Chỉ là, anh không nghĩ tới lại “nhìn thấy” Thư Nhàn nhiệt tình cuồng dã kia!
Anh lẳng lặng ngồi một góc trong pub ồn ào, nhìn cô mặc váy ngắn đỏ rực lộ lưng lộ ngực nhảy trong đám đàn ông, đôi mắt câu hồn, môi đỏ tươi, cô tựa như ánh sáng duy nhất trong pub, che mất vẻ đẹp của những cô gái khác.
Cô cùng Thư Tĩnh nhỏ nhắn mẫn cảm lại thanh lệ ban ngày kia hoàn toàn khác biệt, loại thay đổi cực đoan này trong mắt bác sĩ nhất định bị coi là chứng “nhân cách phân liệt”, nhưng nghe Thư Tĩnh kịch liệt cãi lại, Huyễn Dạ Thần Hành chợt nhìn ra manh mối nào đó trên người cô.
Cô không phải Thư Tĩnh!
Anh khẳng định nhìn người đang nhảy trên sàn, không khỏi nhớ đến bóng dáng mặc âu phục trắng.
Thư Nhàn nhảy đến mồ hôi đầy người, khi cùng một người đàn ông ôm nhau trở lại chỗ ngồi, mắt sắc phát hiện Huyễn Dạ Thần Hành trong góc, kinh hỉ nhích lại gần, cái mông ngồi xuống cạnh bàn, nũng nịu cười nói: “Huyễn Dạ! Thật sự là anh!”
“Hi!” Anh miễn cưỡng chào hỏi.
“Ngày đó thật sự có lỗi, làm anh mất hứng, không có cách nào, khi cảm xúc của em không ổn định sẽ xảy ra tình trạng như vậy, đừng để ý nha!” Tay cô phóng lên vai anh, chu cái miệng nhỏ nhắn nói.
“Cảm xúc không ổn định?” Nhìn bộ ngực của cô cơ hồ rớt khỏi cổ áo, anh liền thở dài. Cô thật đúng là biết dùng tiền vốn của mình!
“Đúng vậy! Đây là tật xấu của em.” Cô nhún nhún vai.
“Vậy đêm nay em bồi thường tôi như thế nào?” Bóp đùi cô, suy nghĩ trong đầu anh đều là một người khác, nếu đổi thành Thư Tĩnh, sợ không phẫn nộ bẻ gãy tay anh mới là lạ.
“Như vậy, chúng ta hãy làm xong chuyện lần trước chưa làm đi!” Thư Nhàn lười biếng tựa vào bên tai anh thấp giọng lẩm bẩm.
“Em nói đó.”
“Ừm.”
“Tốt lắm! Lần này tôi phải đòi lại gấp đôi!” Anh đứng lên, thanh toán tiền, ôm lấy cô bước ra khỏi pub.
“Hắc, giờ đi đâu đây?” Thư Nhàn dựa vào lòng anh, chơi đùa nút áo anh.
“Nhà em?” Anh cố ý nói.
“Nhà em?” Cô sửng sốt.
“Không được sao? Sợ Hắc Vũ Sâm biết?” Anh giọng điệu khiêu khích.
“Không…… ai sợ ông ta? Dù sao ông ta cũng ít khi về, mẹ em lại xuất ngoại, tới nhà em đi!” Thư Nhàn cười lạnh, đêm nay vô luận như thế nào cô tuyệt đối sẽ không để Thư Tĩnh cản trở.
“Chúng ta đi thôi!” Anh vẫy xe taxi ngồi vào đi.
Qua ba mươi phút, bọn họ về tới biệt thự của Hắc Vũ Sâm, Thư Nhàn kéo anh vào trong, xuyên qua hoa viên, trực tiếp đi vào nhà nhỏ thuộc về cô.
Huyễn Dạ Thần Hành nhanh chóng nhìn quanh nhà, phong cách tươi mát, sắp xếp gọn ghẽ, nhà này vừa thấy liền biết người ở là một cô gái điềm đạm, Thư Nhàn trước mắt cùng mọi thứ trong nhà này thật sự không hợp.
