• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Miểu Di nằm nhoài trong lồng ngực Cố Chi Thanh, tuy rằng mùi vị trên người Cố Chi Thanh rất tươi mát rất dễ chịu, thế nhưng nó đối với loại mùi vị xa lạ này rất không thích ứng, giãy dụa muốn né ra.

"Ngoan, đừng nghịch, ta cho em đồ ăn ngon." Cố Chi Thanh đè lại cái đầu nhỏ của Miểu Di đang không ngừng chui ra khỏi lồng ngực mình, thân thể mềm mại lúc này vùi trong lòng anh, anh cố gắng khống chế kích động muốn vuốt lông, một đường tâm thần nhộn nhạo.

Cố Chi Thanh ôm Miểu Di trở về phòng ngủ, nhìn bộ lông nó có chút bẩn thỉu, từ bỏ ý nghĩ đặt Miểu Di lên giường, ngược lại ôm nó vào phòng tắm.

"Ngoan ngoãn ở đây chờ ta, đừng nhúc nhích." Trước tiên Cố Chi Thanh đặt Miểu Di trên ghế đẩu, sau đó lấy nước.

Miểu Di bị mùi vị trong lòng Cố Chi Thanh xông chóng mặt, nhìn động tác lấy nước của anh, nội tâm đấu tranh một giây liền từ bỏ, mình thật sự quá ư là bẩn, sắp có mùi lạ hết rồi.

Cố Chi Thanh vén tay áo, lộ ra bắp thịt rắn chắc, mở vòi nước, thử độ ấm, mới thả vào chậu nước, từ từ đặt Miểu Di coi như phối hợp vào nước ấm.

Anh chậm rãi đổ nước từ gáy Miểu Di xuống, lại dùng chút nước cẩn thận tỉ mỉ lau khu vực xung quanh đôi mắt cùng lỗ tai.

Giờ khắc này Miểu Di chỉ có thể ngồi im lặng, không dám tùy ý nhúc nhích.

Cố Chi Thanh giờ mới phát hiện trên cổ Miểu Di là một sợi dây mỏng tinh tế, anh kéo nó ra thấy trên đó có mảnh đồng nhỏ, mảnh đồng được giấu dưới lớp lông Miểu Di nên căn bản không thấy rõ. Cố Chi Thanh tới gần mới nhìn được hai chữ nhỏ viết trên đó -- Miểu Di.

"Miểu Di? Mèo con? Đây là tên em phải không?" Cố Chi Thanh đọc một lần, thì ra mèo con này cũng có cái tên manh như vậy.

"Meow~" Miểu Di nghe Đại Ma Vương gọi tên nó, từ khi bà bà tạ thế nó chưa từng nghe lại danh tự này, nó nghi hoặc ngẩng đầu lên, đáp lại Cố Chi Thanh.

Thấy con mèo nhỏ cư nhiên đáp lại mình, anh hài lòng gọi mấy lần.

"Miểu Di?"

"Meow!"

"Miểu Di~"

"Meo~"

"Miểu Miểu~"

"Meo..."

"Miểu Miểu~"

Miểu Di: "..." Cố Chi Thanh liên tục gọi tên không biết mệt mỏi, một bên tạo bọt cho Miểu Di. Mèo ta lười quan tâm anh, chẳng muốn đáp lại.

Cố Chi Thanh có chút không tin được lúc này mình đang hầu hạ sinh vật lông xù tắm rửa, mình không phải chán ghét động vật sao?

Không, không còn nữa, chí ít với Miểu Di là không phải.

Sau khi tắm rửa, Miểu Di trở nên thơm ngát, lông mao ướt đẫm dán lên người, toàn bộ con mèo trở nên vô cùng gầy yếu.

Cố Chi Thanh mò theo xương sống Miểu Di đi xuống, đau lòng nói: "Làm sao gầy như vậy, đợi lát sẽ cho em ăn."

Miểu Di bị Cố Chi Thanh mò ngưa ngứa, đứng lên run lông, bọt nước trên người bắn tung tóe, anh không kịp chuẩn bị nên hứng nguyên thân nước.

Cố Chi Thanh bật cười, dùng khăn tắm bao lấy Miểu Di còn đang run lẩy bẩy, lau khô nước còn dính trên người nó. Sau mới lấy máy sấy, điều chỉnh gió nhẹ thổi vào bộ lông.

Miểu Di nằm trên đùi Cố Chi Thanh, thoải mái hưởng thụ sự phục vụ của anh, "meo meo" hừ nhẹ.

Sấy khô cho miêu bệ hạ xong, nó lại khôi phục bộ dáng lông xù đáng yêu, Cố Chi Thanh mềm nhẹ hạ xuống trán nó một nụ hôn, mùi hương sữa tắm lập tức quanh quẩn nơi chóp mũi.

Bởi chưa từng nuôi mèo, Cố Chi Thanh không biết mèo có thể ăn gì, sợ cho Miểu Di ăn lại đau bụng, anh chỉ có thể lên mạng xin giúp đỡ.

