Người yêu ngày đêm tưởng niệm đang ở trong ngực mình, lòng Vấn vô cùng bình lặng.
Đêm khuya, một người đàn ông nằm cuộn tròn trên giường, thần sắc bất an.
—— phân cách tuyến ——
Trạch tỉnh dậy khá sớm, vừa mở mắt đã thấy ngực nhấp nhô của người yêu, không lưu tình mà cắn mấy cái, xong mới chải đầu mặc quần áo xuống lầu tìm đồ ăn.
Trạch đi tới phòng bếp dưới lầu, phát hiện đã có sẵn hai ly sữa bò nóng, vì thế cậu cầm lấy một ly uống.
Liếm liếm tí sữa dính ở khoé miệng, Trạch thỏa mãn đi ra ngoài. Còn chưa ra khỏi phòng bếp, quản gia đã đi vào, bỏ mấy viên thuốc màu trắng vào ly sữa bò, viên thuốc rất nhanh đã hòa tan.
Trạch cảm thấy rất kỳ lạ, chẳng lẽ Vấn thật sự có bệnh? Là bởi vì anh không chịu uống thuốc mới phải làm thế ư? Trạch gọi quản gia vài tiếng, quản gia không để ý tới cậu, cầm hai ly sữa bò đặt ở đầu giường Vấn, sau đó lặng lẽ xuống lầu. Trạch ngồi bên mép giường, cúi đầu không biết đang suy tư gì.
Một đôi tay quấn lên eo mảnh khảnh của Trạch, kéo ngã cậu vào lòng ngực, môi hai người triền miên bên nhau.
Trạch đang nghĩ ngợi, bị anh làm giật mình, muốn xả giận nên nhéo mạnh mặt anh, nhéo, kéo đến gương mặt tuấn nhã biến hình luôn. Vấn nuôi chiều không chống cự, ánh mắt quét đến sữa bò bên cạnh, tươi cười ngọt ngào mà lấy lại, ôn nhu nói: “Em làm cho anh hả? Sao không thoải mái nghỉ ngơi đi, những việc này để giúp việc làm là được.” Nói xong, anh uống hết sữa bò, còn chưa đã thèm mà liếm môi.
Trạch biết bên trong có cái gì, nhưng lại không ngăn cản Vấn. Vấn được quản gia chăm từ nhỏ, quản gia coi anh như con ruột, đương nhiên sẽ không làm chuyện có hại, hơn nữa có bệnh thì phải uống thuốc.
Trong thuốc giống như thành phần an thần, Vấn bắt đầu ngáp, bế Trạch lên giường, lột sạch giày dép quần áo, ôm cậu vào trong ngực, hôn Trạch rồi ngủ.
Cái ôm của Vấn ấm áp, không có mùi cơ thể, rất sạch sẽ, Trạch cọ cọ, cùng nhau ngủ.