“Đến phòng ngủ đi!” Thư Nhàn kéo anh đi vào một gian phòng ấm áp, chăn nệm bên trong được xếp chỉnh tề biểu hiện sự tỉ mỉ của chủ nhân.
“Căn nhà nhỏ này rất đẹp.” Anh tán dương.
“Đây là ông già Hắc Vũ tặng em, ông ta vì lấy lòng em, đem căn nhà thanh u nhất này cho em ở, ông ta cùng mẹ em ở căn nhà lớn đằng trước.” Thư Nhàn khinh thường cười cười, kéo rèm cửa sổ lại.
“Ông ta đối với em thật không tệ.”
“Rất tốt với em? Quên đi, ông ta muốn không phải em.” Thư Nhàn cười thầm trong lòng, cô đã sớm biết Hắc Vũ Sâm coi trọng là Thư Tĩnh, nhũng thứ này đều cho Thư Tĩnh, không phải cô.
“Cái gì?”
“Không có gì. Đến, lại đây đi, để em bồi thường tổn thất hôm đó của anh.” Thư Nhàn khoát tay, cười kéo anh đến bên giường, cầm lấy tay anh đặt lên bộ ngực mình.
“Cô bao lâu ra một lần?” Anh nhìn chằm chằm cô, đột nhiên hỏi.
“A?” Cô trợn to mắt, ngây dại. Anh ta…… nói cái gì?
“Thư Tĩnh cùng cô bao lâu trao đổi một lần?” Mắt lạnh của anh xuyên qua mặt nạ của cô, thẳng vào linh hồn cô.
“Anh…… đang nói cái gì? Em là Thư Nhàn, cũng là Thư Tĩnh, em thích dùng hai tên để tăng lạc thú cuộc sống……” Cô bất an cười. Anh ta đã biết? Làm sao có thể? Thư Tĩnh dám nói chuyện này với người khác mà không bàn bạc cùng cô! Phản đồ!
“Oh?” Anh bất động, lẳng lặng cười.
“Đừng nhiều lời, đêm nay chúng ta không thể lại lãng phí thời gian.” Cô nói xong ôm lấy anh, hôn lên cánh môi anh, muốn mượn kích tình ôm hôn để dời đi sự hoài nghi của anh.
Lần này hôn không có mê người như lần đầu tiên, bởi vì anh hôm nay không có tâm tình cùng cô vòng vo, anh là đến điều tra rõ một việc.
Không sôi nổi hôn trả cô, tay anh chậm rãi đặt trên trán cô, nhẹ giọng nói: “Đêm nay tôi không có hứng, ngủ đi!”
“Cái gì……” Thư Nhàn chỉ cảm thấy một sức mạnh to lớn bức cô về cảnh trong mơ, trước khi cô kịp chống cự, cô đã bị Thư Tĩnh hút ra khỏi thân thể.
Huyễn Dạ Thần Hành theo sát phía sau tiến vào trong mộng, anh ẩn trong bóng tối, nhìn Thư Nhàn hổn hển oán hận rít gào.
“Tĩnh! Mày ra đây cho tao! Vì sao mày cứ phá hư chuyện của tao?”
Thư Tĩnh nghe tiếng chị mình bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cô, kinh ngạc nói:“Thư Nhàn, chị tự trở lại sao?”
Hai Thư Tĩnh! Huyễn Dạ Thần Hành mắt lạnh nhìn các cô, rốt cục xác minh phỏng đoán của anh.
“Không phải mày kéo tao về sao? Tao thấy là mày ghen tị với tao, mỗi lần tao ở bên Huyễn Dạ Thần Hành mày sẽ phá hư chuyện tốt của tao!”
“Em chỉ muốn bảo vệ bản thân, chị không cần sự đồng ý của em liền đoạt cơ thể em, còn ác tính không thay đổi lại chạy đi câu dẫn đàn ông…… Nhàn, em thật sự chịu đủ rồi, em không bao giờ muốn gặp chị nữa!” Thư Tĩnh trong lòng tức giận, vẻ mặt không vui trách cứ Thư Nhàn.