Nhìn lời giải thích, Cố Chi Thanh gật gật đầu, thì ra là thế, nuôi mèo phải thực chú ý.

Miểu Di không có chuyện làm, trẫm được tắm rửa sạch sẽ, sao Đại Ma Vương chưa cho trẫm ăn? Liền nhảy lên máy tính trên bàn, vừa lặng lẽ vẫy đuôi thu hút sự chú ý của anh.

Chiêu này rất có hiệu quả, lực chú ý Cố Chi Thanh trong nháy mắt chuyển qua người nó. "Đừng gấp, cá hồi nhé được không? Ta liền dặn bọn họ đi làm."

"Dì Trương, nấu cá hồi đi, luộc ấy, đừng thêm muối." Cố Chi Thanh lấy điện thoại trong phòng ngủ, phân phó.

Trong lúc chờ đợi, Miểu Di dùng đầu cọ cọ lòng bàn tay Cố Chi Thanh, anh liền thuận theo xoa xoa cái đầu nhỏ.

Miếng đồng trước ngực Miểu Di dưới ánh mặt trời phản xạ tia sáng chói mắt. Cố Chi Thanh ngẩng đầu lên muốn tháo sợi dây này ra xem xét.

Cố Chi Thanh mới bắt đầu động tác, Miểu Di liền nhạy bén phát hiện ý đồ, móng vuốt đè miếng đồng trước ngực, móng khác thoát khỏi tay Cố Chi Thanh, lùi lại mấy bước, cảnh giác nhìn chằm chằm, Đại Ma Vương lại muốn cướp vật duy nhất nó có, tuy rằng anh cho mình ăn cá, nhưng không có nghĩa nó nguyện ý bỏ qua đồ vật chủ nhân cũ lưu lại.

Cố Chi Thanh từ ánh mắt Miểu Di nhìn thấu tâm tình tức giận, vội vã thu hồi tay, giơ hai tay ra hiệu mình sẽ không động thủ nữa, cố gắng xoa dịu tâm tình nó, anh thật vất vả mới xoát được độ thiện cảm đó!!!

"Không thể lấy sao? Xem ra nó rất quan trọng đối với em, được rồi, ta sẽ không đụng đến nữa."

Miểu Di nghi ngờ nhìn anh, xác định anh không đoạt tiếp, mới lần nữa chậm rãi đến gần.

Cố Chi Thanh từ từ duỗi lòng bàn tay để trên bàn, đầu Miểu Di cọ cọ, thôi quên đi, tha thứ cho nhà ngươi một lần vậy.

Đây coi như tha thứ sao, Cố Chi Thanh thở phào nhẹ nhõm, nguy hiểm thật.

Qua hồi lâu, con cá chín ra lò dưới sự kêu thán của Miểu Di.

Dì Trương bưng đìa gõ gõ cửa, nghi hoặc tại sao Cố Chi Thanh gọi cá hồi.

"Vào đi." Thanh âm Cố Chi Thanh từ phòng truyền đến.

Dì Trương mở cửa, sau đó thấy được sinh vật bà nghĩ không có khả năng xuất hiện ở Cố trạch -- một con mèo.

"Cố tiên sinh, này, đây là cái gì?" Dì Trương kinh ngạc trợn to mắt chỉ vào Miểu Di hỏi, thậm chí quên đặt đĩa xuống.

"Ừ, như dì thấy, đây là một con mèo." Cố Chi Thanh thành thật trả lời.

"không, không phải, Cố tiên sinh không phải ghét động vật nhất sao?"

Miểu Di lúc này đã đánh hơi mùi thơm của cá, như khỉ vọt tới trước mặt dì Trương, vòng quanh chân dì Trương, một bên "meo meo" giục bà thả đĩa cá xuống.

"Có lẽ nó là ngoại lệ đi, tôi rất thích nó, sau này nó sẽ ở cùng tôi." Cố Chi Thanh dặn dò dì Trương mua ít đồ dùng hằng ngày cho mèo, sau đó đưa đến phòng ngủ anh.

Dì Trương nhanh chóng tiếp nhận sự thật này, tiên sinh thích thì nuôi, hơn nữa mèo con này lớn lên lại vô cùng dễ thương, cũng khó trách tiên sinh yêu thích.

Dì Trương đi rồi, Cố Chi Thanh ngồi xổm bên cạnh Miểu Di. Nó ăn thật chuyên tâm, giống như không điều gì có thể phân tán sự chú ý của nó, đuôi nhỏ lay động, đung đưa khiến tim anh ngứa ngáy.

Miểu Di triệt để say mê với món cá hồi tươi béo ngậy này, nó thấy giấc mộng của mình sẽ trở thành hiện thực, dù sao Cố Chi Thanh trông có vẻ giàu có, hẳn sẽ không keo kiệt mấy con cá này đâu nhỉ?

Hiện tại coi như Miểu Di chính thức ở lại nhà anh, Miểu Di hết sức hài lòng, Cố Chi Thanh có thể cũng nghĩ như vậy.

Hết chương 4.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK