhiên anh cảm nhận được chiếc bàn khẽ rung, rất nhẹ, nếu không chú ý sẽ không nhận ra được. Anh khẽ cau mày, dò từng bước sang phía đối diện.
Hàn Tích cảm giác mình được một đôi tay ấm áp phủ lên, đôi tay đó đặt trên bả vai cô, giúp cô giảm bớt run rẩy. Nhiệt độ từ lòng bàn tay anh truyền tới khiến cả người cô như quấn trong chăn ở trong gian phòng có ánh sáng dìu dịu, trên bàn là dĩa sủi cảo nóng hổi, và dĩ nhiên cô không còn cảm thấy lạnh. Bên tai truyền đến âm thanh mạnh mẽ, rất nhỏ nhưng trầm ấm, người ấy nói: “Đừng sợ!”
Có người đẩy cửa vào: “Đội trưởng Kỷ, bị sập cầu chì, bên kỹ thuật sẽ sửa ngay.” Ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài tràn vào, Kỷ Nghiêu buông tay ra trở về chỗ ngồi của mình.
Triệu Tĩnh Tĩnh trừng mắt, ngây ngốc nhìn Kỷ Nghiêu. Người đàn ông này tuy ngoài miệng nói toàn những lời không đứng đắn nhưng chưa bao giờ làm điều xằng bậy, rất tôn trọng và bảo vệ phụ nữ, chắc chắn anh sẽ không lợi dụng người ta gặp khó khăn.
Anh ấy nhìn sang Hàn Tích mới phát hiện sắc mặt cô trắng bệch, không còn chút máu, đôi môi tái nhợt, cặp mắt vẫn còn vương lại sự hoảng sợ chưa tan mất.
Đèn sáng lên.
Kỷ Nghiêu: “Phiền cô ở phòng tạm giam thêm một chút, chúng tôi cần đến siêu thị, coi lại đoạn bang ghi hình, trả lại sự trong sạch cho cô.”
Hàn Tích gật đầu một cái: “Cám ơn!” Giọng nói vẫn bình tĩnh, tựa như chuyện ở trong bóng tối ấy chưa từng xảy ra, cô không hoảng sợ và cũng không có người nào mang đến sự ấm áp cho cô.
Nội tâm Kỷ Nghiêu: Ái chà, cô gái, em đã thành công tạo nên sự hứng thú của tôi. Mẹ nó, chết tiệt mình lại thấy hứng thú với người phụ nữ này.
Ra khỏi phòng thẩm vấn, Kỷ Nghiêu liếc mắt nhìn: “Cục trưởng Thái không đến sao?”
Trương Tường cất quyển sổ tay: “Đến rồi!”
Kỷ Nghiêu: “Đâu?”
Trương Tường ấp úng, mặt ửng đỏ, không biết nên nói thế nào để cứu vãn hình tượng của thần tượng. Chu Lỵ lại lưu loát trả lời: “Bị lão đại chọc tức đến mức bỏ đi rồi.”
Kỷ Nghiêu: “…”
Mặc kệ thôi, điều quan trọng nhất lúc này là nhanh chóng phá án, Kỷ Nghiêu: “Trương Tường liên hệ với siêu thị Đại Nhuận Phát, trích xuất đoạn camera về đây. Chu Lỵ tiếp tục điều tra các mối quan hệ của nạn nhân, đặc biệt là người cuối cùng tiếp xúc với ông ta.”
Một cảnh viên khác chịu trách nhiệm điều tra ghi chép trò chuyện của Hàn Tích, liên lạc với thầy dạy đại học của cô chứng thực cô không nói dối. Chứng cứ không có mặt tại hiện trường thành lập.
Nửa tiếng sau, đoạn băng ghi hình đã được mang đến Cục cảnh sát.
Trương Tường ngồi trước máy vi tính, nắm con chuột màu hồng phấn, mở đoạn thời gian vị nữ pháp y đã đề cập/
Hàn Tích xác thực có tiếp xúc với nạn nhân. Camera tại siêu thị có độ phân giải cao, từng sợi tóc đều được ghi lại hình ảnh rất rõ ràng. Trong clip Hàn Tích suýt chút nữa té nhào, tóc đuôi ngựa vung một cái vướng trên cúc áo của nạn nhân, sợi tóc của cô lưu lại từ khi đó.
Kỷ Nghiêu đứng phía sau lưng Trương Tường, miệng ngậm ống hút hộp sữa vị chuối: “Phóng to hình ảnh lên tám lần.” Hai giây tiếp theo, anh nói tiếp: “Giỏ hàng.”
Trương Tường lập tức phóng to giỏ hàng của nạn nhân, trong thâm tâm cậu ấy thầm khen ngợi: Quả nhiên không hổ danh là đội trưởng Kỷ, am hiểu cách thức tìm dấu vết, khám phá chân tướng.
Sau đó anh ấy nghe được vị đại đội trưởng này nói tiếp: “Ai bảo cậu phóng to nạn nhân.”
Mặt Trương Tường ngây ra, tiếp tục phóng to giỏ hàng của Hàn Tích.
Kỷ Nghiêu ném hộp sữa vị chuối vào thùng rác, dùng ánh mắt của một tên trộm ghi nhớ từng đồ vật trong giỏ hàng, giống như muốn ghi nhớ hết tất cả những gì cô thích vào đầu: “Sủi cảo nhân cần tây, sủi cảo nhân bắp thịt heo của Long Fong, sủi cảo nhân thịt heo dưa cải của Wanchai Ferry…”
Cả giỏ hàng chỉ toàn sủi cảo, không có món nào khác, cũng không có đồ ăn vặt. Cô quả là người nghiện sủi cảo.
Loại món ăn này, ăn ba bốn ngày thì được, nhưng ngày nào cũng ăn thì chỉ cần nhắc đến thôi cũng muốn ói.
Vậy thì không phải là cực thích mà là do nó có ý nghĩa đặc biệt. Còn có khả năng khác chính là quá lười, lười đến mức không thể cứu chữa, lười đến mức không buồn đặt cả thức ăn ngoài.
Tuy nhiên nhìn dáng vẻ của cô không giống như dạng người lười biếng, vì vậy bánh sủi cảo với cô mà nói nó có ý nghĩa cực kỳ quan trọng, có lẽ liên quan đến tuổi thơ của cô.
Thế nhưng Hàn Tích quá phức tạp, cô như một núi băng, cái người ta nhìn thấy chỉ là một góc phủ đầy tuyết trắng, Kỷ Nghiêu không dám tự tiện phỏng đoán.
Trên thế giới này đâu chỉ có bánh sủi cảo, anh quyết định một khi có cơ hội sẽ đưa cô đi ăn thêm vài món ngon. Tuy nhiên hiện tại anh còn cách cơ hội này rất xa.
Đúng lúc này Chu Lỵ chạy vào: “Đội hai vừa phá được một vụ án trộm xe. Chiếc xe bị mất tội hôm qua, các anh đoán xem tên trộm xe là ai?”
Cô ấy cầm ly nước uống một ngụm rồi tiếp lời: “Đó chính là con trai của nạn nhân.”
Chu Lâm là con trai của nạn nhân Chu Thông, cũng là người tiếp xúc cuối cùng với ông ta. Theo như hắn khai nhận, tối qua hắn qua nhà ba mình ăn cơm, 7 giờ rưỡi rời khỏi đó, sau đó ở đến nhà một người bạn uống rượu, nhưng thật sự người bạn này không có ở nhà.
Nói cách khác, chứng cứ chứng minh Chu Lâm không có mặt ở hiện trường là giả.