“Có ý gì?” Gương mặt xinh đẹp của Thư Nhàn biến đổi.
“Em sẽ không cho chị mượn thân thể nữa, tôi muốn có cuộc sống bình thường……” Thư Tĩnh thống khổ nói.
“Bình thường? Hừ! Quái thai như mày có thể có cuộc sống bình thường? Vô dụng thôi, ý thức của mày đã gắn chặt với cảnh trong mơ, mày càng lúc càng không phân rõ mộng hay thật, thay vù về sau sẽ trở nên điên dại, tao khuyên mày không bằng hãy an phận ở trong mộng, giao thân xác cho tao đi!” Thư Nhàn đùa cợt nói.
“Chị nói cái gì?” Thư Tĩnh cả kinh nói
“Mày không phát giác sao? Từ khi mày bắt đầu cho tao ra ngoài, mày liền càng lúc càng bị cảnh trong mơ trói lại, mà tao càng lúc càng có sức mạnh để ra thế giới thật, nói đơn giản, địa vị của chúng ta đang trao đổi, đợi cho cô bị hãm trong mộng, thân thể mày chính là của tao.” Thư Nhàn ha ha nói ra mưu kế ban đầu của cô ta.
“Thì ra chị đã sớm tính như vậy……” Thư Tĩnh rùng cả mình.
“Mày đã sống lâu hơn tao mười năm, đem những ngày còn lại trả cho tao, vậy mới công bằng.”
“Chị……”
“Tao đã làm u hồn trong mộng đủ rồi, giờ đổi lại mày hãy nếm thử thống khổ mười mấy năm qua tao đã chịu đi!” Thư Nhàn lộ vẻ mặt dữ tợn.
“Không! Em không muốn! Nơi này rất tối! Em không muốn ở lại đây, em muốn trở về!” Thư Tĩnh hoảng sợ kêu to.
“Hừ! Tao sẽ không ày đi, thân thể của mày tao muốn chắc rồi.” Thư Nhàn cười lạnh, giơ tay lên, rút ra một cái lưới chụp lấy cô, xoay người chạy về phía xa xa có ánh sáng.
“Đừng như vậy, Thư Nhàn!” Thư Tĩnh bị lưới vây khốn, kinh hãi phát hiện sức mạnh của Thư Nhàn đã lớn hơn cô.
Phút chốc, một ánh đao chém đứt lưới trên người cô, cô kinh ngạc trừng mắt nhìn Huyễn Dạ Thần Hành từ trong bóng tối đi ra, chỉ thấy anh vươn tay về phía Thư Nhàn, Thư Nhàn tựa như bị nam châm hút bắn trở về.
“Ô!” Cô ta ngã xuống.
“Như vậy hơi quá đáng rồi?” Huyễn Dạ Thần Hành lạnh nhạt đứng giữa hai người bọn họ.
Thư Tĩnh mở to mắt, cái gì cũng không dám nói.
“Là anh?” Thư Nhàn lắp bắp kinh hãi, sao ngay cả Huyễn Dạ Thần Hành cũng đến đây? Anh ta đến tột cùng là loại người nào?
“Thì ra các cô thật sự là chị em song sinh, nhưng lại cùng chung một cơ thể, đây thật sự là trái lẽ thường.” Anh liếc Thư Nhàn một cái, ánh mắt bình tĩnh dừng trên người Thư Tĩnh.
“Anh vào bằng cách nào, dựa vào cái gì quản chuyện của chúng tôi?” Thư Nhàn oán giọng chất vấn.
“Tôi cũng lười quản chuyện các cô, chẳng qua, tôi cùng Thư Tĩnh có chút việc cần phải giải quyết.” Hiện tại anh biết ai là người đã gặp anh trong mơ.
“Thư Tĩnh? Thì ra anh thích loại con gái yếu đuối……” Thư Nhàn châm biếm liếc Thư Tĩnh.
“Nhàn!” Thư Tĩnh sợ cô ấy chọc giận Huyễn Dạ, liên tục ngăn lại.
“Nói cả nửa ngày, mày đã sớm câu anh ấy đến tay, còn giả mù sa mưa nói không muốn gặp lại anh ấy……” Thư Nhàn hừ lạnh một tiếng.
“Không…… không phải……” Thư Tĩnh vội vàng định giải thích, lại bị Thư Nhàn liếc đầy xem thường.
“Làm trò! Bằng không anh ấy sẽ ra tay cứu mày sao?”
“Em……” Cô cũng không biết vì sao.
“Tôi cứu cô ấy là vì tôi còn có việc muốn hỏi cô ấy.” Huyễn Dạ Thần Hành lạnh lùng cắt ngang lời các cô.
“Hỏi nó? Có chuyện gì hỏi em không phải được sao? Huyễn Dạ, chẳng lẽ anh tình nguyện đối mặt với con bé nhàm chán ngu ngốc này, cũng không muốn ở cạnh em sao?” Thư Nhàn bước tới ôm lấy cánh tay anh, hờn dỗi hỏi.
“Việc này……” Anh vuốt cằm, ra vẻ suy nghĩ.
Thư Nhàn lợi dụng lúc này, bắn một thanh dao nhỏ về phía Thư Tĩnh.
Huyễn Dạ Thần Hành nhanh tay lẹ mắt, thân hình nháy mắt che trước mặt Thư Tĩnh, tiếp được lưỡi dao, tiếp đó nhảy lên đánh mạnh về phía Thư Nhàn, đá cô ta ngất tại chỗ.
Thư Tĩnh không nghĩ tới Huyễn Dạ Thần Hành cô vẫn sợ hãi lại giúp cô, trong khoảng thời gian ngắn ngốc đương trường, không thể nhúc nhích.
“Đi nhanh đi! Chẳng lẽ cô đợi cô ta tỉnh lại?” Anh thúc giục cô, nắm tay cô rời khỏi cảnh mơ.
Trở lại thế giới thật, Thư Tĩnh chuyển tỉnh, từ trên giường thức dậy, bất ngờ thấy Huyễn Dạ Thần Hành đang ở bên giường, liền nhảy xuống giường, áp vào tường, ngập ngừng hỏi: “Anh…… vì sao lại giúp tôi?”
“Tôi cũng không biết.” Anh hai tay cắm vào túi, thật sự không biết mình suy nghĩ cái gì. Ban đầu, tiếp cận Thư Tĩnh là vì điều tra rõ năng lực đi vào giấc mơ của cô, cũng diệt trừ người đã tận mắt thấy anh giết người, nhưng tình trạng ly kỳ của cô lại đem đến cho anh một bí ẩn khác, khiến anh không thể không ra tay giúp cô……
Nhưng, vì sao anh không giúp Thư Nhàn, mà giúp Thư Tĩnh?
“Tôi…… tôi vẫn nghĩ là…… anh tới giết tôi……” Thư Tĩnh lại nhìn anh một cái, mới cố lấy dũng khí nói.
“Tôi muốn giết cô!” Anh mặt không chút thay đổi.
Cô hít một hơi, nói không nên lời. Anh muốn giết cô, lại giúp cô, vì sao?
“Người thấy tôi giết Trung Xuyên là cô, không phải Thư Nhàn, theo lý thuyết tôi ở trong mộng giết cô là được, nhưng mà……” Anh bước đến gần cô, nhìn thẳng đôi mắt hắc bạch phân minh của cô.
Cô không dám động, bị khí phách của anh ép tới khó thở.
“Nhưng tôi cũng không hy vọng cô biến mất như vậy……” Anh nói nhỏ, nắm cằm cô, bắt buộc cô ngẩng đầu đối mặt anh.
So với vẻ lẳng lơ của Thư Nhàn, cô hướng nội càng làm anh động tâm, cô thường toát ra vẻ mặt ưu sầu cùng bối rối lơ đãng lay động lòng anh, sợ hãi, mê loạn, bất an, vẻ mặt của cô tràn ngập bất lực, tựa như chìm nổi không chừng trong biển lớn, chờ đợi ai đó có thể kéo cô lên, chính là ánh mắt yếu ớt này đã hấp dẫn trái tim thích chơi đùa giữa các bụi hoa của anh.
Cô cùng anh rất giống nhau, bọn họ đều là người ngoại tộc đứng sát ranh giới giữa mơ và thật!
“Anh……” Cô nhìn anh, bị lửa nóng trong mắt anh làm sợ hãi.
Anh chậm rãi cúi đầu, hôn cánh môi run rẩy của cô.
Cùng một thân thể, Thư Nhàn gây cho đàn ông là kích tình, cảm xúc đối với Thư Tĩnh lại là nhu tình thấm người, anh nhẹ mút cô môi, nhấm nháp hương vị hoa bách hợp nhàn nhạt phát ra từ miệng cô, đắm chìm vào, không thể tự kềm chế.
Đây là người đàn ông ngày đó dùng phương thức đáng ghét đùa bỡn cô sao? Thư Tĩnh có chút mờ mịt, hơi thở quẩn quanh giữa nụ hôn, lên men thành rượu thơm làm người ta mê say, anh hôn sự trúc trắc, bối rối của cô, đem tất sự quyến rũ nữ tính tự nhiên của cô mút ra.
Cô vô lực dựa lưng vào tường, ngửa đầu tiếp nhận nụ hôn chính thức đầu tiên trong hai mươi tư năm qua, Huyễn Dạ Thần Hành đối với cô rõ ràng còn rất xa lạ, nhưng cô lại cảm thấy như đã sớm bị anh hôn qua vô số lần, mỗi một tế bào đều thần phục trong miệng anh.
Anh hôn từ môi cô dần xuống dưới, từ cổ đến ngực cô, tay kéo vạt áo trên vai cô xuống, vừa kéo, nửa người trên mềm mại lõa lồ của cô ở trước mặt anh, bộ ngực tốt tươi dưới cái nhìn chăm chú của anh trở nên thẳng đứng, anh cúi người hôn hai nụ hoa làm người ta nhớ nhung, nhịn không được rên rỉ:“Em thật đẹp……”
Có người nào bị hôn nổ thành mảnh nhỏ hay không? Thư Tĩnh nghĩ lung tung, cô bị anh hôn tựa như sắp phát nổ, mà cô cũng không hy vọng anh dừng tay.
Ngay lúc dục vọng sắp bùng phát, anh bỗng nhiên buông cô ra, khàn khàn nói: “Kế tiếp, cô muốn nói tất cả mọi chuyện cho tôi nghe, hay là cùng tôi lên giường?”
Thư Tĩnh đang híp mắt nghe đến những lời này của anh, thần trí lại trở về trong đầu cô, cô đỏ bừng mặt ôm lấy nửa thân trần của mình, cúi đầu, ngầm trách hành vi của mình sao lại trở nên phóng đãng giống Thư Nhàn vậy.
“Anh muốn nghe cái gì?” Cô run chân, từ ngăn tủ lấy ra một cái áo sơmi khoác lên vai.
“Chuyện của cô.” Anh cười nhẹ ngồi xuống mép giường, châm một điếu thuốc để bình ổn dục vọng trong cơ thể. Thiếu chút nữa, anh đã liều lĩnh muốn cô! Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua anh không khống chế được mình.
“Chuyện của tôi? Tôi không có gì chuyện gì…… tôi chỉ là bỗng dưng thấy được, cũng đi vào được cảnh trong mơ……” Tiếp đó cô đem chuyện lạ sau khi mình bị tai nạn xe cộ thuật lại một lần.
“Tìm được đường sống trong chỗ chết, ngược lại có được linh lực, thật sự là chuyện kỳ lạ.” Anh trầm ngâm.
“Tôi cũng biết rất khó tin, Nhàn nói tôi là mộng môi, có năng lực đi vào giấc mộng, hơn nữa có thể nối giữa thế giới giấc mơ và thật.”
“Mộng môi?” Huyễn Dạ Thần Hành nhìn chằm chằm cô, nếu cô thật sự là mộng môi, vậy linh lực của cô hẳn không chỉ như thế mới đúng.
“Anh biết đó là gì sao?” Cô mờ mịt hỏi.
“Điều đó có nghĩa cô là tín đạo nối giữa giấc mơ và thế giới thật.” Anh nghiêm túc nói.
“Tín đạo?” Đây là ý gì?
“Mơ và thế giới thật là hai không gian khác biệt, mà cô chính là cánh cửa nối, giờ tôi đã biết vì sao Thư Nhàn chết đi còn có thể xuất hiện, cô ta lợi dụng năng lực của cô từ cảnh trong mơ đi vào thế giới thật, cũng muốn tiến thêm một bước thay thế linh hồn cô.” Anh vẻ mặt ngưng trọng nhìn cô.
“Là thế này sao?” Có chuyện như vậy à?
“Đương nhiên, cô mềm lòng là nguyên nhân làm cho cô ta càng lúc càng hung hăng, đối phó một u linh dã tâm quá lớn, không cần quá khách khí với cô ta, nếu không cô thật sự sẽ bị cô ta chiếm ưu thế.”
“Nhưng…… tôi còn có thể làm sao đây?” Cô đối với Thư Nhàn thật sự bó tay chịu trói.
“Nếu tôi là cô, tôi sẽ hủy diệt linh hồn cô ta, khiến cô ta hồn phi phách tán.” Anh lạnh lùng nói.
“Không!” Thư Nhàn là chị cô a! Cô làm sao có thể làm như vậy?
“Cô quả nhiên mềm lòng, như vậy đi! Nếu cô không ra tay được, có thể mời người làm giúp, thay cô trừ bỏ Thư Nhàn.” Anh cười dập tắt điếu thuốc.
“Ai? Ai có thể giúp tôi?” Cô kinh ngạc hỏi.
“Tôi!”
“Anh?” Đúng vậy, cô nhớ đến anh cũng có sức mạnh kỳ lạ mà người bình thường không có, tỷ như, ở trong mộng giết người……
“Hoàn thành hy vọng của mọi người là công việc của tôi, mà tôi chưa bao giờ khiến khách hàng thất vọng.” Anh bình tĩnh nhìn cô.
“Tôi đến bây giờ còn chưa rõ đến tột cùng anh là ai!” Cô tò mò ngẩng đầu nhìn anh chăm chú.
“Tôi à? Tôi tên là Huyễn Dạ Thần Hành, ở câu lạc bộ linh lực tôi có danh hiệu là ‘Truy Mộng’.” Anh mỉm cười, đường cong trên mặt có vẻ mị lực mười phần.
“Câu lạc bộ linh lực? Truy Mộng?” Cô chưa từng nghe qua nơi như vậy và danh hiệu này.
“Đó là một nơi bán hy vọng, tôi là hội viên nơi đó, chỉ cần cô trả giá cao, chúng tôi có thể giúp cô hoàn thành bất cứ hy vọng gì.”
“Hy vọng? Hy vọng cũng có thể mua bán sao?” Cô thê lương lại cô đơn cười.
“Đương nhiên.” Vì sao vẻ xinh đẹp cùng sầu bi của cô luôn tác động tim anh? Huyễn Dạ Thần Hành nhíu nhíu mày, không quá thích loại cảm giác khác thường này.
“Chỉ cần tôi hy vọng Thư Nhàn biến mất, anh có thể làm được?” Cô buồn bã nhìn mặt đất.
“Đúng vậy, nhưng trước đó, cô phải trả giá cao.” Anh cố gắng áp chế ý niệm ôm cô vào lòng.
“Tôi nghĩ giá nhất định rất đắt……”
“Đắt hay không mỗi người một ý, có người cả đời chỉ vì đạt được thứ gì đó hoặc là hoàn thành chuyện gì đó, vì đạt được mục tiêu, thậm chí có thể dùng tất cả mọi thứ để đổi lấy, đây là lòng người!”
“Như vậy, nếu tôi nhờ anh làm Thư Nhàn biến mất, anh muốn lấy bao nhiêu?”
Anh lại nhìn cô một cái, mới nói: “Chờ cô thật sự muốn mua hy vọng rồi nói sau!”
Cô ngẩn ra, hiểu được lại một lần bị anh nhìn thấu mình mềm lòng.
Anh nói xong liền xoay người chuẩn bị rời đi.
“A….. anh phải đi?” Trong lòng cô có chút hoảng, thấy anh phải đi, cảm giác mất mát kia lại mạnh mẽ đến ngay cả cô cũng không hiểu vì sao.
“Chẳng lẽ cô muốn tôi lưu lại?” Anh nhếch khóe miệng, ném cho cô một nụ cười ái muội.
“Không, tôi không có……” Cô chớp mắt mấy cái lại lắc mạnh đầu, chật vật tránh đi ánh mắt đốt người của anh.
“Tôi là sắc quỷ, nếu không đi, nói không chừng sẽ ‘cưỡng bức’ cô.” Anh chế nhạo nói.
“Thực xin lỗi…… khi đó tôi rất sợ hãi…… mới có thể……” Cô xấu hổ bẻ bẻ tay.
“Đừng xin lỗi, thật sự tôi không tốt lành gì, bởi vì tôi làm việc không thích sơ suất, cô trùng hợp thấy tôi giết người, tôi còn chưa nghĩ ra nên làm gì cô đây……” Anh đi đến trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô.
Cô ngẩng đầu, nghe ra trong lời nói của anh có do dự cùng chần chừ, bất tri bất giác thốt ra: “Tôi sẽ không nói! Chuyện có liên quan đến anh tôi tuyệt đối sẽ không nói cho bất kì ai!”
Huyễn Dạ Thần Hành bỗng nhiên nở nụ cười, xúc động cúi đầu hôn cô, mới nói: “Bởi vậy, tôi càng không lý do gì giết cô diệt khẩu.”
“Anh thật sự muốn giết tôi sao?” Cô nhỏ giọng hỏi.
Muốn giết cô sao?
Không! Huyễn Dạ Thần Hành biết khi mình từ trong mộng nhìn thấy cô đã không có địch ý với cô, ngược lại có loại cảm giác khó nói nên lời, đó là một loại vui sướng cùng ngạc nhiên vì tìm được đồng loại và…… bất an không xác định.
“Nếu tôi muốn, cô sẽ không sống đến bây giờ.” Ngón cái nhẹ xoa cằm cô, trong mắt anh tất cả đều là ý cười lạnh nhạt.
Anh là người đàn ông đồng thời có được ma lực chính tà, loại ma lực này có thể dễ dàng mê hoặc lòng mọi người.
Thư Tĩnh yên lặng nghĩ, lại không phát hiện trong khoảnh khắc này, trái tim cô đã lặng lẽ đeo lên người Huyễn Dạ Thần Hành.
“Tôi sẽ còn ở lại Nhật Bản ba ngày, cô có thể nghĩ kỹ xem muốn mua hy vọng hay không. Chị cô xem ra không phải nhân vật dễ đối phó, nếu cô mềm lòng, chịu khổ chỉ có bản thân cô! Tôi đi đây, ngủ ngon.” Anh vỗ vỗ hai má cô, ra khỏi phòng cô.
Thư Tĩnh kinh ngạc đứng ở chỗ cũ, thẳng đến anh đi rồi hồi lâu vẫn không thể gọi tâm thần đã đi theo anh trở về.
Ngắn ngủi vài ngày, cảm giác của cô đối với Huyễn Dạ Thần Hành người này đã thay đổi một trăm tám mươi độ, anh không phải là sát thủ lãnh khốc trong tưởng tượng của cô, mà là cao thủ tiêu sái phóng khoáng có thể dễ dàng bắt lấy lòng phụ nữ.
Nhưng mà, ông trời phù hộ, đối vói một cô gái mà nói, dạng người sau hẳn là còn đáng sợ hơn người trước đúng không?